Tác giả:

Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…

Chương 2179: “Chết tiệt, quỳ xuống cho ta!”

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… “Mấy năm nay chắc ngươi đã từng thử cởi bỏ giáp Viêm Long xuống đúng chứ? Nhưng có lẽ là thất bại rồi phải không? Không sao, ta sẽ kéo xuống giúp ngươi!”Lôi Vân Tử cười lớn, đưa tay ra kéo.Xoẹt! Xoẹt!Giáp Viêm Long quả thật đã được cởi bỏ, nhưng kèm theo đó là một lớp da máu, dưới da dính máu thịt còn tươi mới, đó chính là da của Huyết Lang…AdvertisementChớp mắt nhìn lại, đâu còn là bang chủ của bang Huyết Lang gì đó, chỉ còn lại một bộ xương dính máu thịt.Lãnh Hương Vân sợ đến mức bịt chặt miệng, trốn phía sau lưng Lâm Nhất không dám nhìn, suýt thì ngất đi.AdvertisementPhó đại sư và Cổ lão đầu run rẩy cả người. Trước kia hai ông già lão luyện này đã từng nhìn thấy nhiều thủ đoạn đáng sợ của tà tu, nhưng so với cảnh tượng ở trước mắt thì hoàn toàn chẳng là gì. Trong mắt bọn họ hiện lên vẻ sợ hãi tột độ, quỳ xuống đất không ngừng run rẩy.Trong đại điện khiến người ta trầm uất này, bầu không khí lập tức yên tĩnh đến cực hạn, không ai dám động đậy.Lôi Vân Tử bỗng nhiên xuất hiện, cho người ta biết thế nào mới là ác quỷ chân chính!“Ba tên vô dụng cũng muốn tranh Phệ Huyết Ma Điển với ta, các ngươi chỉ là những con cờ của ta mà thôi. Còn ngươi…”Lôi Vân Tử cười nhạt, hung uy ngút trời, trong đôi mắt trống rỗng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, ánhnhìn rơi lên người Lâm Nhất, cất giọng sắc bén: “Ngươi suýt chút nữa phá hoại đại sự của ta, thật sự cho rằng mình có thể đứng ngoài chuyện này, cao chạy xa bay sao? Ván cờ ta sắp đặt mười lăm năm trước không ai có thể nằm ngoài cuộc, quỳ xuống cho ta!”Quỳ xuống! Quỳ xuống! Quỳ xuống!Câu cuối của ông ta giọng nói như sấm, đinh tai nhức óc. Tiếng nói bùng nổ, không ngừng vang vọng trong đại điện. Phó đại sư và Cổ lão đầu quỳ dưới đất cũng bị nôn ra máu, sắc mặt trắng bệch, sợ đến mức bay mất hồn phách.Nhưng một giây trôi qua, hai giây trôi qua, thời gian mấy nhịp thở trôi qua.Thiếu niên áo xanh có gương mặt tuấn tú kia vẫn không run sợ, đứng sừng sững nơi đó như thanh kiếm, không hề động đậyPhó đại sư và Cổ lão đầu quỳ rạp dưới đất nhìn thấy cảnh này đều vô cùng kinh hãi.Sao lại như vậy?Hai ba câu nói của Lôi Vân Tử đã khiến đám người Phong Vô Hận sống không bằng chết, vậy mà Lâm Nhất vẫn đứng yên ở đó.“Ngươi…”Bóng ma màu máu lơ lửng trên đàn tế cũng kinh ngạc, ma thủ của lão ta kết ấn, lạnh lùng quát lên: “Quỳ xuống!”Thất bại!Lâm Nhất vẫn không có biểu cảm gì, vẫn đứng yên đó.“Chết tiệt, quỳ xuống cho ta!”Lôi Vân Tử nổi giận, lại kết ấn lần nữa, nhưng vẫn không có phản ứng gì. Trong đôi mắt máu của lão ta lần đầu xuất hiện vẻ hoảng hốt sâu đậm: “Sao lại như vậy, rõ ràng ngươi có dấu vết của linh ấn Thanh Long…”“Ông đang nói cái này sao?”

“Mấy năm nay chắc ngươi đã từng thử cởi bỏ giáp Viêm Long xuống đúng chứ? Nhưng có lẽ là thất bại rồi phải không? Không sao, ta sẽ kéo xuống giúp ngươi!”

Lôi Vân Tử cười lớn, đưa tay ra kéo.

Xoẹt! Xoẹt!

Giáp Viêm Long quả thật đã được cởi bỏ, nhưng kèm theo đó là một lớp da máu, dưới da dính máu thịt còn tươi mới, đó chính là da của Huyết Lang…

Advertisement

Chớp mắt nhìn lại, đâu còn là bang chủ của bang Huyết Lang gì đó, chỉ còn lại một bộ xương dính máu thịt.

Lãnh Hương Vân sợ đến mức bịt chặt miệng, trốn phía sau lưng Lâm Nhất không dám nhìn, suýt thì ngất đi.

Advertisement

Phó đại sư và Cổ lão đầu run rẩy cả người. Trước kia hai ông già lão luyện này đã từng nhìn thấy nhiều thủ đoạn đáng sợ của tà tu, nhưng so với cảnh tượng ở trước mắt thì hoàn toàn chẳng là gì. Trong mắt bọn họ hiện lên vẻ sợ hãi tột độ, quỳ xuống đất không ngừng run rẩy.

Trong đại điện khiến người ta trầm uất này, bầu không khí lập tức yên tĩnh đến cực hạn, không ai dám động đậy.

Lôi Vân Tử bỗng nhiên xuất hiện, cho người ta biết thế nào mới là ác quỷ chân chính!

“Ba tên vô dụng cũng muốn tranh Phệ Huyết Ma Điển với ta, các ngươi chỉ là những con cờ của ta mà thôi. Còn ngươi…”

Lôi Vân Tử cười nhạt, hung uy ngút trời, trong đôi mắt trống rỗng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, ánhnhìn rơi lên người Lâm Nhất, cất giọng sắc bén: “Ngươi suýt chút nữa phá hoại đại sự của ta, thật sự cho rằng mình có thể đứng ngoài chuyện này, cao chạy xa bay sao? Ván cờ ta sắp đặt mười lăm năm trước không ai có thể nằm ngoài cuộc, quỳ xuống cho ta!”

Quỳ xuống! Quỳ xuống! Quỳ xuống!

Câu cuối của ông ta giọng nói như sấm, đinh tai nhức óc. Tiếng nói bùng nổ, không ngừng vang vọng trong đại điện. Phó đại sư và Cổ lão đầu quỳ dưới đất cũng bị nôn ra máu, sắc mặt trắng bệch, sợ đến mức bay mất hồn phách.

Nhưng một giây trôi qua, hai giây trôi qua, thời gian mấy nhịp thở trôi qua.

Thiếu niên áo xanh có gương mặt tuấn tú kia vẫn không run sợ, đứng sừng sững nơi đó như thanh kiếm, không hề động đậy

Phó đại sư và Cổ lão đầu quỳ rạp dưới đất nhìn thấy cảnh này đều vô cùng kinh hãi.

Sao lại như vậy?

Hai ba câu nói của Lôi Vân Tử đã khiến đám người Phong Vô Hận sống không bằng chết, vậy mà Lâm Nhất vẫn đứng yên ở đó.

“Ngươi…”

Bóng ma màu máu lơ lửng trên đàn tế cũng kinh ngạc, ma thủ của lão ta kết ấn, lạnh lùng quát lên: “Quỳ xuống!”

Thất bại!

Lâm Nhất vẫn không có biểu cảm gì, vẫn đứng yên đó.

“Chết tiệt, quỳ xuống cho ta!”

Lôi Vân Tử nổi giận, lại kết ấn lần nữa, nhưng vẫn không có phản ứng gì. Trong đôi mắt máu của lão ta lần đầu xuất hiện vẻ hoảng hốt sâu đậm: “Sao lại như vậy, rõ ràng ngươi có dấu vết của linh ấn Thanh Long…”

“Ông đang nói cái này sao?”

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… “Mấy năm nay chắc ngươi đã từng thử cởi bỏ giáp Viêm Long xuống đúng chứ? Nhưng có lẽ là thất bại rồi phải không? Không sao, ta sẽ kéo xuống giúp ngươi!”Lôi Vân Tử cười lớn, đưa tay ra kéo.Xoẹt! Xoẹt!Giáp Viêm Long quả thật đã được cởi bỏ, nhưng kèm theo đó là một lớp da máu, dưới da dính máu thịt còn tươi mới, đó chính là da của Huyết Lang…AdvertisementChớp mắt nhìn lại, đâu còn là bang chủ của bang Huyết Lang gì đó, chỉ còn lại một bộ xương dính máu thịt.Lãnh Hương Vân sợ đến mức bịt chặt miệng, trốn phía sau lưng Lâm Nhất không dám nhìn, suýt thì ngất đi.AdvertisementPhó đại sư và Cổ lão đầu run rẩy cả người. Trước kia hai ông già lão luyện này đã từng nhìn thấy nhiều thủ đoạn đáng sợ của tà tu, nhưng so với cảnh tượng ở trước mắt thì hoàn toàn chẳng là gì. Trong mắt bọn họ hiện lên vẻ sợ hãi tột độ, quỳ xuống đất không ngừng run rẩy.Trong đại điện khiến người ta trầm uất này, bầu không khí lập tức yên tĩnh đến cực hạn, không ai dám động đậy.Lôi Vân Tử bỗng nhiên xuất hiện, cho người ta biết thế nào mới là ác quỷ chân chính!“Ba tên vô dụng cũng muốn tranh Phệ Huyết Ma Điển với ta, các ngươi chỉ là những con cờ của ta mà thôi. Còn ngươi…”Lôi Vân Tử cười nhạt, hung uy ngút trời, trong đôi mắt trống rỗng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, ánhnhìn rơi lên người Lâm Nhất, cất giọng sắc bén: “Ngươi suýt chút nữa phá hoại đại sự của ta, thật sự cho rằng mình có thể đứng ngoài chuyện này, cao chạy xa bay sao? Ván cờ ta sắp đặt mười lăm năm trước không ai có thể nằm ngoài cuộc, quỳ xuống cho ta!”Quỳ xuống! Quỳ xuống! Quỳ xuống!Câu cuối của ông ta giọng nói như sấm, đinh tai nhức óc. Tiếng nói bùng nổ, không ngừng vang vọng trong đại điện. Phó đại sư và Cổ lão đầu quỳ dưới đất cũng bị nôn ra máu, sắc mặt trắng bệch, sợ đến mức bay mất hồn phách.Nhưng một giây trôi qua, hai giây trôi qua, thời gian mấy nhịp thở trôi qua.Thiếu niên áo xanh có gương mặt tuấn tú kia vẫn không run sợ, đứng sừng sững nơi đó như thanh kiếm, không hề động đậyPhó đại sư và Cổ lão đầu quỳ rạp dưới đất nhìn thấy cảnh này đều vô cùng kinh hãi.Sao lại như vậy?Hai ba câu nói của Lôi Vân Tử đã khiến đám người Phong Vô Hận sống không bằng chết, vậy mà Lâm Nhất vẫn đứng yên ở đó.“Ngươi…”Bóng ma màu máu lơ lửng trên đàn tế cũng kinh ngạc, ma thủ của lão ta kết ấn, lạnh lùng quát lên: “Quỳ xuống!”Thất bại!Lâm Nhất vẫn không có biểu cảm gì, vẫn đứng yên đó.“Chết tiệt, quỳ xuống cho ta!”Lôi Vân Tử nổi giận, lại kết ấn lần nữa, nhưng vẫn không có phản ứng gì. Trong đôi mắt máu của lão ta lần đầu xuất hiện vẻ hoảng hốt sâu đậm: “Sao lại như vậy, rõ ràng ngươi có dấu vết của linh ấn Thanh Long…”“Ông đang nói cái này sao?”

Chương 2179: “Chết tiệt, quỳ xuống cho ta!”