Tác giả:

Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…

Chương 2180: “Ta phát hiện ra từ lúc nào liên quan gì đến ông?”

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Lâm Nhất xòe tay ra, linh ấn Thanh Long ở giữa bàn tay hắn đang run rẩy dưới phong ấn của kiếm ý, mãi không thể thoát ra ngoài.“Lôi Vân Tử, ông đừng hòng bắt Lâm Nhất ta quỳ xuống!”Lâm Nhất hừ lạnh, nắm chặt tay lại, linh ấn Thanh Long giữa lòng bàn tay nứt vỡ, hóa thành vô số mảnh vụn bay đầy trời.AdvertisementMột lòng hướng kiếm, quyết tiến không lùi!Lòng này thản đãng, quang minh lỗi lạc, há lại bị dục vọng che mờ!Kiếm này kiêu ngạo, thà gãy không cong, há lại quỳ trước ác quỷ!AdvertisementTrong gió lớn điên cuồng, thiếu niên áo xanh nhìn về phía Lôi Vân Tử ở trên đàn tế, ngạo cốt hiên ngang.Linh ấn Thanh Long tan vỡ, bay lượn trong không trung giống như những lưỡi dao, tỏa ra linh quang lấp lánh. Nhưng chỉ trong chớp mắt, chúng đã hóa thành khói ma đen kịt, vô cùng tanh hôi.“Rốt cuộc ngươi phát hiện ra từ lúc nào?”Ván cờ mà lão ta sắp đặt mười lăm năm trước tuy có ba con cờ như Phong Vô Hận, nhưng để đảm bảo không có sai sót gì, lão ta còn để lại bốn linh ấn. Dù là ai bị đóng ấn lên mình đều sẽ chịu khống chế.Lãnh bảo chủ, Huyết Lang, Phong Vô Hận không ai ngoại lệ, nhưng đến chỗ Lâm Nhất lại mất tác dụng giống như kỳ tích.Trong đôi mắt máu của Lôi Vân Tử hiện lên sự căm phẫn tột cùng. Ma uy đáng sợ bùng lên trong cung điện, diễn hóa thành từng luồng gió lạnh, rít gào không ngừng. Trong gió ẩn chứa khí tức lạnh lẽo, dường như có thể thổi vào linh hồn con người, khiến người ta không tự chủ mà run lên cầm cập, vô hình trung tăng thêm nỗi sợ hãi đối với Lôi Vân Tử.Ầm! Ầm! Ầm!Kiếm Táng Hoa trong hộp đựng kiếm Tử Diên ở trên lưng Lâm Nhất vẫn không ngừng rung chuyển, kiếm ý mạnh mẽ vẫn không ngừng tích lũy trên người hắn. Kiếm ý Tiên Thiên đỉnh phong viên mãn tích lũy trong thời gian dài, độ dồi dào của nó đã đạt đến mức độ người khác không thể tưởng tượng nổi.Trong lúc Lôi Vân Tử nói, gió lạnh dữ dội mà lão ta tạo ra hoàn toàn không thể làm dao động kiếm tâm của hắn chút nào.Lâm Nhất lạnh lùng lên tiếng: “Ta phát hiện ra từ lúc nào liên quan gì đến ông?”Phó đại sư và Cổ lão đầu quỳ dưới đất nghe vậy thì sững sờ, trong mắt lập tức hiện lên sự kinh hãi tột độ. Thái độ gì thế kia…Năm xưa, Lôi Vân Tử là ác quỷ đứng trên đỉnh cao của cổ vực Nam Hoa, tung hoành bốn phương, nhắc tới là biến sắc. Tuy nói là năm xưa, nhưng thật ra thời gian đó cũng không xa lắm, chỉ mới mười lăm năm trước mà thôi.Phó đại sư và Cổ lão đầu đều là người đã trải qua những năm tháng đó, hiểu rất rõ Lôi Vân Tử năm ấy đáng sợ như thế nào.Thế mà bây giờ một thiếu niên hậu bối trông chỉ mới mười tám tuổi, đối diện với Lôi Vân Tử lại không hề sợ hãi, lạnh lùng đáp trả, thật sự khiến người ta ngạc nhiên bởi dũng khí của hắn.Ầm!Quả nhiên, bóng ma màu máu trên đàn tế lập tức nổi giận, ma uy trên người bùng lên lần nữa.Một cơn gió mạnh cuốn tới, thổi áo Lâm Nhất bay phần phật, tóc đen như suối bay lượn trên bầu trời.Lôi Vân Tử cười nhạt nói: “Giao cô gái sau lưng ngươi ra đây, chuyện này ta không so đo với kẻ hậu bối như ngươi, bằng không kết cục của ngươi sẽ chỉ đau khổ hơn đám vô dụng Phong Vô Hận gấp trăm lần!”

Lâm Nhất xòe tay ra, linh ấn Thanh Long ở giữa bàn tay hắn đang run rẩy dưới phong ấn của kiếm ý, mãi không thể thoát ra ngoài.

“Lôi Vân Tử, ông đừng hòng bắt Lâm Nhất ta quỳ xuống!”

Lâm Nhất hừ lạnh, nắm chặt tay lại, linh ấn Thanh Long giữa lòng bàn tay nứt vỡ, hóa thành vô số mảnh vụn bay đầy trời.

Advertisement

Một lòng hướng kiếm, quyết tiến không lùi!

Lòng này thản đãng, quang minh lỗi lạc, há lại bị dục vọng che mờ!

Kiếm này kiêu ngạo, thà gãy không cong, há lại quỳ trước ác quỷ!

Advertisement

Trong gió lớn điên cuồng, thiếu niên áo xanh nhìn về phía Lôi Vân Tử ở trên đàn tế, ngạo cốt hiên ngang.

Linh ấn Thanh Long tan vỡ, bay lượn trong không trung giống như những lưỡi dao, tỏa ra linh quang lấp lánh. Nhưng chỉ trong chớp mắt, chúng đã hóa thành khói ma đen kịt, vô cùng tanh hôi.

“Rốt cuộc ngươi phát hiện ra từ lúc nào?”

Ván cờ mà lão ta sắp đặt mười lăm năm trước tuy có ba con cờ như Phong Vô Hận, nhưng để đảm bảo không có sai sót gì, lão ta còn để lại bốn linh ấn. Dù là ai bị đóng ấn lên mình đều sẽ chịu khống chế.

Lãnh bảo chủ, Huyết Lang, Phong Vô Hận không ai ngoại lệ, nhưng đến chỗ Lâm Nhất lại mất tác dụng giống như kỳ tích.

Trong đôi mắt máu của Lôi Vân Tử hiện lên sự căm phẫn tột cùng. Ma uy đáng sợ bùng lên trong cung điện, diễn hóa thành từng luồng gió lạnh, rít gào không ngừng. Trong gió ẩn chứa khí tức lạnh lẽo, dường như có thể thổi vào linh hồn con người, khiến người ta không tự chủ mà run lên cầm cập, vô hình trung tăng thêm nỗi sợ hãi đối với Lôi Vân Tử.

Ầm! Ầm! Ầm!

Kiếm Táng Hoa trong hộp đựng kiếm Tử Diên ở trên lưng Lâm Nhất vẫn không ngừng rung chuyển, kiếm ý mạnh mẽ vẫn không ngừng tích lũy trên người hắn. Kiếm ý Tiên Thiên đỉnh phong viên mãn tích lũy trong thời gian dài, độ dồi dào của nó đã đạt đến mức độ người khác không thể tưởng tượng nổi.

Trong lúc Lôi Vân Tử nói, gió lạnh dữ dội mà lão ta tạo ra hoàn toàn không thể làm dao động kiếm tâm của hắn chút nào.

Lâm Nhất lạnh lùng lên tiếng: “Ta phát hiện ra từ lúc nào liên quan gì đến ông?”

Phó đại sư và Cổ lão đầu quỳ dưới đất nghe vậy thì sững sờ, trong mắt lập tức hiện lên sự kinh hãi tột độ. Thái độ gì thế kia…

Năm xưa, Lôi Vân Tử là ác quỷ đứng trên đỉnh cao của cổ vực Nam Hoa, tung hoành bốn phương, nhắc tới là biến sắc. Tuy nói là năm xưa, nhưng thật ra thời gian đó cũng không xa lắm, chỉ mới mười lăm năm trước mà thôi.

Phó đại sư và Cổ lão đầu đều là người đã trải qua những năm tháng đó, hiểu rất rõ Lôi Vân Tử năm ấy đáng sợ như thế nào.

Thế mà bây giờ một thiếu niên hậu bối trông chỉ mới mười tám tuổi, đối diện với Lôi Vân Tử lại không hề sợ hãi, lạnh lùng đáp trả, thật sự khiến người ta ngạc nhiên bởi dũng khí của hắn.

Ầm!

Quả nhiên, bóng ma màu máu trên đàn tế lập tức nổi giận, ma uy trên người bùng lên lần nữa.

Một cơn gió mạnh cuốn tới, thổi áo Lâm Nhất bay phần phật, tóc đen như suối bay lượn trên bầu trời.

Lôi Vân Tử cười nhạt nói: “Giao cô gái sau lưng ngươi ra đây, chuyện này ta không so đo với kẻ hậu bối như ngươi, bằng không kết cục của ngươi sẽ chỉ đau khổ hơn đám vô dụng Phong Vô Hận gấp trăm lần!”

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Lâm Nhất xòe tay ra, linh ấn Thanh Long ở giữa bàn tay hắn đang run rẩy dưới phong ấn của kiếm ý, mãi không thể thoát ra ngoài.“Lôi Vân Tử, ông đừng hòng bắt Lâm Nhất ta quỳ xuống!”Lâm Nhất hừ lạnh, nắm chặt tay lại, linh ấn Thanh Long giữa lòng bàn tay nứt vỡ, hóa thành vô số mảnh vụn bay đầy trời.AdvertisementMột lòng hướng kiếm, quyết tiến không lùi!Lòng này thản đãng, quang minh lỗi lạc, há lại bị dục vọng che mờ!Kiếm này kiêu ngạo, thà gãy không cong, há lại quỳ trước ác quỷ!AdvertisementTrong gió lớn điên cuồng, thiếu niên áo xanh nhìn về phía Lôi Vân Tử ở trên đàn tế, ngạo cốt hiên ngang.Linh ấn Thanh Long tan vỡ, bay lượn trong không trung giống như những lưỡi dao, tỏa ra linh quang lấp lánh. Nhưng chỉ trong chớp mắt, chúng đã hóa thành khói ma đen kịt, vô cùng tanh hôi.“Rốt cuộc ngươi phát hiện ra từ lúc nào?”Ván cờ mà lão ta sắp đặt mười lăm năm trước tuy có ba con cờ như Phong Vô Hận, nhưng để đảm bảo không có sai sót gì, lão ta còn để lại bốn linh ấn. Dù là ai bị đóng ấn lên mình đều sẽ chịu khống chế.Lãnh bảo chủ, Huyết Lang, Phong Vô Hận không ai ngoại lệ, nhưng đến chỗ Lâm Nhất lại mất tác dụng giống như kỳ tích.Trong đôi mắt máu của Lôi Vân Tử hiện lên sự căm phẫn tột cùng. Ma uy đáng sợ bùng lên trong cung điện, diễn hóa thành từng luồng gió lạnh, rít gào không ngừng. Trong gió ẩn chứa khí tức lạnh lẽo, dường như có thể thổi vào linh hồn con người, khiến người ta không tự chủ mà run lên cầm cập, vô hình trung tăng thêm nỗi sợ hãi đối với Lôi Vân Tử.Ầm! Ầm! Ầm!Kiếm Táng Hoa trong hộp đựng kiếm Tử Diên ở trên lưng Lâm Nhất vẫn không ngừng rung chuyển, kiếm ý mạnh mẽ vẫn không ngừng tích lũy trên người hắn. Kiếm ý Tiên Thiên đỉnh phong viên mãn tích lũy trong thời gian dài, độ dồi dào của nó đã đạt đến mức độ người khác không thể tưởng tượng nổi.Trong lúc Lôi Vân Tử nói, gió lạnh dữ dội mà lão ta tạo ra hoàn toàn không thể làm dao động kiếm tâm của hắn chút nào.Lâm Nhất lạnh lùng lên tiếng: “Ta phát hiện ra từ lúc nào liên quan gì đến ông?”Phó đại sư và Cổ lão đầu quỳ dưới đất nghe vậy thì sững sờ, trong mắt lập tức hiện lên sự kinh hãi tột độ. Thái độ gì thế kia…Năm xưa, Lôi Vân Tử là ác quỷ đứng trên đỉnh cao của cổ vực Nam Hoa, tung hoành bốn phương, nhắc tới là biến sắc. Tuy nói là năm xưa, nhưng thật ra thời gian đó cũng không xa lắm, chỉ mới mười lăm năm trước mà thôi.Phó đại sư và Cổ lão đầu đều là người đã trải qua những năm tháng đó, hiểu rất rõ Lôi Vân Tử năm ấy đáng sợ như thế nào.Thế mà bây giờ một thiếu niên hậu bối trông chỉ mới mười tám tuổi, đối diện với Lôi Vân Tử lại không hề sợ hãi, lạnh lùng đáp trả, thật sự khiến người ta ngạc nhiên bởi dũng khí của hắn.Ầm!Quả nhiên, bóng ma màu máu trên đàn tế lập tức nổi giận, ma uy trên người bùng lên lần nữa.Một cơn gió mạnh cuốn tới, thổi áo Lâm Nhất bay phần phật, tóc đen như suối bay lượn trên bầu trời.Lôi Vân Tử cười nhạt nói: “Giao cô gái sau lưng ngươi ra đây, chuyện này ta không so đo với kẻ hậu bối như ngươi, bằng không kết cục của ngươi sẽ chỉ đau khổ hơn đám vô dụng Phong Vô Hận gấp trăm lần!”

Chương 2180: “Ta phát hiện ra từ lúc nào liên quan gì đến ông?”