Tác giả:

Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…

Chương 2186: “Lâm đại ca đang làm gì vậy?”

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Tạm thời món bảo khí thượng phẩm này đang bị phong ấn nhưng uy lực vẫn không tầm thường, có thể tưởng tượng khi phong ấn của nó được phá bỏ hoàn toàn, uy lực thật sự sẽ kinh khủng đến mức nào.Nếu nó thật sự có liên quan đến Thương Long Cửu Biến và tu vi của bản thân, vậy thì roi Tử Diễm Lôi Hoàng này ở trong tay Lâm Nhất chưa chắc không thể tái hiện uy lực khủng khiếp năm đó.Đến lúc này, bốn món bảo bối gồm hoa Khinh Mộng, rượu Thanh Mộc, Huyền Lôi Châu và roi Tử Diễm Lôi Hoàng mà Lôi Vân Tử vơ vét năm đó đều rơi vào tay Lâm Nhất. Không còn gì để nghi ngờ, trong bốn món bảo bối, tâm trạng của Lâm Nhất hưng phấn nhất là khi lấy được roi Tử Diễm Lôi Hoàng.Thứ này tương đương với một đại sát khí. Nếu như có thể thôi động chín phần uy lực, khi đối đầu với cao thủ cảnh giới Âm Dương đại thành cũng coi như có đòn sát thủ chân chính.AdvertisementNó đã bù đắp rất nhiều cho điểm yếu trong tu vi yếu ớt của hắn.Lâm Nhất cất kĩ roi Tử Diễm Lôi Hoàng, trong lòng tính toán những gì mình lấy được, cộng thêm giáp Thiên Tàm, đan Tử Dương, thoi Huyền Lôi và các bảo bối khác trước đó, chuyến đi này có thể tính là bội thu.AdvertisementVề phần Phệ Huyết Ma Điển, hắn vốn không có hứng thú lắm, nếu đã huỷ rồi thì cứ huỷ đi.Lâm Nhất tháo hộp đựng kiếm trên lưng xuống rồi lấy hoa Khinh Mộng ra, đoá hoa chỉ cần làm rơi một cánh hoa ra ngoài cũng sẽ bị tà tu tranh đoạt này. Hắn không thèm nhìn, lập tức bóp nát, sau đó rải vào trong hộp đựng kiếm lạnh lẽo.Đợi sau khi hoa lấp kín, Lâm Nhất mới nghiêm túc đặt kiếm Táng Hoa vào trong hộp.Hương hoa tràn ngập trong hộp đựng kiếm lập tức xâm nhập vào thanh kiếm như mộng ảo với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.Hương thơm phả vào, kiếm Táng Hoa rung lên, bắt đầu nhảy nhót.Lâm Nhất ở bên cạnh nhìn, nếu như hấp thu hết hương hoa này, kiếm Táng Hoa sẽ có thể có cơ hội thăng cấp lên bảo khí trung phẩm. Đến lúc đó sẽ rất đáng mong chờ, tuy roi Lôi Hoàng cũng tốt, nhưng dù thế nào cũng nhất định kém hơn kiếm Táng Hoa của hắn.Nếu so sánh thực lực, chắc hẳn kiếm Táng Hoa cũng mạnh hơn nhiều.Nếu nói mười lăm năm trước roi Tử Diễm Lôi Hoàng là binh khí hơn xa bảo binh, vậy thì năm đó kiếm Táng Hoa chắc chắn còn hơn cả roi Tử Diễm Lôi Hoàng.Lãnh Hương Vân ở bên cạnh lẳng lặng nhìn, mặc dù tuổi nàng ta không lớn lắm, nhưng từ nhỏ đã nhìn thấy không ít thứ ở Tam Ưng Bảo.Nhưng lại chưa từng gặp người nào trân trọng bội kiếm của mình như thế, vẻ tò mò chợt thoáng qua trong mắt nàng ta.“Lâm đại ca đang làm gì vậy?”“Dưỡng kiếm. Kiếm này tên là Táng Hoa, một ngày nào đó nó sẽ nổi tiếng khắp Nam Vực, bây giờ còn cần dưỡng bằng hương hoa”.Lâm Nhất nhẹ giọng trả lời, vẻ dịu dàng lộ ra trong mắt.Bỗng nhiên hắn nghĩ tới một chuyện, bèn quay sang hỏi Lãnh Hương Vân: “Tiểu Vân, cô chắc chắn không thể về Tam Ưng Bảo được nữa, sau này cô có dự định gì không?”“Ta... Ta không biết”.Lãnh Hương Vân nhất thời có vẻ hơi đáng thương, nàng ta mong muốn có thể đi theo Lâm Nhất, nhưng nghĩ tới thực lực của mình chắc chắn sẽ làm liên luỵ đến đối phương. Lời đến bên miệng, tay nhỏ nắm góc áo, quả thật không nói nên lời.Mặc dù nha đầu này đã trải qua khó khăn lần này, nhưng sâu trong lòng vẫn ngây thơ hồn nhiên, tốt bụng đơn thuần, không muốn làm phiền người khác.

Tạm thời món bảo khí thượng phẩm này đang bị phong ấn nhưng uy lực vẫn không tầm thường, có thể tưởng tượng khi phong ấn của nó được phá bỏ hoàn toàn, uy lực thật sự sẽ kinh khủng đến mức nào.

Nếu nó thật sự có liên quan đến Thương Long Cửu Biến và tu vi của bản thân, vậy thì roi Tử Diễm Lôi Hoàng này ở trong tay Lâm Nhất chưa chắc không thể tái hiện uy lực khủng khiếp năm đó.

Đến lúc này, bốn món bảo bối gồm hoa Khinh Mộng, rượu Thanh Mộc, Huyền Lôi Châu và roi Tử Diễm Lôi Hoàng mà Lôi Vân Tử vơ vét năm đó đều rơi vào tay Lâm Nhất. Không còn gì để nghi ngờ, trong bốn món bảo bối, tâm trạng của Lâm Nhất hưng phấn nhất là khi lấy được roi Tử Diễm Lôi Hoàng.

Thứ này tương đương với một đại sát khí. Nếu như có thể thôi động chín phần uy lực, khi đối đầu với cao thủ cảnh giới Âm Dương đại thành cũng coi như có đòn sát thủ chân chính.

Advertisement

Nó đã bù đắp rất nhiều cho điểm yếu trong tu vi yếu ớt của hắn.

Lâm Nhất cất kĩ roi Tử Diễm Lôi Hoàng, trong lòng tính toán những gì mình lấy được, cộng thêm giáp Thiên Tàm, đan Tử Dương, thoi Huyền Lôi và các bảo bối khác trước đó, chuyến đi này có thể tính là bội thu.

Advertisement

Về phần Phệ Huyết Ma Điển, hắn vốn không có hứng thú lắm, nếu đã huỷ rồi thì cứ huỷ đi.

Lâm Nhất tháo hộp đựng kiếm trên lưng xuống rồi lấy hoa Khinh Mộng ra, đoá hoa chỉ cần làm rơi một cánh hoa ra ngoài cũng sẽ bị tà tu tranh đoạt này. Hắn không thèm nhìn, lập tức bóp nát, sau đó rải vào trong hộp đựng kiếm lạnh lẽo.

Đợi sau khi hoa lấp kín, Lâm Nhất mới nghiêm túc đặt kiếm Táng Hoa vào trong hộp.

Hương hoa tràn ngập trong hộp đựng kiếm lập tức xâm nhập vào thanh kiếm như mộng ảo với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Hương thơm phả vào, kiếm Táng Hoa rung lên, bắt đầu nhảy nhót.

Lâm Nhất ở bên cạnh nhìn, nếu như hấp thu hết hương hoa này, kiếm Táng Hoa sẽ có thể có cơ hội thăng cấp lên bảo khí trung phẩm. Đến lúc đó sẽ rất đáng mong chờ, tuy roi Lôi Hoàng cũng tốt, nhưng dù thế nào cũng nhất định kém hơn kiếm Táng Hoa của hắn.

Nếu so sánh thực lực, chắc hẳn kiếm Táng Hoa cũng mạnh hơn nhiều.

Nếu nói mười lăm năm trước roi Tử Diễm Lôi Hoàng là binh khí hơn xa bảo binh, vậy thì năm đó kiếm Táng Hoa chắc chắn còn hơn cả roi Tử Diễm Lôi Hoàng.

Lãnh Hương Vân ở bên cạnh lẳng lặng nhìn, mặc dù tuổi nàng ta không lớn lắm, nhưng từ nhỏ đã nhìn thấy không ít thứ ở Tam Ưng Bảo.

Nhưng lại chưa từng gặp người nào trân trọng bội kiếm của mình như thế, vẻ tò mò chợt thoáng qua trong mắt nàng ta.

“Lâm đại ca đang làm gì vậy?”

“Dưỡng kiếm. Kiếm này tên là Táng Hoa, một ngày nào đó nó sẽ nổi tiếng khắp Nam Vực, bây giờ còn cần dưỡng bằng hương hoa”.

Lâm Nhất nhẹ giọng trả lời, vẻ dịu dàng lộ ra trong mắt.

Bỗng nhiên hắn nghĩ tới một chuyện, bèn quay sang hỏi Lãnh Hương Vân: “Tiểu Vân, cô chắc chắn không thể về Tam Ưng Bảo được nữa, sau này cô có dự định gì không?”

“Ta... Ta không biết”.

Lãnh Hương Vân nhất thời có vẻ hơi đáng thương, nàng ta mong muốn có thể đi theo Lâm Nhất, nhưng nghĩ tới thực lực của mình chắc chắn sẽ làm liên luỵ đến đối phương. Lời đến bên miệng, tay nhỏ nắm góc áo, quả thật không nói nên lời.

Mặc dù nha đầu này đã trải qua khó khăn lần này, nhưng sâu trong lòng vẫn ngây thơ hồn nhiên, tốt bụng đơn thuần, không muốn làm phiền người khác.

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Tạm thời món bảo khí thượng phẩm này đang bị phong ấn nhưng uy lực vẫn không tầm thường, có thể tưởng tượng khi phong ấn của nó được phá bỏ hoàn toàn, uy lực thật sự sẽ kinh khủng đến mức nào.Nếu nó thật sự có liên quan đến Thương Long Cửu Biến và tu vi của bản thân, vậy thì roi Tử Diễm Lôi Hoàng này ở trong tay Lâm Nhất chưa chắc không thể tái hiện uy lực khủng khiếp năm đó.Đến lúc này, bốn món bảo bối gồm hoa Khinh Mộng, rượu Thanh Mộc, Huyền Lôi Châu và roi Tử Diễm Lôi Hoàng mà Lôi Vân Tử vơ vét năm đó đều rơi vào tay Lâm Nhất. Không còn gì để nghi ngờ, trong bốn món bảo bối, tâm trạng của Lâm Nhất hưng phấn nhất là khi lấy được roi Tử Diễm Lôi Hoàng.Thứ này tương đương với một đại sát khí. Nếu như có thể thôi động chín phần uy lực, khi đối đầu với cao thủ cảnh giới Âm Dương đại thành cũng coi như có đòn sát thủ chân chính.AdvertisementNó đã bù đắp rất nhiều cho điểm yếu trong tu vi yếu ớt của hắn.Lâm Nhất cất kĩ roi Tử Diễm Lôi Hoàng, trong lòng tính toán những gì mình lấy được, cộng thêm giáp Thiên Tàm, đan Tử Dương, thoi Huyền Lôi và các bảo bối khác trước đó, chuyến đi này có thể tính là bội thu.AdvertisementVề phần Phệ Huyết Ma Điển, hắn vốn không có hứng thú lắm, nếu đã huỷ rồi thì cứ huỷ đi.Lâm Nhất tháo hộp đựng kiếm trên lưng xuống rồi lấy hoa Khinh Mộng ra, đoá hoa chỉ cần làm rơi một cánh hoa ra ngoài cũng sẽ bị tà tu tranh đoạt này. Hắn không thèm nhìn, lập tức bóp nát, sau đó rải vào trong hộp đựng kiếm lạnh lẽo.Đợi sau khi hoa lấp kín, Lâm Nhất mới nghiêm túc đặt kiếm Táng Hoa vào trong hộp.Hương hoa tràn ngập trong hộp đựng kiếm lập tức xâm nhập vào thanh kiếm như mộng ảo với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.Hương thơm phả vào, kiếm Táng Hoa rung lên, bắt đầu nhảy nhót.Lâm Nhất ở bên cạnh nhìn, nếu như hấp thu hết hương hoa này, kiếm Táng Hoa sẽ có thể có cơ hội thăng cấp lên bảo khí trung phẩm. Đến lúc đó sẽ rất đáng mong chờ, tuy roi Lôi Hoàng cũng tốt, nhưng dù thế nào cũng nhất định kém hơn kiếm Táng Hoa của hắn.Nếu so sánh thực lực, chắc hẳn kiếm Táng Hoa cũng mạnh hơn nhiều.Nếu nói mười lăm năm trước roi Tử Diễm Lôi Hoàng là binh khí hơn xa bảo binh, vậy thì năm đó kiếm Táng Hoa chắc chắn còn hơn cả roi Tử Diễm Lôi Hoàng.Lãnh Hương Vân ở bên cạnh lẳng lặng nhìn, mặc dù tuổi nàng ta không lớn lắm, nhưng từ nhỏ đã nhìn thấy không ít thứ ở Tam Ưng Bảo.Nhưng lại chưa từng gặp người nào trân trọng bội kiếm của mình như thế, vẻ tò mò chợt thoáng qua trong mắt nàng ta.“Lâm đại ca đang làm gì vậy?”“Dưỡng kiếm. Kiếm này tên là Táng Hoa, một ngày nào đó nó sẽ nổi tiếng khắp Nam Vực, bây giờ còn cần dưỡng bằng hương hoa”.Lâm Nhất nhẹ giọng trả lời, vẻ dịu dàng lộ ra trong mắt.Bỗng nhiên hắn nghĩ tới một chuyện, bèn quay sang hỏi Lãnh Hương Vân: “Tiểu Vân, cô chắc chắn không thể về Tam Ưng Bảo được nữa, sau này cô có dự định gì không?”“Ta... Ta không biết”.Lãnh Hương Vân nhất thời có vẻ hơi đáng thương, nàng ta mong muốn có thể đi theo Lâm Nhất, nhưng nghĩ tới thực lực của mình chắc chắn sẽ làm liên luỵ đến đối phương. Lời đến bên miệng, tay nhỏ nắm góc áo, quả thật không nói nên lời.Mặc dù nha đầu này đã trải qua khó khăn lần này, nhưng sâu trong lòng vẫn ngây thơ hồn nhiên, tốt bụng đơn thuần, không muốn làm phiền người khác.

Chương 2186: “Lâm đại ca đang làm gì vậy?”