Tác giả:

Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…

Chương 1952: “Động tĩnh này cũng quá lớn rồi…”

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Lâm Nhất rút… kiếm Táng Hoa ra, thân kiếm lóe lên tia sáng lạnh, một đường linh văn từ chuôi kiếm kéo dài đến mũi kiếm, dường như linh văn này tự nhiên mà sinh ra, có ẩn chứa đạo vận trong đó.Hiện tại, một phần ba linh văn đã lóe sáng, đến khi có thể thắp sáng toàn bộ linh vân, kiếm này ắt thăng cấp thành bảo khí.Hiển nhiên, nếu kiếm Táng Hoa có thể trở thành bảo khí thì Lâm Nhất sẽ có thêm một phần lực lượng rất lớn trong cổ mộ Tinh Quân.“Còn kém hai phần ba, phải nghĩ cách mới được”, Lâm Nhất nhíu mày suy tư.AdvertisementChỉ cần không phải hoa Tịch Vụ bảy màu thì ở biển Trăng Khô không tính là hiếm, có điều một người sưu tầm thì có hơi rắc rối.Với tiến độ như vậy, trước khi đến cổ mộ Tinh Quân, rất khó để kiếm Táng Hoa thăng cấp thành bảo khí.AdvertisementVô số ý nghĩ lóe lên trong đầu Lâm Nhất hệt như những ngôi sao nhấp nháy.Có rồi!Lâm Nhất vẫy tay, kiếm Táng Hoa đang nằm trong hộp lập tức bay lên, sau đó chuôi kiếm bị năm ngón tay hắn nắm chặt.Hai mắt hắn từ từ nhắm lại, Tử Diên Kiếm Quyết bắt đầu vận chuyển, ngay lập tức, chân nguyên dồi dào trong người hệt như Giang Hà cuồn cuộn sóng, kế đó, Lâm Nhất cầm chặt chuôi kiếm, điên cuồng rót chân nguyên vào thân kiếm.Ông! Ông! Ông!Chân nguyên rót vào khiến kiếm Táng Hoa không ngừng run lên, bắt đầu vận sức chờ phát động. Khi sắp đến cực hạn, hai mắt Lâm Nhất đột nhiên mở to, trong mắt có tia sáng nhấp nháy, kiếm ý Tiên Thiên viên mãn tản ra, lúc này, kiếm đã ra khỏi vỏ.Ầm!Kiếm Táng Hoa vận sức đã lâu lập tức phát ra luồng sáng bạc chói mắt, xộc thẳng lên trời, giữa cái nơi cát vàng đầy trời này, thật sự rất đáng chú ý.Cạch!Lâm Nhất giơ tay lên, kiếm Táng Hoa bắn vọt ra, cắm xuống đất nửa xích. Kế đó, chuôi kiếm run lên dữ dội, khiến mặt đất cũng rung chuyển theo, những kiến trúc đổ nát gần đó bị ảnh hưởng, bắt đầu sụp đổ.Ầm ầm!Luồng sáng bạc xộc thẳng lên trời vốn đã bắt mắt, lại thêm tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, khiến cho kiến trúc thượng cổ bao la xuất hiện động tĩnh cực lớn.“Kiếm ý mạnh thật! Là di bảo thượng cổ ư?”“Động tĩnh này cũng quá lớn rồi…”“Đi! Đi! Đi! Mau qua đó!”Trong khoảng thời gian ngắn, người từ khắp các nơi nghe tin, lập tức hành động, bọn họ điên cuồng chạy đến, ai cũng sợ chậm một bước.Nơi đây vốn là một kiến trúc thượng cổ đổ nát, một nửa chìm trong cát vàng, có rất nhiều người đang tìm kiếm di bảo. Bỗng nhiên xuất hiện động tĩnh lớn như vậy, dù chỉ có chút nghi ngờ nhưng vì lòng hiếu kỳ mọi người cũng sẽ tranh thủ chạy qua xem thử.

Lâm Nhất rút… kiếm Táng Hoa ra, thân kiếm lóe lên tia sáng lạnh, một đường linh văn từ chuôi kiếm kéo dài đến mũi kiếm, dường như linh văn này tự nhiên mà sinh ra, có ẩn chứa đạo vận trong đó.

Hiện tại, một phần ba linh văn đã lóe sáng, đến khi có thể thắp sáng toàn bộ linh vân, kiếm này ắt thăng cấp thành bảo khí.

Hiển nhiên, nếu kiếm Táng Hoa có thể trở thành bảo khí thì Lâm Nhất sẽ có thêm một phần lực lượng rất lớn trong cổ mộ Tinh Quân.

“Còn kém hai phần ba, phải nghĩ cách mới được”, Lâm Nhất nhíu mày suy tư.

Advertisement

Chỉ cần không phải hoa Tịch Vụ bảy màu thì ở biển Trăng Khô không tính là hiếm, có điều một người sưu tầm thì có hơi rắc rối.

Với tiến độ như vậy, trước khi đến cổ mộ Tinh Quân, rất khó để kiếm Táng Hoa thăng cấp thành bảo khí.

Advertisement

Vô số ý nghĩ lóe lên trong đầu Lâm Nhất hệt như những ngôi sao nhấp nháy.

Có rồi!

Lâm Nhất vẫy tay, kiếm Táng Hoa đang nằm trong hộp lập tức bay lên, sau đó chuôi kiếm bị năm ngón tay hắn nắm chặt.

Hai mắt hắn từ từ nhắm lại, Tử Diên Kiếm Quyết bắt đầu vận chuyển, ngay lập tức, chân nguyên dồi dào trong người hệt như Giang Hà cuồn cuộn sóng, kế đó, Lâm Nhất cầm chặt chuôi kiếm, điên cuồng rót chân nguyên vào thân kiếm.

Ông! Ông! Ông!

Chân nguyên rót vào khiến kiếm Táng Hoa không ngừng run lên, bắt đầu vận sức chờ phát động. Khi sắp đến cực hạn, hai mắt Lâm Nhất đột nhiên mở to, trong mắt có tia sáng nhấp nháy, kiếm ý Tiên Thiên viên mãn tản ra, lúc này, kiếm đã ra khỏi vỏ.

Ầm!

Kiếm Táng Hoa vận sức đã lâu lập tức phát ra luồng sáng bạc chói mắt, xộc thẳng lên trời, giữa cái nơi cát vàng đầy trời này, thật sự rất đáng chú ý.

Cạch!

Lâm Nhất giơ tay lên, kiếm Táng Hoa bắn vọt ra, cắm xuống đất nửa xích. Kế đó, chuôi kiếm run lên dữ dội, khiến mặt đất cũng rung chuyển theo, những kiến trúc đổ nát gần đó bị ảnh hưởng, bắt đầu sụp đổ.

Ầm ầm!

Luồng sáng bạc xộc thẳng lên trời vốn đã bắt mắt, lại thêm tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, khiến cho kiến trúc thượng cổ bao la xuất hiện động tĩnh cực lớn.

“Kiếm ý mạnh thật! Là di bảo thượng cổ ư?”

“Động tĩnh này cũng quá lớn rồi…”

“Đi! Đi! Đi! Mau qua đó!”

Trong khoảng thời gian ngắn, người từ khắp các nơi nghe tin, lập tức hành động, bọn họ điên cuồng chạy đến, ai cũng sợ chậm một bước.

Nơi đây vốn là một kiến trúc thượng cổ đổ nát, một nửa chìm trong cát vàng, có rất nhiều người đang tìm kiếm di bảo. Bỗng nhiên xuất hiện động tĩnh lớn như vậy, dù chỉ có chút nghi ngờ nhưng vì lòng hiếu kỳ mọi người cũng sẽ tranh thủ chạy qua xem thử.

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Lâm Nhất rút… kiếm Táng Hoa ra, thân kiếm lóe lên tia sáng lạnh, một đường linh văn từ chuôi kiếm kéo dài đến mũi kiếm, dường như linh văn này tự nhiên mà sinh ra, có ẩn chứa đạo vận trong đó.Hiện tại, một phần ba linh văn đã lóe sáng, đến khi có thể thắp sáng toàn bộ linh vân, kiếm này ắt thăng cấp thành bảo khí.Hiển nhiên, nếu kiếm Táng Hoa có thể trở thành bảo khí thì Lâm Nhất sẽ có thêm một phần lực lượng rất lớn trong cổ mộ Tinh Quân.“Còn kém hai phần ba, phải nghĩ cách mới được”, Lâm Nhất nhíu mày suy tư.AdvertisementChỉ cần không phải hoa Tịch Vụ bảy màu thì ở biển Trăng Khô không tính là hiếm, có điều một người sưu tầm thì có hơi rắc rối.Với tiến độ như vậy, trước khi đến cổ mộ Tinh Quân, rất khó để kiếm Táng Hoa thăng cấp thành bảo khí.AdvertisementVô số ý nghĩ lóe lên trong đầu Lâm Nhất hệt như những ngôi sao nhấp nháy.Có rồi!Lâm Nhất vẫy tay, kiếm Táng Hoa đang nằm trong hộp lập tức bay lên, sau đó chuôi kiếm bị năm ngón tay hắn nắm chặt.Hai mắt hắn từ từ nhắm lại, Tử Diên Kiếm Quyết bắt đầu vận chuyển, ngay lập tức, chân nguyên dồi dào trong người hệt như Giang Hà cuồn cuộn sóng, kế đó, Lâm Nhất cầm chặt chuôi kiếm, điên cuồng rót chân nguyên vào thân kiếm.Ông! Ông! Ông!Chân nguyên rót vào khiến kiếm Táng Hoa không ngừng run lên, bắt đầu vận sức chờ phát động. Khi sắp đến cực hạn, hai mắt Lâm Nhất đột nhiên mở to, trong mắt có tia sáng nhấp nháy, kiếm ý Tiên Thiên viên mãn tản ra, lúc này, kiếm đã ra khỏi vỏ.Ầm!Kiếm Táng Hoa vận sức đã lâu lập tức phát ra luồng sáng bạc chói mắt, xộc thẳng lên trời, giữa cái nơi cát vàng đầy trời này, thật sự rất đáng chú ý.Cạch!Lâm Nhất giơ tay lên, kiếm Táng Hoa bắn vọt ra, cắm xuống đất nửa xích. Kế đó, chuôi kiếm run lên dữ dội, khiến mặt đất cũng rung chuyển theo, những kiến trúc đổ nát gần đó bị ảnh hưởng, bắt đầu sụp đổ.Ầm ầm!Luồng sáng bạc xộc thẳng lên trời vốn đã bắt mắt, lại thêm tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, khiến cho kiến trúc thượng cổ bao la xuất hiện động tĩnh cực lớn.“Kiếm ý mạnh thật! Là di bảo thượng cổ ư?”“Động tĩnh này cũng quá lớn rồi…”“Đi! Đi! Đi! Mau qua đó!”Trong khoảng thời gian ngắn, người từ khắp các nơi nghe tin, lập tức hành động, bọn họ điên cuồng chạy đến, ai cũng sợ chậm một bước.Nơi đây vốn là một kiến trúc thượng cổ đổ nát, một nửa chìm trong cát vàng, có rất nhiều người đang tìm kiếm di bảo. Bỗng nhiên xuất hiện động tĩnh lớn như vậy, dù chỉ có chút nghi ngờ nhưng vì lòng hiếu kỳ mọi người cũng sẽ tranh thủ chạy qua xem thử.

Chương 1952: “Động tĩnh này cũng quá lớn rồi…”