Tác giả:

Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…

Chương 1951: “Trước đó ta có thấy Lâm Nhất!”

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Kiếm quang lại lóe lên, trước ngực ông ta xuất hiện một vết thương dữ tợn. Ông lão lập tức thét lên một tiếng, dường như đã phát cuồng.“Chết!”Không cho ông lão có cơ hội chó cùng giứt dậu, Bạch Lê Hiên nhanh chóng lao đến, mũi kiếm xẹt qua không trung, để lại một tia sáng lạnh lẽo, thoạt nhìn giống như một tia chớp chợt lóe.AdvertisementMột kiếm đâm xuyên qua cổ họng.Phập!Bạch Lê Hiên vừa thu tay lại, máu tươi lập tức bắn ra.AdvertisementKhi hắn ta đang lau vết máu trên thân kiếm, một bóng người từ từ hạ xuống.“Tìm được ngươi đúng là không dễ, không tệ, tán tu cảnh giới Dương Huyền viên mãn mà vẫn có thể dễ dàng chém giết”, người tới nhẹ giọng cười, thái độ rất hòa nhã.Là Tạ Vân Kiều, đệ tử cốt cán của Càn Vân Tông và là sư huynh của Bạch Lê Hiên. Đồng thời cũng là nhân tài kiệt xuất đứng hạng thứ 57 trên bảng Long Vân.“Tán tu mà thôi, người này cũng không có tên trên bảng tà tu, không đáng nhắc đến”.Bạch Lê Hiên tra kiếm vào vỏ, bình tĩnh nói.“Khiêm tốn!”, Tạ Vân Kiều cười khẽ, hắn ta rất coi trọng người sư đệ này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì trong Quần Long Thịnh Yến, sư đệ của hắn ta nhất định sẽ nổi danh.Hơn nữa, người này còn có căn cốt Thánh Thể, đó chính là thứ mà ngay cả hắn ta cũng hâm mộ không thôi.“Trước đó ta có thấy Lâm Nhất!”Dù cố gắng duy trì bĩnh tĩnh đến đâu thì giọng của Bạch Lê Hiên vẫn có chút gì đó khác thường.Trước khi tiến vào biển Trăng Khô, Lâm Nhất đã nhìn thấy hắn ta, và hắn ta cũng nhìn thấy Lâm Nhất. Chỉ là, suy nghĩ của hai người ngay lúc đó không giống nhau mà thôi.Tạ Vân Kiều lơ đễnh cười: “Ta cũng đã thấy. Yên tâm, hiện tại hắn không phải đối thủ của ngươi, ngươi có Thánh Thể, lại tiến vào Càn Vân Tông ta, hứa hẹn sẽ càng lúc càng bỏ xa hắn. Chuyến đi cổ mộ Tinh Quân lần này không chỉ khiến ngươi nổi danh khắp bốn phía, mà còn muốn để ngươi giành được Thiên Tinh Châu có từ thời Tinh Quân thượng cổ tịch diệt”.Bạch Lê Hiên im lặng một lúc lâu, sau đó mới khẽ thở dài và nói: “Chỉ là, người này đã tạo thành thất bại quá lớn cho ta… đúng là ta không cần phải kiêng kị hắn. Lần này, có nhiều cao thủ trên bảng Long Vân tham gia như vậy, hắn sẽ không xem ta là mục tiêu”.Tạ Vân Kiều mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, còn nếu đụng phải thì cứ tiện tay dạy cho hắn một bài học là được, không cần quá để tâm đến người này. Đi thôi, cổ mộ Tinh Quân còn khá xa đấy!”Cùng lúc đó, Lâm Nhất, người bị hai người họ nhắc đến, đang ở trong một di tích tông môn hoang tàn.Trời đất bao la mờ mịt, những kiến trúc bị tàn phá ẩn mình dưới lớp cát vàng kia quả thật khiến người ta cảm thấy rung động không thôi.

Kiếm quang lại lóe lên, trước ngực ông ta xuất hiện một vết thương dữ tợn. Ông lão lập tức thét lên một tiếng, dường như đã phát cuồng.

“Chết!”

Không cho ông lão có cơ hội chó cùng giứt dậu, Bạch Lê Hiên nhanh chóng lao đến, mũi kiếm xẹt qua không trung, để lại một tia sáng lạnh lẽo, thoạt nhìn giống như một tia chớp chợt lóe.

Advertisement

Một kiếm đâm xuyên qua cổ họng.

Phập!

Bạch Lê Hiên vừa thu tay lại, máu tươi lập tức bắn ra.

Advertisement

Khi hắn ta đang lau vết máu trên thân kiếm, một bóng người từ từ hạ xuống.

“Tìm được ngươi đúng là không dễ, không tệ, tán tu cảnh giới Dương Huyền viên mãn mà vẫn có thể dễ dàng chém giết”, người tới nhẹ giọng cười, thái độ rất hòa nhã.

Là Tạ Vân Kiều, đệ tử cốt cán của Càn Vân Tông và là sư huynh của Bạch Lê Hiên. Đồng thời cũng là nhân tài kiệt xuất đứng hạng thứ 57 trên bảng Long Vân.

“Tán tu mà thôi, người này cũng không có tên trên bảng tà tu, không đáng nhắc đến”.

Bạch Lê Hiên tra kiếm vào vỏ, bình tĩnh nói.

“Khiêm tốn!”, Tạ Vân Kiều cười khẽ, hắn ta rất coi trọng người sư đệ này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì trong Quần Long Thịnh Yến, sư đệ của hắn ta nhất định sẽ nổi danh.

Hơn nữa, người này còn có căn cốt Thánh Thể, đó chính là thứ mà ngay cả hắn ta cũng hâm mộ không thôi.

“Trước đó ta có thấy Lâm Nhất!”

Dù cố gắng duy trì bĩnh tĩnh đến đâu thì giọng của Bạch Lê Hiên vẫn có chút gì đó khác thường.

Trước khi tiến vào biển Trăng Khô, Lâm Nhất đã nhìn thấy hắn ta, và hắn ta cũng nhìn thấy Lâm Nhất. Chỉ là, suy nghĩ của hai người ngay lúc đó không giống nhau mà thôi.

Tạ Vân Kiều lơ đễnh cười: “Ta cũng đã thấy. Yên tâm, hiện tại hắn không phải đối thủ của ngươi, ngươi có Thánh Thể, lại tiến vào Càn Vân Tông ta, hứa hẹn sẽ càng lúc càng bỏ xa hắn. Chuyến đi cổ mộ Tinh Quân lần này không chỉ khiến ngươi nổi danh khắp bốn phía, mà còn muốn để ngươi giành được Thiên Tinh Châu có từ thời Tinh Quân thượng cổ tịch diệt”.

Bạch Lê Hiên im lặng một lúc lâu, sau đó mới khẽ thở dài và nói: “Chỉ là, người này đã tạo thành thất bại quá lớn cho ta… đúng là ta không cần phải kiêng kị hắn. Lần này, có nhiều cao thủ trên bảng Long Vân tham gia như vậy, hắn sẽ không xem ta là mục tiêu”.

Tạ Vân Kiều mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, còn nếu đụng phải thì cứ tiện tay dạy cho hắn một bài học là được, không cần quá để tâm đến người này. Đi thôi, cổ mộ Tinh Quân còn khá xa đấy!”

Cùng lúc đó, Lâm Nhất, người bị hai người họ nhắc đến, đang ở trong một di tích tông môn hoang tàn.

Trời đất bao la mờ mịt, những kiến trúc bị tàn phá ẩn mình dưới lớp cát vàng kia quả thật khiến người ta cảm thấy rung động không thôi.

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Kiếm quang lại lóe lên, trước ngực ông ta xuất hiện một vết thương dữ tợn. Ông lão lập tức thét lên một tiếng, dường như đã phát cuồng.“Chết!”Không cho ông lão có cơ hội chó cùng giứt dậu, Bạch Lê Hiên nhanh chóng lao đến, mũi kiếm xẹt qua không trung, để lại một tia sáng lạnh lẽo, thoạt nhìn giống như một tia chớp chợt lóe.AdvertisementMột kiếm đâm xuyên qua cổ họng.Phập!Bạch Lê Hiên vừa thu tay lại, máu tươi lập tức bắn ra.AdvertisementKhi hắn ta đang lau vết máu trên thân kiếm, một bóng người từ từ hạ xuống.“Tìm được ngươi đúng là không dễ, không tệ, tán tu cảnh giới Dương Huyền viên mãn mà vẫn có thể dễ dàng chém giết”, người tới nhẹ giọng cười, thái độ rất hòa nhã.Là Tạ Vân Kiều, đệ tử cốt cán của Càn Vân Tông và là sư huynh của Bạch Lê Hiên. Đồng thời cũng là nhân tài kiệt xuất đứng hạng thứ 57 trên bảng Long Vân.“Tán tu mà thôi, người này cũng không có tên trên bảng tà tu, không đáng nhắc đến”.Bạch Lê Hiên tra kiếm vào vỏ, bình tĩnh nói.“Khiêm tốn!”, Tạ Vân Kiều cười khẽ, hắn ta rất coi trọng người sư đệ này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì trong Quần Long Thịnh Yến, sư đệ của hắn ta nhất định sẽ nổi danh.Hơn nữa, người này còn có căn cốt Thánh Thể, đó chính là thứ mà ngay cả hắn ta cũng hâm mộ không thôi.“Trước đó ta có thấy Lâm Nhất!”Dù cố gắng duy trì bĩnh tĩnh đến đâu thì giọng của Bạch Lê Hiên vẫn có chút gì đó khác thường.Trước khi tiến vào biển Trăng Khô, Lâm Nhất đã nhìn thấy hắn ta, và hắn ta cũng nhìn thấy Lâm Nhất. Chỉ là, suy nghĩ của hai người ngay lúc đó không giống nhau mà thôi.Tạ Vân Kiều lơ đễnh cười: “Ta cũng đã thấy. Yên tâm, hiện tại hắn không phải đối thủ của ngươi, ngươi có Thánh Thể, lại tiến vào Càn Vân Tông ta, hứa hẹn sẽ càng lúc càng bỏ xa hắn. Chuyến đi cổ mộ Tinh Quân lần này không chỉ khiến ngươi nổi danh khắp bốn phía, mà còn muốn để ngươi giành được Thiên Tinh Châu có từ thời Tinh Quân thượng cổ tịch diệt”.Bạch Lê Hiên im lặng một lúc lâu, sau đó mới khẽ thở dài và nói: “Chỉ là, người này đã tạo thành thất bại quá lớn cho ta… đúng là ta không cần phải kiêng kị hắn. Lần này, có nhiều cao thủ trên bảng Long Vân tham gia như vậy, hắn sẽ không xem ta là mục tiêu”.Tạ Vân Kiều mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, còn nếu đụng phải thì cứ tiện tay dạy cho hắn một bài học là được, không cần quá để tâm đến người này. Đi thôi, cổ mộ Tinh Quân còn khá xa đấy!”Cùng lúc đó, Lâm Nhất, người bị hai người họ nhắc đến, đang ở trong một di tích tông môn hoang tàn.Trời đất bao la mờ mịt, những kiến trúc bị tàn phá ẩn mình dưới lớp cát vàng kia quả thật khiến người ta cảm thấy rung động không thôi.

Chương 1951: “Trước đó ta có thấy Lâm Nhất!”