Tác giả:

Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…

Chương 2184: Lâm Nhất không mạnh đến mức khoa trương.

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Kiếm mang hạ xuống, không vương bụi trần, giống như tiên hoa mờ ảo, rực rỡ chói mắt, chiếu phá sơn hà.Trong tiếng la hét tuyệt vọng của Lôi Vân Tử, đàn tế ầm ầm sụp đổ, Phệ Huyết Ma Điển cũng bị chôn vùi theo đó.Trần tận quang sinh, sơn hà thôi xán!Phong thái của nhát kiếm này vừa hoa lệ vừa bá đạo, phát huy kiếm ý Tiên Thiên viên mãn đỉnh phong đến cực hạn.AdvertisementLôi Vân Tử mưu lược thông thiên của mười lăm năm trước ôm theo sự không cam lòng và thù hận hồn phi phách tán, hoàn toàn chết đi.Dưới ánh sáng chói lọi và lộng lẫy, những dải lụa xinh đẹp phủ kín trong đại điện, kiếm ý như nước tràn ngập mỗi ngóc ngách của đại điện. Dải lụa kia chậm rãi thanh lọc, ẩn chứa sức mạnh khủng khiếp như một giấc mộng ảo.AdvertisementMột lúc lâu sau, những dị tượng này mới từ từ biến mất.Phó lão đầu và Cổ đại sư ở dưới đất khó tin nhìn cảnh tượng này, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.Chết rồi...Lôi Vân Tử cứ thế đã chết, tên ma đầu truyền kỳ mười lăm năm trước đã chết hoàn toàn trong tay một thiếu niên.Tuy rằng Lôi Vân Tử này chỉ là trạng thái hồn phách, nhưng với thủ đoạn hắn ta đùa bỡn ba người nhóm Phong Vô Hận trong lòng bàn tay đã đủ để làm người ta biết, kể cả hiện tại Lôi Vân Tử này vẫn sở hữu thực lực không tầm thường.Nhưng nó lại không có tác dụng khi đối mặt với thực lực tuyệt đối của thiếu niên.Sau khi thiếu niên rút kiếm, tất cả kỳ mưu quỷ kế, bàng môn tà đạo đều vô dụng. Hai người đều sững sờ, thật sự không ngờ thiếu niên đi đến cùng họ này lại có thực lực khoa trương như thế.Điều khiến họ ngạc nhiên hơn nữa là thiếu niên này lại nhắm mắt làm ngơ trước kỳ công Phệ Huyết Ma Điển, hoàn toàn không có ý muốn chiếm làm của riêng.Trên thực tế... Lâm Nhất không mạnh đến mức khoa trương.Hắn có thể giết được Lôi Vân Tử, còn ba người nhóm Phong Vô Hận lại trở thành món đồ chơi của đối phương, nguyên nhân chỉ vì một chữ “tham” mà thôi.Từ đầu đến cuối Lâm Nhất đều tỉnh táo, chỉ hơi tò mò về Phệ Huyết Ma Điển thôi. Ma công này thoạt nhìn rất mạnh, có thể cắn nuốt máu của người khác để cường hoá bản thân, nhưng chung quy vẫn không thể giúp Lôi Vân Tử thăng lên Tinh Quân.Ngay cả Tinh Quân còn chưa đạt tới, có lẽ Tử Diên Kiếm Thánh chỉ cần dùng một ngón tay là có thể dễ dàng ấn chết hắn ta, sao Lâm Nhất có thể nổi lòng tham được?Trận chiến ngày hôm nay nhìn như kiếm Táng Hoa ra khỏi vỏ, đánh đâu thắng đó.Nhưng phong thái gần như vô địch này cũng khá nguy hiểm, nếu không nhờ Lâm Nhất ở kho báu Lôi Vân tu luyện Thương Long Cửu Biến tới biến thứ hai.Nếu không, với thể chất của hắn hoàn toàn không thể tích tụ kiếm ý Tiên Thiên cuồn cuộn như thế, cũng không thể chém chết đám người Phong Vô Hận bằng ba nhát kiếm chỉ trong nháy mắt.Lâm Nhất tự hỏi, với thực lực của hắn ngày hôm nay, dù cho đối mặt với cao thủ cảnh giới Âm Dương đại thành, có lẽ hắn cũng có thể tạm bảo vệ được tính mạng.Nói là tạm bảo vệ được tính mạng không được khí phách lắm, nhưng với tu vi của Lâm Nhất hiện giờ, thành tích chỉ mới cảnh giới Dương Huyền đại thành đã đủ khiến người ta cảm thấy nghịch thiên.Bỗng nhiên, tim hai ông lão đang quỳ dưới đất chợt chùng xuống, họ đồng thời cảm nhận được một áp lực nặng nề đè lên người mình.

Kiếm mang hạ xuống, không vương bụi trần, giống như tiên hoa mờ ảo, rực rỡ chói mắt, chiếu phá sơn hà.

Trong tiếng la hét tuyệt vọng của Lôi Vân Tử, đàn tế ầm ầm sụp đổ, Phệ Huyết Ma Điển cũng bị chôn vùi theo đó.

Trần tận quang sinh, sơn hà thôi xán!

Phong thái của nhát kiếm này vừa hoa lệ vừa bá đạo, phát huy kiếm ý Tiên Thiên viên mãn đỉnh phong đến cực hạn.

Advertisement

Lôi Vân Tử mưu lược thông thiên của mười lăm năm trước ôm theo sự không cam lòng và thù hận hồn phi phách tán, hoàn toàn chết đi.

Dưới ánh sáng chói lọi và lộng lẫy, những dải lụa xinh đẹp phủ kín trong đại điện, kiếm ý như nước tràn ngập mỗi ngóc ngách của đại điện. Dải lụa kia chậm rãi thanh lọc, ẩn chứa sức mạnh khủng khiếp như một giấc mộng ảo.

Advertisement

Một lúc lâu sau, những dị tượng này mới từ từ biến mất.

Phó lão đầu và Cổ đại sư ở dưới đất khó tin nhìn cảnh tượng này, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Chết rồi...

Lôi Vân Tử cứ thế đã chết, tên ma đầu truyền kỳ mười lăm năm trước đã chết hoàn toàn trong tay một thiếu niên.

Tuy rằng Lôi Vân Tử này chỉ là trạng thái hồn phách, nhưng với thủ đoạn hắn ta đùa bỡn ba người nhóm Phong Vô Hận trong lòng bàn tay đã đủ để làm người ta biết, kể cả hiện tại Lôi Vân Tử này vẫn sở hữu thực lực không tầm thường.

Nhưng nó lại không có tác dụng khi đối mặt với thực lực tuyệt đối của thiếu niên.

Sau khi thiếu niên rút kiếm, tất cả kỳ mưu quỷ kế, bàng môn tà đạo đều vô dụng. Hai người đều sững sờ, thật sự không ngờ thiếu niên đi đến cùng họ này lại có thực lực khoa trương như thế.

Điều khiến họ ngạc nhiên hơn nữa là thiếu niên này lại nhắm mắt làm ngơ trước kỳ công Phệ Huyết Ma Điển, hoàn toàn không có ý muốn chiếm làm của riêng.

Trên thực tế... Lâm Nhất không mạnh đến mức khoa trương.

Hắn có thể giết được Lôi Vân Tử, còn ba người nhóm Phong Vô Hận lại trở thành món đồ chơi của đối phương, nguyên nhân chỉ vì một chữ “tham” mà thôi.

Từ đầu đến cuối Lâm Nhất đều tỉnh táo, chỉ hơi tò mò về Phệ Huyết Ma Điển thôi. Ma công này thoạt nhìn rất mạnh, có thể cắn nuốt máu của người khác để cường hoá bản thân, nhưng chung quy vẫn không thể giúp Lôi Vân Tử thăng lên Tinh Quân.

Ngay cả Tinh Quân còn chưa đạt tới, có lẽ Tử Diên Kiếm Thánh chỉ cần dùng một ngón tay là có thể dễ dàng ấn chết hắn ta, sao Lâm Nhất có thể nổi lòng tham được?

Trận chiến ngày hôm nay nhìn như kiếm Táng Hoa ra khỏi vỏ, đánh đâu thắng đó.

Nhưng phong thái gần như vô địch này cũng khá nguy hiểm, nếu không nhờ Lâm Nhất ở kho báu Lôi Vân tu luyện Thương Long Cửu Biến tới biến thứ hai.

Nếu không, với thể chất của hắn hoàn toàn không thể tích tụ kiếm ý Tiên Thiên cuồn cuộn như thế, cũng không thể chém chết đám người Phong Vô Hận bằng ba nhát kiếm chỉ trong nháy mắt.

Lâm Nhất tự hỏi, với thực lực của hắn ngày hôm nay, dù cho đối mặt với cao thủ cảnh giới Âm Dương đại thành, có lẽ hắn cũng có thể tạm bảo vệ được tính mạng.

Nói là tạm bảo vệ được tính mạng không được khí phách lắm, nhưng với tu vi của Lâm Nhất hiện giờ, thành tích chỉ mới cảnh giới Dương Huyền đại thành đã đủ khiến người ta cảm thấy nghịch thiên.

Bỗng nhiên, tim hai ông lão đang quỳ dưới đất chợt chùng xuống, họ đồng thời cảm nhận được một áp lực nặng nề đè lên người mình.

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Kiếm mang hạ xuống, không vương bụi trần, giống như tiên hoa mờ ảo, rực rỡ chói mắt, chiếu phá sơn hà.Trong tiếng la hét tuyệt vọng của Lôi Vân Tử, đàn tế ầm ầm sụp đổ, Phệ Huyết Ma Điển cũng bị chôn vùi theo đó.Trần tận quang sinh, sơn hà thôi xán!Phong thái của nhát kiếm này vừa hoa lệ vừa bá đạo, phát huy kiếm ý Tiên Thiên viên mãn đỉnh phong đến cực hạn.AdvertisementLôi Vân Tử mưu lược thông thiên của mười lăm năm trước ôm theo sự không cam lòng và thù hận hồn phi phách tán, hoàn toàn chết đi.Dưới ánh sáng chói lọi và lộng lẫy, những dải lụa xinh đẹp phủ kín trong đại điện, kiếm ý như nước tràn ngập mỗi ngóc ngách của đại điện. Dải lụa kia chậm rãi thanh lọc, ẩn chứa sức mạnh khủng khiếp như một giấc mộng ảo.AdvertisementMột lúc lâu sau, những dị tượng này mới từ từ biến mất.Phó lão đầu và Cổ đại sư ở dưới đất khó tin nhìn cảnh tượng này, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.Chết rồi...Lôi Vân Tử cứ thế đã chết, tên ma đầu truyền kỳ mười lăm năm trước đã chết hoàn toàn trong tay một thiếu niên.Tuy rằng Lôi Vân Tử này chỉ là trạng thái hồn phách, nhưng với thủ đoạn hắn ta đùa bỡn ba người nhóm Phong Vô Hận trong lòng bàn tay đã đủ để làm người ta biết, kể cả hiện tại Lôi Vân Tử này vẫn sở hữu thực lực không tầm thường.Nhưng nó lại không có tác dụng khi đối mặt với thực lực tuyệt đối của thiếu niên.Sau khi thiếu niên rút kiếm, tất cả kỳ mưu quỷ kế, bàng môn tà đạo đều vô dụng. Hai người đều sững sờ, thật sự không ngờ thiếu niên đi đến cùng họ này lại có thực lực khoa trương như thế.Điều khiến họ ngạc nhiên hơn nữa là thiếu niên này lại nhắm mắt làm ngơ trước kỳ công Phệ Huyết Ma Điển, hoàn toàn không có ý muốn chiếm làm của riêng.Trên thực tế... Lâm Nhất không mạnh đến mức khoa trương.Hắn có thể giết được Lôi Vân Tử, còn ba người nhóm Phong Vô Hận lại trở thành món đồ chơi của đối phương, nguyên nhân chỉ vì một chữ “tham” mà thôi.Từ đầu đến cuối Lâm Nhất đều tỉnh táo, chỉ hơi tò mò về Phệ Huyết Ma Điển thôi. Ma công này thoạt nhìn rất mạnh, có thể cắn nuốt máu của người khác để cường hoá bản thân, nhưng chung quy vẫn không thể giúp Lôi Vân Tử thăng lên Tinh Quân.Ngay cả Tinh Quân còn chưa đạt tới, có lẽ Tử Diên Kiếm Thánh chỉ cần dùng một ngón tay là có thể dễ dàng ấn chết hắn ta, sao Lâm Nhất có thể nổi lòng tham được?Trận chiến ngày hôm nay nhìn như kiếm Táng Hoa ra khỏi vỏ, đánh đâu thắng đó.Nhưng phong thái gần như vô địch này cũng khá nguy hiểm, nếu không nhờ Lâm Nhất ở kho báu Lôi Vân tu luyện Thương Long Cửu Biến tới biến thứ hai.Nếu không, với thể chất của hắn hoàn toàn không thể tích tụ kiếm ý Tiên Thiên cuồn cuộn như thế, cũng không thể chém chết đám người Phong Vô Hận bằng ba nhát kiếm chỉ trong nháy mắt.Lâm Nhất tự hỏi, với thực lực của hắn ngày hôm nay, dù cho đối mặt với cao thủ cảnh giới Âm Dương đại thành, có lẽ hắn cũng có thể tạm bảo vệ được tính mạng.Nói là tạm bảo vệ được tính mạng không được khí phách lắm, nhưng với tu vi của Lâm Nhất hiện giờ, thành tích chỉ mới cảnh giới Dương Huyền đại thành đã đủ khiến người ta cảm thấy nghịch thiên.Bỗng nhiên, tim hai ông lão đang quỳ dưới đất chợt chùng xuống, họ đồng thời cảm nhận được một áp lực nặng nề đè lên người mình.

Chương 2184: Lâm Nhất không mạnh đến mức khoa trương.