Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…
Chương 1130: Đau quá…
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Lâm Nhất nằm trên mặt đất đã tạm thời lấy lại được chút sức lực, có tia sáng loé lên nơi đáy mắt, bàn tay vỗ mạnh lên mặt đất.Hắn bật người bay lên, tay nắm đốc kiếm, để mặc những bông tuyết lạnh lẽo táp lên gương mặt mà xông thẳng về phía lão giả áo xám.“Không biết lượng sức”.Lão giả áo xám vẫn chưa chạm đất, nhìn thấy Lâm Nhất xông đến, khoé miệng cong lên nụ cười lạnh lùng.AdvertisementBị trúng một đao của ông ta mà vẫn còn dám xông đến đây chịu chết.Nhưng nụ cười của ông ta đã đông cứng ngay sau đó, Lâm Nhất trong không trung bỗng hoá thành chín đạo tàn ảnh, giống như bóng mây mờ ảo rồi bỗng nhiên tan ra, thực thực giả giả, kiếm thế mênh mông chập chờn khiến ông ta khó lòng mà tìm ra được người thực.“Chết!”AdvertisementChín đạo tàn ảnh kia bỗng chồng lên nhau ở một phía bên cạnh, vào giây phút khi tàn ảnh chồng lên nhau, có ánh trăng biến hoá ngay trên người Lâm Nhất.Lập loè khi mờ khi tỏ, khi tròn khi khuyết, liên tục biến đổi.Đợi khi một kiếm của Lâm Nhất đâm qua, sau cơn mưa trời hửng nắng, ánh sáng rạng rỡ. Kiếm mang tựa như bông hoa đang dần nở rộ, trời cao trong xanh, sóng nước biêng biếc, hoa rơi và trăng sáng cùng bay múa, dòng nước trong mát như sắc trời mùa thu.Một kiếm này, Thuỷ Nguyệt Kính Hoa, như mở ra một mặt vô cùng đẹp đẽ của những bông tuyết tung bay ngập trời.Phập!Lão giả áo xám hầu như không kịp phản ứng lại đã bị kiếm này chém trúng yết hầu.Máu trào ra từ trên cổ, bắn ra những tia máu đỏ tươi.Trong màn gió tuyết mênh mông, vị trưởng lão cảnh giới Tử Phủ cực kỳ ngang tàng này đang ôm chặt lấy cần cổ mình, gương mặt chứa đầy vẻ không cam tâm ngã xuống.Vào giây phút khi ông ta ngã xuống, Lâm Nhất mới thả lỏng cơ thể, nôn ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên trắng bệch.Trông hắn dường như còn thê lương hơn cả những bông tuyết tung bay khắp trời này.Đau quá…Lâm Nhất cảm thấy đầu mình sắp nứt ra, sức lực toàn thân giống như một quả bóng da bị xì hơi đang không ngừng trôi mất.Thôi thúc lưỡi đao Xích Diễm vốn đã hao đi gần hết Chân nguyên của hắn, trúng thêm một đao của lão giả cảnh giới Tử Phủ cũng đặt hắn vào trong trạng thái trọng thương.Đao kia quá mức tàn ác, nó đến từ một đao khách cảnh giới Tử Phủ, một đao có thể khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.Gắng gượng chịu đựng thương tích thi triển Kính Hoa Thuỷ Nguyệt không chỉ khiến hắn phải hao sạch Chân nguyên mà thậm chí còn là bội chi nghiêm trọng.Lúc này thả lỏng cơ thể, hắn mới cảm nhận được cơn mệt mỏi và đau đớn vô tận từ khắp nơi trên cơ thể truyền đến, xông thẳng lên não.Không có ngôn từ nào có thể hình dung ra được sự đau đớn này, Lâm Nhất mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy mí mắt nặng nề vô cùng.Cố gắng chống đỡ không để cho mi mắt sụp xuống nhưng lại buồn ngủ đến mức không thể khống chế được.Trong lòng Lâm Nhất không ngừng hét lên, biết mình chỉ cần ngã xuống thì e là sẽ không còn có thể đứng lên được nữa.Nhưng hắn không làm được, bất kể hắn cố gắng ra sao cũng đều không thể ngăn được sự mệt mỏi cùng cơn đau đớn đang đánh úp lấy hắn.Viu!
Lâm Nhất nằm trên mặt đất đã tạm thời lấy lại được chút sức lực, có tia sáng loé lên nơi đáy mắt, bàn tay vỗ mạnh lên mặt đất.
Hắn bật người bay lên, tay nắm đốc kiếm, để mặc những bông tuyết lạnh lẽo táp lên gương mặt mà xông thẳng về phía lão giả áo xám.
“Không biết lượng sức”.
Lão giả áo xám vẫn chưa chạm đất, nhìn thấy Lâm Nhất xông đến, khoé miệng cong lên nụ cười lạnh lùng.
Advertisement
Bị trúng một đao của ông ta mà vẫn còn dám xông đến đây chịu chết.
Nhưng nụ cười của ông ta đã đông cứng ngay sau đó, Lâm Nhất trong không trung bỗng hoá thành chín đạo tàn ảnh, giống như bóng mây mờ ảo rồi bỗng nhiên tan ra, thực thực giả giả, kiếm thế mênh mông chập chờn khiến ông ta khó lòng mà tìm ra được người thực.
“Chết!”
Advertisement
Chín đạo tàn ảnh kia bỗng chồng lên nhau ở một phía bên cạnh, vào giây phút khi tàn ảnh chồng lên nhau, có ánh trăng biến hoá ngay trên người Lâm Nhất.
Lập loè khi mờ khi tỏ, khi tròn khi khuyết, liên tục biến đổi.
Đợi khi một kiếm của Lâm Nhất đâm qua, sau cơn mưa trời hửng nắng, ánh sáng rạng rỡ. Kiếm mang tựa như bông hoa đang dần nở rộ, trời cao trong xanh, sóng nước biêng biếc, hoa rơi và trăng sáng cùng bay múa, dòng nước trong mát như sắc trời mùa thu.
Một kiếm này, Thuỷ Nguyệt Kính Hoa, như mở ra một mặt vô cùng đẹp đẽ của những bông tuyết tung bay ngập trời.
Phập!
Lão giả áo xám hầu như không kịp phản ứng lại đã bị kiếm này chém trúng yết hầu.
Máu trào ra từ trên cổ, bắn ra những tia máu đỏ tươi.
Trong màn gió tuyết mênh mông, vị trưởng lão cảnh giới Tử Phủ cực kỳ ngang tàng này đang ôm chặt lấy cần cổ mình, gương mặt chứa đầy vẻ không cam tâm ngã xuống.
Vào giây phút khi ông ta ngã xuống, Lâm Nhất mới thả lỏng cơ thể, nôn ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Trông hắn dường như còn thê lương hơn cả những bông tuyết tung bay khắp trời này.
Đau quá…
Lâm Nhất cảm thấy đầu mình sắp nứt ra, sức lực toàn thân giống như một quả bóng da bị xì hơi đang không ngừng trôi mất.
Thôi thúc lưỡi đao Xích Diễm vốn đã hao đi gần hết Chân nguyên của hắn, trúng thêm một đao của lão giả cảnh giới Tử Phủ cũng đặt hắn vào trong trạng thái trọng thương.
Đao kia quá mức tàn ác, nó đến từ một đao khách cảnh giới Tử Phủ, một đao có thể khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.
Gắng gượng chịu đựng thương tích thi triển Kính Hoa Thuỷ Nguyệt không chỉ khiến hắn phải hao sạch Chân nguyên mà thậm chí còn là bội chi nghiêm trọng.
Lúc này thả lỏng cơ thể, hắn mới cảm nhận được cơn mệt mỏi và đau đớn vô tận từ khắp nơi trên cơ thể truyền đến, xông thẳng lên não.
Không có ngôn từ nào có thể hình dung ra được sự đau đớn này, Lâm Nhất mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy mí mắt nặng nề vô cùng.
Cố gắng chống đỡ không để cho mi mắt sụp xuống nhưng lại buồn ngủ đến mức không thể khống chế được.
Trong lòng Lâm Nhất không ngừng hét lên, biết mình chỉ cần ngã xuống thì e là sẽ không còn có thể đứng lên được nữa.
Nhưng hắn không làm được, bất kể hắn cố gắng ra sao cũng đều không thể ngăn được sự mệt mỏi cùng cơn đau đớn đang đánh úp lấy hắn.
Viu!
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Lâm Nhất nằm trên mặt đất đã tạm thời lấy lại được chút sức lực, có tia sáng loé lên nơi đáy mắt, bàn tay vỗ mạnh lên mặt đất.Hắn bật người bay lên, tay nắm đốc kiếm, để mặc những bông tuyết lạnh lẽo táp lên gương mặt mà xông thẳng về phía lão giả áo xám.“Không biết lượng sức”.Lão giả áo xám vẫn chưa chạm đất, nhìn thấy Lâm Nhất xông đến, khoé miệng cong lên nụ cười lạnh lùng.AdvertisementBị trúng một đao của ông ta mà vẫn còn dám xông đến đây chịu chết.Nhưng nụ cười của ông ta đã đông cứng ngay sau đó, Lâm Nhất trong không trung bỗng hoá thành chín đạo tàn ảnh, giống như bóng mây mờ ảo rồi bỗng nhiên tan ra, thực thực giả giả, kiếm thế mênh mông chập chờn khiến ông ta khó lòng mà tìm ra được người thực.“Chết!”AdvertisementChín đạo tàn ảnh kia bỗng chồng lên nhau ở một phía bên cạnh, vào giây phút khi tàn ảnh chồng lên nhau, có ánh trăng biến hoá ngay trên người Lâm Nhất.Lập loè khi mờ khi tỏ, khi tròn khi khuyết, liên tục biến đổi.Đợi khi một kiếm của Lâm Nhất đâm qua, sau cơn mưa trời hửng nắng, ánh sáng rạng rỡ. Kiếm mang tựa như bông hoa đang dần nở rộ, trời cao trong xanh, sóng nước biêng biếc, hoa rơi và trăng sáng cùng bay múa, dòng nước trong mát như sắc trời mùa thu.Một kiếm này, Thuỷ Nguyệt Kính Hoa, như mở ra một mặt vô cùng đẹp đẽ của những bông tuyết tung bay ngập trời.Phập!Lão giả áo xám hầu như không kịp phản ứng lại đã bị kiếm này chém trúng yết hầu.Máu trào ra từ trên cổ, bắn ra những tia máu đỏ tươi.Trong màn gió tuyết mênh mông, vị trưởng lão cảnh giới Tử Phủ cực kỳ ngang tàng này đang ôm chặt lấy cần cổ mình, gương mặt chứa đầy vẻ không cam tâm ngã xuống.Vào giây phút khi ông ta ngã xuống, Lâm Nhất mới thả lỏng cơ thể, nôn ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên trắng bệch.Trông hắn dường như còn thê lương hơn cả những bông tuyết tung bay khắp trời này.Đau quá…Lâm Nhất cảm thấy đầu mình sắp nứt ra, sức lực toàn thân giống như một quả bóng da bị xì hơi đang không ngừng trôi mất.Thôi thúc lưỡi đao Xích Diễm vốn đã hao đi gần hết Chân nguyên của hắn, trúng thêm một đao của lão giả cảnh giới Tử Phủ cũng đặt hắn vào trong trạng thái trọng thương.Đao kia quá mức tàn ác, nó đến từ một đao khách cảnh giới Tử Phủ, một đao có thể khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.Gắng gượng chịu đựng thương tích thi triển Kính Hoa Thuỷ Nguyệt không chỉ khiến hắn phải hao sạch Chân nguyên mà thậm chí còn là bội chi nghiêm trọng.Lúc này thả lỏng cơ thể, hắn mới cảm nhận được cơn mệt mỏi và đau đớn vô tận từ khắp nơi trên cơ thể truyền đến, xông thẳng lên não.Không có ngôn từ nào có thể hình dung ra được sự đau đớn này, Lâm Nhất mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy mí mắt nặng nề vô cùng.Cố gắng chống đỡ không để cho mi mắt sụp xuống nhưng lại buồn ngủ đến mức không thể khống chế được.Trong lòng Lâm Nhất không ngừng hét lên, biết mình chỉ cần ngã xuống thì e là sẽ không còn có thể đứng lên được nữa.Nhưng hắn không làm được, bất kể hắn cố gắng ra sao cũng đều không thể ngăn được sự mệt mỏi cùng cơn đau đớn đang đánh úp lấy hắn.Viu!