Tác giả:

Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…

Chương 1992: “Lâm Nhất, ngươi thật sự khiến ta ngạc nhiên đấy”.

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Khi thiếu niên xuất hiện trong không trung, lỗ mãng chống lại Lãnh Hạo Vũ và Lâm Chí Viễn, mọi người đều nghĩ hắn sẽ chết chắc.Không ai ngờ rằng tình thế lại thay đổi nhanh như thế.Vù vù vù!Lúc này, có mấy bóng người nhanh chóng chạy đến.AdvertisementLà những người khác của thư viện Thiên Phủ và Thiên Kiếm Tông, tất cả đều nhanh chóng tập trung trước cổ mộ Tinh Quân.Chương Viễn và Liễu Vân Yên đỡ Mặc Linh, kiểm tra thương tích của nàng ta.AdvertisementChương Viễn khẽ nhíu mày, nói với vẻ nặng nề: “Sao lại bị thương nặng thế?”Hắn ta đến muộn, nói đúng hơn là bị kiếm ý của Lâm Nhất dẫn tới, đợi đến khi chạy tới thì Lâm Chí Viễn kia đã chạy mất rồi.Mặc Linh nhẹ nhàng nói: “Ta gặp phải Lâm Chí Viễn và Lãnh Hạo Vũ, hai người họ đồng thời ra tay với ta”.“Lại là hai người kia à? Chết tiết, lúc trước ở sơn mạch Viêm Vân nên cho hai người họ một bài học mới được. Đợi gặp phải trong cổ mộ Tinh Quân chắc chắn sẽ không tha cho hai người họ!”, trong mắt Chương Viễn loé lên sát khí, trầm giọng nói.Mặc Linh thoáng sửng sốt, sau đó cười khổ: “E rằng không gặp được nữa rồi”.Vào lúc Chương Viễn tỏ vẻ nghi ngờ, Mục Trần nhỏ giọng nói: “Sư huynh, Lâm Nhất đã giết chết Lãnh Hạo Vũ rồi, còn Lâm Chí Viễn thì sợ chạy mất, có lẽ không dám xuất hiện nữa đâu”.Lúc nói chuyện, Mục Trần đảo mắt nhìn qua, sau đó chậm rãi đi về phía Lâm Nhất, trong lòng vẫn rung động không thôi.E rằng người nào tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đó cũng sẽ giống mình thôi, Mục Trần thầm nghĩ.Sự chênh lệch của hắn ta và Lâm Nhất thật lớn quá.Cái gì!Mục Trần nói không lớn lắm, nhưng mấy người nhóm Chương Viễn đều nghe rõ, lập tức vô cùng khiếp sợ.Bọn họ quan sát Lâm Nhất, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên.Một lúc sau, Chương Viễn mới lấy lại tinh thần, nghĩ đến chuyện mình còn thấy vinh dự vì có thể thắng được Lãnh Hạo Vũ một chiêu, mượn nó để kêu gọi Lâm Nhất, nét mặt hắn ta thoáng lúng túng.Chẳng trách…Chẳng trách lúc đó Lâm Nhất hoàn toàn không hề dao động.Thì ra đối phương đã không coi Lãnh Hạo Vũ ra gì từ lâu, buồn cười là lúc đó mình còn cố khoe khoang.“Lâm Nhất, ngươi thật sự khiến ta ngạc nhiên đấy”.Một lúc sau, Chương Viễn mới bất đắc dĩ cười một tiếng, ngượng ngùng nói.“Thường thôi”, Lâm Nhất hờ hững đáp.Lãnh Hạo Vũ và Lâm Chí Viễn là thiên tài trên bảng Long Vân, đúng là đều có chút thực lực.

Khi thiếu niên xuất hiện trong không trung, lỗ mãng chống lại Lãnh Hạo Vũ và Lâm Chí Viễn, mọi người đều nghĩ hắn sẽ chết chắc.

Không ai ngờ rằng tình thế lại thay đổi nhanh như thế.

Vù vù vù!

Lúc này, có mấy bóng người nhanh chóng chạy đến.

Advertisement

Là những người khác của thư viện Thiên Phủ và Thiên Kiếm Tông, tất cả đều nhanh chóng tập trung trước cổ mộ Tinh Quân.

Chương Viễn và Liễu Vân Yên đỡ Mặc Linh, kiểm tra thương tích của nàng ta.

Advertisement

Chương Viễn khẽ nhíu mày, nói với vẻ nặng nề: “Sao lại bị thương nặng thế?”

Hắn ta đến muộn, nói đúng hơn là bị kiếm ý của Lâm Nhất dẫn tới, đợi đến khi chạy tới thì Lâm Chí Viễn kia đã chạy mất rồi.

Mặc Linh nhẹ nhàng nói: “Ta gặp phải Lâm Chí Viễn và Lãnh Hạo Vũ, hai người họ đồng thời ra tay với ta”.

“Lại là hai người kia à? Chết tiết, lúc trước ở sơn mạch Viêm Vân nên cho hai người họ một bài học mới được. Đợi gặp phải trong cổ mộ Tinh Quân chắc chắn sẽ không tha cho hai người họ!”, trong mắt Chương Viễn loé lên sát khí, trầm giọng nói.

Mặc Linh thoáng sửng sốt, sau đó cười khổ: “E rằng không gặp được nữa rồi”.

Vào lúc Chương Viễn tỏ vẻ nghi ngờ, Mục Trần nhỏ giọng nói: “Sư huynh, Lâm Nhất đã giết chết Lãnh Hạo Vũ rồi, còn Lâm Chí Viễn thì sợ chạy mất, có lẽ không dám xuất hiện nữa đâu”.

Lúc nói chuyện, Mục Trần đảo mắt nhìn qua, sau đó chậm rãi đi về phía Lâm Nhất, trong lòng vẫn rung động không thôi.

E rằng người nào tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đó cũng sẽ giống mình thôi, Mục Trần thầm nghĩ.

Sự chênh lệch của hắn ta và Lâm Nhất thật lớn quá.

Cái gì!

Mục Trần nói không lớn lắm, nhưng mấy người nhóm Chương Viễn đều nghe rõ, lập tức vô cùng khiếp sợ.

Bọn họ quan sát Lâm Nhất, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên.

Một lúc sau, Chương Viễn mới lấy lại tinh thần, nghĩ đến chuyện mình còn thấy vinh dự vì có thể thắng được Lãnh Hạo Vũ một chiêu, mượn nó để kêu gọi Lâm Nhất, nét mặt hắn ta thoáng lúng túng.

Chẳng trách…

Chẳng trách lúc đó Lâm Nhất hoàn toàn không hề dao động.

Thì ra đối phương đã không coi Lãnh Hạo Vũ ra gì từ lâu, buồn cười là lúc đó mình còn cố khoe khoang.

“Lâm Nhất, ngươi thật sự khiến ta ngạc nhiên đấy”.

Một lúc sau, Chương Viễn mới bất đắc dĩ cười một tiếng, ngượng ngùng nói.

“Thường thôi”, Lâm Nhất hờ hững đáp.

Lãnh Hạo Vũ và Lâm Chí Viễn là thiên tài trên bảng Long Vân, đúng là đều có chút thực lực.

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Khi thiếu niên xuất hiện trong không trung, lỗ mãng chống lại Lãnh Hạo Vũ và Lâm Chí Viễn, mọi người đều nghĩ hắn sẽ chết chắc.Không ai ngờ rằng tình thế lại thay đổi nhanh như thế.Vù vù vù!Lúc này, có mấy bóng người nhanh chóng chạy đến.AdvertisementLà những người khác của thư viện Thiên Phủ và Thiên Kiếm Tông, tất cả đều nhanh chóng tập trung trước cổ mộ Tinh Quân.Chương Viễn và Liễu Vân Yên đỡ Mặc Linh, kiểm tra thương tích của nàng ta.AdvertisementChương Viễn khẽ nhíu mày, nói với vẻ nặng nề: “Sao lại bị thương nặng thế?”Hắn ta đến muộn, nói đúng hơn là bị kiếm ý của Lâm Nhất dẫn tới, đợi đến khi chạy tới thì Lâm Chí Viễn kia đã chạy mất rồi.Mặc Linh nhẹ nhàng nói: “Ta gặp phải Lâm Chí Viễn và Lãnh Hạo Vũ, hai người họ đồng thời ra tay với ta”.“Lại là hai người kia à? Chết tiết, lúc trước ở sơn mạch Viêm Vân nên cho hai người họ một bài học mới được. Đợi gặp phải trong cổ mộ Tinh Quân chắc chắn sẽ không tha cho hai người họ!”, trong mắt Chương Viễn loé lên sát khí, trầm giọng nói.Mặc Linh thoáng sửng sốt, sau đó cười khổ: “E rằng không gặp được nữa rồi”.Vào lúc Chương Viễn tỏ vẻ nghi ngờ, Mục Trần nhỏ giọng nói: “Sư huynh, Lâm Nhất đã giết chết Lãnh Hạo Vũ rồi, còn Lâm Chí Viễn thì sợ chạy mất, có lẽ không dám xuất hiện nữa đâu”.Lúc nói chuyện, Mục Trần đảo mắt nhìn qua, sau đó chậm rãi đi về phía Lâm Nhất, trong lòng vẫn rung động không thôi.E rằng người nào tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đó cũng sẽ giống mình thôi, Mục Trần thầm nghĩ.Sự chênh lệch của hắn ta và Lâm Nhất thật lớn quá.Cái gì!Mục Trần nói không lớn lắm, nhưng mấy người nhóm Chương Viễn đều nghe rõ, lập tức vô cùng khiếp sợ.Bọn họ quan sát Lâm Nhất, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên.Một lúc sau, Chương Viễn mới lấy lại tinh thần, nghĩ đến chuyện mình còn thấy vinh dự vì có thể thắng được Lãnh Hạo Vũ một chiêu, mượn nó để kêu gọi Lâm Nhất, nét mặt hắn ta thoáng lúng túng.Chẳng trách…Chẳng trách lúc đó Lâm Nhất hoàn toàn không hề dao động.Thì ra đối phương đã không coi Lãnh Hạo Vũ ra gì từ lâu, buồn cười là lúc đó mình còn cố khoe khoang.“Lâm Nhất, ngươi thật sự khiến ta ngạc nhiên đấy”.Một lúc sau, Chương Viễn mới bất đắc dĩ cười một tiếng, ngượng ngùng nói.“Thường thôi”, Lâm Nhất hờ hững đáp.Lãnh Hạo Vũ và Lâm Chí Viễn là thiên tài trên bảng Long Vân, đúng là đều có chút thực lực.

Chương 1992: “Lâm Nhất, ngươi thật sự khiến ta ngạc nhiên đấy”.