Tác giả:

Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…

Chương 2178: Đây không phải sự thật

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Nghe vậy, Phong Vô Hận lộ vẻ kinh ngạc rồi trầm giọng nói: “Năm đó ông vốn không có ý định tha cho ta, nếu không phải ta may mắn phá giải được huyết chú thì ta đã không thể sống đến giờ”.“Vậy à?”Lôi Vân Tử phì cười, châm chọc: “Ngươi giải được thật sao?”Dứt lời, huyết ấn giữa trán Lãnh bảo chủ thoắt ẩn thoắt hiện. Khi huyết ấn đó hiện lên, trong mắt Lãnh bảo chủ toát ra vẻ kinh hoàng vô tận, run lẩy bẩy: “Không… không… không… A!”AdvertisementNhưng dù có giãy giụa thế nào, huyết chú ấy vẫn chậm rãi hiện ra, chỉ chớp mắt ông ta đã đau đến mức ngã xuống đất, không ngừng la hét.Ông ta trông như phát điên, mất hết lý trí, năm ngón tay không ngừng cấu vào da thịt. Trong nháy mắt đã cấu đến mức máu chảy đầm đìa, máu thịt lẫn lộn, nhưng vẫn không thể khống chế được mình.AdvertisementGiờ phút này, Lãnh bảo chủ một người vốn xảo quyệt đã hoàn toàn biến thành một kẻ điên.Phong Vô Hận và Huyết Lang nhìn thấy sự giày vò thế này thì vô cùng sợ hãi, hai gò má không kìm được run rẩy.Soẹt!Ánh mắt của Lôi Vân Tử chuyển sang nhìn Phong Vô Hận. Trong lòng Phong Vô Hận lập tức dâng lên nỗi sợ hãi không tên, cố gắng trấn an bản thân, rằng mình không giống như Lãnh lão quỷ, chưa từng tiếp xúc với Lôi Vân Tử.“Ha ha, quả nhiên ngươi đã tu luyện Linh Hoa Bảo Giám ta để lại trên thân kiếm Phong Lôi. Ngươi chưa từng nghĩ vì sao sư tôn của ngươi tính tình nóng nảy, hấp tấp như vậy mà lại có công pháp chỉ phụ nữ mới có sao? Không những là Linh Hoa Bảo Giám, mà cả bản đồ kho báu đó cũng là của ta để lại trên di thể của sư tôn ngươi. Sao, không tin à?”Lôi Vân Tử cười quái dị, ma thủ do huyết ảnh ngưng tụ lặng lẽ kết thành ấn.Trên gương mặt trơn nhẵn của Phong Vô Hận bỗng hiện lên một nếp nhăn, sau đó là hai ba bốn nếp nhăn… Gương mặt của ông ta không ngừng già đi, trông vô cùng đáng sợ.“A! Không, không, không… Đây không phải sự thật, đây không phải sự thật!”Phong Vô Hận lấy gương ra, nhìn gương mặt già nua trong gương, hoảng sợ đến mức tay run rẩy không ngừng, ông ta không tin nổi điều này, gần như phát điên.“Đan Trú Nhan, đúng, ta có đan Trú Nhan, ta không sợ!”Ông ta mau chóng lấy một nắm đan Trú Nhan ra nuốt vào, tình trạng lập tức tốt hơn một chút, nhưng chỉ tốt hơn một chút mà thôi. Không lâu sau, gương mặt trong gương vẫn tiếp tục già đi, chỉ chớp mắt, thiếu niên phong lưu trước kia đã biến thành lão già tóc bạc phơ, mặt đầy nếp nhăn.Bộ dạng già nua run lẩy bẩy, lớp da cũ trên mặt không ngừng bong ra, nhìn đáng sợ như quái vật.“Không!”Phong Vô Hận hét lên một tiếng, gương trong tay rơi xuống đất, vỡ tan tành. Khi mặt gương nứt vỡ, trái tim ông ta dường như cũng tan vỡ theo, hoàn toàn chết lặng.Lúc trước Phong Vô Hận vênh váo tự đắc, tràn đầy kiêu ngạo, bây giờ lại không còn chút khí phách nào. Dù là thất bại trong tay Lâm Nhất cũng không khó chịu như vậy. Trái tim ông ta dường như đã chết hoàn toàn, mọi chuyện chỉ vì một chút thủ đoạn của Lôi Vân Tử mà thôi.Bộp! Bộp!Trái tim Huyết Lang đập thình thịch, sắc mặt thay đổi liên tục, vô cùng khó coi. Ánh mắt do dự của hắn ta vô tình giao với ánh mắt của Lôi Vân Tử, hắn ta lập tức sợ đến mức run lẩy bẩy.

Nghe vậy, Phong Vô Hận lộ vẻ kinh ngạc rồi trầm giọng nói: “Năm đó ông vốn không có ý định tha cho ta, nếu không phải ta may mắn phá giải được huyết chú thì ta đã không thể sống đến giờ”.

“Vậy à?”

Lôi Vân Tử phì cười, châm chọc: “Ngươi giải được thật sao?”

Dứt lời, huyết ấn giữa trán Lãnh bảo chủ thoắt ẩn thoắt hiện. Khi huyết ấn đó hiện lên, trong mắt Lãnh bảo chủ toát ra vẻ kinh hoàng vô tận, run lẩy bẩy: “Không… không… không… A!”

Advertisement

Nhưng dù có giãy giụa thế nào, huyết chú ấy vẫn chậm rãi hiện ra, chỉ chớp mắt ông ta đã đau đến mức ngã xuống đất, không ngừng la hét.

Ông ta trông như phát điên, mất hết lý trí, năm ngón tay không ngừng cấu vào da thịt. Trong nháy mắt đã cấu đến mức máu chảy đầm đìa, máu thịt lẫn lộn, nhưng vẫn không thể khống chế được mình.

Advertisement

Giờ phút này, Lãnh bảo chủ một người vốn xảo quyệt đã hoàn toàn biến thành một kẻ điên.

Phong Vô Hận và Huyết Lang nhìn thấy sự giày vò thế này thì vô cùng sợ hãi, hai gò má không kìm được run rẩy.

Soẹt!

Ánh mắt của Lôi Vân Tử chuyển sang nhìn Phong Vô Hận. Trong lòng Phong Vô Hận lập tức dâng lên nỗi sợ hãi không tên, cố gắng trấn an bản thân, rằng mình không giống như Lãnh lão quỷ, chưa từng tiếp xúc với Lôi Vân Tử.

“Ha ha, quả nhiên ngươi đã tu luyện Linh Hoa Bảo Giám ta để lại trên thân kiếm Phong Lôi. Ngươi chưa từng nghĩ vì sao sư tôn của ngươi tính tình nóng nảy, hấp tấp như vậy mà lại có công pháp chỉ phụ nữ mới có sao? Không những là Linh Hoa Bảo Giám, mà cả bản đồ kho báu đó cũng là của ta để lại trên di thể của sư tôn ngươi. Sao, không tin à?”

Lôi Vân Tử cười quái dị, ma thủ do huyết ảnh ngưng tụ lặng lẽ kết thành ấn.

Trên gương mặt trơn nhẵn của Phong Vô Hận bỗng hiện lên một nếp nhăn, sau đó là hai ba bốn nếp nhăn… Gương mặt của ông ta không ngừng già đi, trông vô cùng đáng sợ.

“A! Không, không, không… Đây không phải sự thật, đây không phải sự thật!”

Phong Vô Hận lấy gương ra, nhìn gương mặt già nua trong gương, hoảng sợ đến mức tay run rẩy không ngừng, ông ta không tin nổi điều này, gần như phát điên.

“Đan Trú Nhan, đúng, ta có đan Trú Nhan, ta không sợ!”

Ông ta mau chóng lấy một nắm đan Trú Nhan ra nuốt vào, tình trạng lập tức tốt hơn một chút, nhưng chỉ tốt hơn một chút mà thôi. Không lâu sau, gương mặt trong gương vẫn tiếp tục già đi, chỉ chớp mắt, thiếu niên phong lưu trước kia đã biến thành lão già tóc bạc phơ, mặt đầy nếp nhăn.

Bộ dạng già nua run lẩy bẩy, lớp da cũ trên mặt không ngừng bong ra, nhìn đáng sợ như quái vật.

“Không!”

Phong Vô Hận hét lên một tiếng, gương trong tay rơi xuống đất, vỡ tan tành. Khi mặt gương nứt vỡ, trái tim ông ta dường như cũng tan vỡ theo, hoàn toàn chết lặng.

Lúc trước Phong Vô Hận vênh váo tự đắc, tràn đầy kiêu ngạo, bây giờ lại không còn chút khí phách nào. Dù là thất bại trong tay Lâm Nhất cũng không khó chịu như vậy. Trái tim ông ta dường như đã chết hoàn toàn, mọi chuyện chỉ vì một chút thủ đoạn của Lôi Vân Tử mà thôi.

Bộp! Bộp!

Trái tim Huyết Lang đập thình thịch, sắc mặt thay đổi liên tục, vô cùng khó coi. Ánh mắt do dự của hắn ta vô tình giao với ánh mắt của Lôi Vân Tử, hắn ta lập tức sợ đến mức run lẩy bẩy.

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Nghe vậy, Phong Vô Hận lộ vẻ kinh ngạc rồi trầm giọng nói: “Năm đó ông vốn không có ý định tha cho ta, nếu không phải ta may mắn phá giải được huyết chú thì ta đã không thể sống đến giờ”.“Vậy à?”Lôi Vân Tử phì cười, châm chọc: “Ngươi giải được thật sao?”Dứt lời, huyết ấn giữa trán Lãnh bảo chủ thoắt ẩn thoắt hiện. Khi huyết ấn đó hiện lên, trong mắt Lãnh bảo chủ toát ra vẻ kinh hoàng vô tận, run lẩy bẩy: “Không… không… không… A!”AdvertisementNhưng dù có giãy giụa thế nào, huyết chú ấy vẫn chậm rãi hiện ra, chỉ chớp mắt ông ta đã đau đến mức ngã xuống đất, không ngừng la hét.Ông ta trông như phát điên, mất hết lý trí, năm ngón tay không ngừng cấu vào da thịt. Trong nháy mắt đã cấu đến mức máu chảy đầm đìa, máu thịt lẫn lộn, nhưng vẫn không thể khống chế được mình.AdvertisementGiờ phút này, Lãnh bảo chủ một người vốn xảo quyệt đã hoàn toàn biến thành một kẻ điên.Phong Vô Hận và Huyết Lang nhìn thấy sự giày vò thế này thì vô cùng sợ hãi, hai gò má không kìm được run rẩy.Soẹt!Ánh mắt của Lôi Vân Tử chuyển sang nhìn Phong Vô Hận. Trong lòng Phong Vô Hận lập tức dâng lên nỗi sợ hãi không tên, cố gắng trấn an bản thân, rằng mình không giống như Lãnh lão quỷ, chưa từng tiếp xúc với Lôi Vân Tử.“Ha ha, quả nhiên ngươi đã tu luyện Linh Hoa Bảo Giám ta để lại trên thân kiếm Phong Lôi. Ngươi chưa từng nghĩ vì sao sư tôn của ngươi tính tình nóng nảy, hấp tấp như vậy mà lại có công pháp chỉ phụ nữ mới có sao? Không những là Linh Hoa Bảo Giám, mà cả bản đồ kho báu đó cũng là của ta để lại trên di thể của sư tôn ngươi. Sao, không tin à?”Lôi Vân Tử cười quái dị, ma thủ do huyết ảnh ngưng tụ lặng lẽ kết thành ấn.Trên gương mặt trơn nhẵn của Phong Vô Hận bỗng hiện lên một nếp nhăn, sau đó là hai ba bốn nếp nhăn… Gương mặt của ông ta không ngừng già đi, trông vô cùng đáng sợ.“A! Không, không, không… Đây không phải sự thật, đây không phải sự thật!”Phong Vô Hận lấy gương ra, nhìn gương mặt già nua trong gương, hoảng sợ đến mức tay run rẩy không ngừng, ông ta không tin nổi điều này, gần như phát điên.“Đan Trú Nhan, đúng, ta có đan Trú Nhan, ta không sợ!”Ông ta mau chóng lấy một nắm đan Trú Nhan ra nuốt vào, tình trạng lập tức tốt hơn một chút, nhưng chỉ tốt hơn một chút mà thôi. Không lâu sau, gương mặt trong gương vẫn tiếp tục già đi, chỉ chớp mắt, thiếu niên phong lưu trước kia đã biến thành lão già tóc bạc phơ, mặt đầy nếp nhăn.Bộ dạng già nua run lẩy bẩy, lớp da cũ trên mặt không ngừng bong ra, nhìn đáng sợ như quái vật.“Không!”Phong Vô Hận hét lên một tiếng, gương trong tay rơi xuống đất, vỡ tan tành. Khi mặt gương nứt vỡ, trái tim ông ta dường như cũng tan vỡ theo, hoàn toàn chết lặng.Lúc trước Phong Vô Hận vênh váo tự đắc, tràn đầy kiêu ngạo, bây giờ lại không còn chút khí phách nào. Dù là thất bại trong tay Lâm Nhất cũng không khó chịu như vậy. Trái tim ông ta dường như đã chết hoàn toàn, mọi chuyện chỉ vì một chút thủ đoạn của Lôi Vân Tử mà thôi.Bộp! Bộp!Trái tim Huyết Lang đập thình thịch, sắc mặt thay đổi liên tục, vô cùng khó coi. Ánh mắt do dự của hắn ta vô tình giao với ánh mắt của Lôi Vân Tử, hắn ta lập tức sợ đến mức run lẩy bẩy.

Chương 2178: Đây không phải sự thật