Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…
Chương 2185: “Năm phần uy lực?”
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Nhưng Lâm Nhất lại cất kiếm vào vỏ, đưa mắt nhìn qua.Sau đó hắn dời mắt về phía hai vị bảo thủ bị thương nặng của Tam Ưng Bảo. Vẻ mặt của hai người này khó coi hơn đám người Phó đại sư nhiều, trên đường đi họ đã ra tay với Lâm Nhất rất nhiều lần.“Lâm công tử, ta...”Hô!AdvertisementKhông đợi họ lên tiếng xin tha, kiếm Táng Hoa đã cất vào vỏ lại bay ra ngoài. Trong luồng ánh sáng lạnh lẽo, hai tia kiếm quang đan xen vào nhau, chợt loé lên như tia điện. Máu tươi bắn ra, trên ấn đường của hai người này đồng loạt xuất hiện một lỗ thủng, họ hoàn toàn tắt thở.Cổ lão đầu và Phó đại sư lập tức sợ tới mức mặt mũi tái nhợt không còn chút máu.Advertisement“Cút đi”.Khi hai ông lão đang thấp thỏm lo sợ, Lâm Nhất hờ hững bảo.Hai người ngẩn ra, sau đó như trút được gánh nặng, liên tục nói cảm ơn rồi hoảng loạn rời đi.Lãnh Hương Vân ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì lập tức cảm thấy ngạc nhiên, tại sao Lâm Nhất giết hai vị bảo chủ còn lại của Tam Ưng Bảo nhưng lại thả Phó lão đầu và Cổ đại sư? Nàng ta không kìm được hỏi: “Lâm đại ca, sao huynh lại thả hai người này đi...”“Nếu hai người này còn sống, sợ rằng cô sẽ khó tránh nguy hiểm đến tính mạng. Về phần hai ông lão kia, nếu thả thì cũng thả rồi, chẳng lẽ họ còn dám tới gây sự với ta?”Hắn vừa nói vừa bước về phía trước, lời nói bâng quơ nhưng lại lộ ra vẻ cực kì bá đạo và tự tin.Nghe vậy, Lãnh Hương Vân thoáng sững sờ, hoá ra Lâm đại ca lo lắng cho nàng ta nên mới giết hai người kia.Trong lòng nàng ta hơi vui vẻ, nhưng nghĩ đến những nguy hiểm đã gặp trên đường đi, nét mặt nàng ta không khỏi tối sầm. Nếu là người khác gặp cảnh ngộ như nàng ta, có lẽ cũng khó có thể quên được, huống hồ nàng ta chỉ là một tiểu nha đầu.“Nặng quá”.Lâm Nhất bước tới trước nhặt roi Tử Diễm Lôi Hoàng dưới đất lên, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.Nhưng khi cảm ứng được năng lượng thuộc tính lôi ẩn chứa bên trong nó, vẻ hưng phấn lập tức xuất hiện trong mắt hắn, hắn đưa tay vung roi lên.Ầm! Grừ!Đầu tiên là một tiếng sấm rền, tiếp theo lại là một tiếng gầm kinh thiên động địa, roi Tử Diễm Lôi Hoàng nặng nề và bá đạo trong tay lập tức biến thành một con lôi mãng hung dữ. Toàn thân con lôi mãng này bao phủ lôi hoả màu tím nhạt, ánh chớp quanh quẩn, hung uy mạnh hơn trước đó rất nhiều.Khác biệt rõ rệt nhất là trên trán con lôi mãng này xuất hiện một chiếc sừng màu tím.“Năm phần uy lực?”Lâm Nhất hơi kinh ngạc, khi ở trong tay Phong Vô Hận, roi Tử Diễm Lôi Hoàng này hoá thành ma cương cũng chỉ có thể phát huy bốn phần uy lực.Nhưng ở trong tay hắn lại dễ dàng đạt tới năm phần uy lực.Lẽ nào có liên quan đến việc hắn tu luyện Thương Long Cửu Biến?Vừa nghĩ tới đây, vẻ mặt Lâm Nhất trở nên thích thú, hắn nhìn roi Tử Diễm Lôi Hoàng không rời mắt. Nghe đồn roi này còn hơn cả bảo khí.
Nhưng Lâm Nhất lại cất kiếm vào vỏ, đưa mắt nhìn qua.
Sau đó hắn dời mắt về phía hai vị bảo thủ bị thương nặng của Tam Ưng Bảo. Vẻ mặt của hai người này khó coi hơn đám người Phó đại sư nhiều, trên đường đi họ đã ra tay với Lâm Nhất rất nhiều lần.
“Lâm công tử, ta...”
Hô!
Advertisement
Không đợi họ lên tiếng xin tha, kiếm Táng Hoa đã cất vào vỏ lại bay ra ngoài. Trong luồng ánh sáng lạnh lẽo, hai tia kiếm quang đan xen vào nhau, chợt loé lên như tia điện. Máu tươi bắn ra, trên ấn đường của hai người này đồng loạt xuất hiện một lỗ thủng, họ hoàn toàn tắt thở.
Cổ lão đầu và Phó đại sư lập tức sợ tới mức mặt mũi tái nhợt không còn chút máu.
Advertisement
“Cút đi”.
Khi hai ông lão đang thấp thỏm lo sợ, Lâm Nhất hờ hững bảo.
Hai người ngẩn ra, sau đó như trút được gánh nặng, liên tục nói cảm ơn rồi hoảng loạn rời đi.
Lãnh Hương Vân ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì lập tức cảm thấy ngạc nhiên, tại sao Lâm Nhất giết hai vị bảo chủ còn lại của Tam Ưng Bảo nhưng lại thả Phó lão đầu và Cổ đại sư? Nàng ta không kìm được hỏi: “Lâm đại ca, sao huynh lại thả hai người này đi...”
“Nếu hai người này còn sống, sợ rằng cô sẽ khó tránh nguy hiểm đến tính mạng. Về phần hai ông lão kia, nếu thả thì cũng thả rồi, chẳng lẽ họ còn dám tới gây sự với ta?”
Hắn vừa nói vừa bước về phía trước, lời nói bâng quơ nhưng lại lộ ra vẻ cực kì bá đạo và tự tin.
Nghe vậy, Lãnh Hương Vân thoáng sững sờ, hoá ra Lâm đại ca lo lắng cho nàng ta nên mới giết hai người kia.
Trong lòng nàng ta hơi vui vẻ, nhưng nghĩ đến những nguy hiểm đã gặp trên đường đi, nét mặt nàng ta không khỏi tối sầm. Nếu là người khác gặp cảnh ngộ như nàng ta, có lẽ cũng khó có thể quên được, huống hồ nàng ta chỉ là một tiểu nha đầu.
“Nặng quá”.
Lâm Nhất bước tới trước nhặt roi Tử Diễm Lôi Hoàng dưới đất lên, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Nhưng khi cảm ứng được năng lượng thuộc tính lôi ẩn chứa bên trong nó, vẻ hưng phấn lập tức xuất hiện trong mắt hắn, hắn đưa tay vung roi lên.
Ầm! Grừ!
Đầu tiên là một tiếng sấm rền, tiếp theo lại là một tiếng gầm kinh thiên động địa, roi Tử Diễm Lôi Hoàng nặng nề và bá đạo trong tay lập tức biến thành một con lôi mãng hung dữ. Toàn thân con lôi mãng này bao phủ lôi hoả màu tím nhạt, ánh chớp quanh quẩn, hung uy mạnh hơn trước đó rất nhiều.
Khác biệt rõ rệt nhất là trên trán con lôi mãng này xuất hiện một chiếc sừng màu tím.
“Năm phần uy lực?”
Lâm Nhất hơi kinh ngạc, khi ở trong tay Phong Vô Hận, roi Tử Diễm Lôi Hoàng này hoá thành ma cương cũng chỉ có thể phát huy bốn phần uy lực.
Nhưng ở trong tay hắn lại dễ dàng đạt tới năm phần uy lực.
Lẽ nào có liên quan đến việc hắn tu luyện Thương Long Cửu Biến?
Vừa nghĩ tới đây, vẻ mặt Lâm Nhất trở nên thích thú, hắn nhìn roi Tử Diễm Lôi Hoàng không rời mắt. Nghe đồn roi này còn hơn cả bảo khí.
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Nhưng Lâm Nhất lại cất kiếm vào vỏ, đưa mắt nhìn qua.Sau đó hắn dời mắt về phía hai vị bảo thủ bị thương nặng của Tam Ưng Bảo. Vẻ mặt của hai người này khó coi hơn đám người Phó đại sư nhiều, trên đường đi họ đã ra tay với Lâm Nhất rất nhiều lần.“Lâm công tử, ta...”Hô!AdvertisementKhông đợi họ lên tiếng xin tha, kiếm Táng Hoa đã cất vào vỏ lại bay ra ngoài. Trong luồng ánh sáng lạnh lẽo, hai tia kiếm quang đan xen vào nhau, chợt loé lên như tia điện. Máu tươi bắn ra, trên ấn đường của hai người này đồng loạt xuất hiện một lỗ thủng, họ hoàn toàn tắt thở.Cổ lão đầu và Phó đại sư lập tức sợ tới mức mặt mũi tái nhợt không còn chút máu.Advertisement“Cút đi”.Khi hai ông lão đang thấp thỏm lo sợ, Lâm Nhất hờ hững bảo.Hai người ngẩn ra, sau đó như trút được gánh nặng, liên tục nói cảm ơn rồi hoảng loạn rời đi.Lãnh Hương Vân ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì lập tức cảm thấy ngạc nhiên, tại sao Lâm Nhất giết hai vị bảo chủ còn lại của Tam Ưng Bảo nhưng lại thả Phó lão đầu và Cổ đại sư? Nàng ta không kìm được hỏi: “Lâm đại ca, sao huynh lại thả hai người này đi...”“Nếu hai người này còn sống, sợ rằng cô sẽ khó tránh nguy hiểm đến tính mạng. Về phần hai ông lão kia, nếu thả thì cũng thả rồi, chẳng lẽ họ còn dám tới gây sự với ta?”Hắn vừa nói vừa bước về phía trước, lời nói bâng quơ nhưng lại lộ ra vẻ cực kì bá đạo và tự tin.Nghe vậy, Lãnh Hương Vân thoáng sững sờ, hoá ra Lâm đại ca lo lắng cho nàng ta nên mới giết hai người kia.Trong lòng nàng ta hơi vui vẻ, nhưng nghĩ đến những nguy hiểm đã gặp trên đường đi, nét mặt nàng ta không khỏi tối sầm. Nếu là người khác gặp cảnh ngộ như nàng ta, có lẽ cũng khó có thể quên được, huống hồ nàng ta chỉ là một tiểu nha đầu.“Nặng quá”.Lâm Nhất bước tới trước nhặt roi Tử Diễm Lôi Hoàng dưới đất lên, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.Nhưng khi cảm ứng được năng lượng thuộc tính lôi ẩn chứa bên trong nó, vẻ hưng phấn lập tức xuất hiện trong mắt hắn, hắn đưa tay vung roi lên.Ầm! Grừ!Đầu tiên là một tiếng sấm rền, tiếp theo lại là một tiếng gầm kinh thiên động địa, roi Tử Diễm Lôi Hoàng nặng nề và bá đạo trong tay lập tức biến thành một con lôi mãng hung dữ. Toàn thân con lôi mãng này bao phủ lôi hoả màu tím nhạt, ánh chớp quanh quẩn, hung uy mạnh hơn trước đó rất nhiều.Khác biệt rõ rệt nhất là trên trán con lôi mãng này xuất hiện một chiếc sừng màu tím.“Năm phần uy lực?”Lâm Nhất hơi kinh ngạc, khi ở trong tay Phong Vô Hận, roi Tử Diễm Lôi Hoàng này hoá thành ma cương cũng chỉ có thể phát huy bốn phần uy lực.Nhưng ở trong tay hắn lại dễ dàng đạt tới năm phần uy lực.Lẽ nào có liên quan đến việc hắn tu luyện Thương Long Cửu Biến?Vừa nghĩ tới đây, vẻ mặt Lâm Nhất trở nên thích thú, hắn nhìn roi Tử Diễm Lôi Hoàng không rời mắt. Nghe đồn roi này còn hơn cả bảo khí.