Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…
Chương 2407: “Mạnh quá!”
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Nhìn dáng vẻ vui mừng của đám thiên tài thành Thiên Lăng, sắc mặt của mấy thiên tài ngoại địa như Dương Phàm và Quách Húc đều rất khó coi.Dù đã chuẩn bị tâm lý, biết rõ sự chênh lệch giữa Lâm Nhất và thất tú Thiên Lăng, nhưng sâu trong lòng vẫn ôm chút hy vọng cuối cùng.Mấy người họ bị bắt nạt thê thảm ở mật cảnh Kiếm Tông.AdvertisementKhông chỉ có thất tú Thiên Lăng mà cả mấy tên ất ơ nào đó cũng dám sỉ nhục bọn họ, tuỳ ý bắt nạt bọn họ. Có thất tú Thiên Lăng che chở, bọn họ đều không dám nói gì, chỉ có thể trốn tránh ở nơi vắng vẻ tìm kiếm cơ hội.Có thể nói là người không bằng chó, vô cùng chật vật, đương nhiên hy vọng Lâm Nhất có thể trút giận cho bọn họ.Nhưng hiện tại xem ra hy vọng sắp tan vỡ rồi.AdvertisementQuách Húc cau mày, lẩm bẩm: “Không xong, e rằng Lâm huynh gặp nạn rồi!”Sắc mặt của Dương Phàm cũng rất khó coi, hắn ta trầm ngâm nói: “Lúc trước Âu Dương Hạo từng nói muốn giết chết hắn, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn”.Hai người là yêu nghiệt bảng ngoài bảng Long Vân, nhưng ở trong mật cảnh Kiếm Tông vẫn vô cùng thê thảm. Bọn họ coi như có quen biết với Lâm Nhất, không hy vọng hắn rơi vào kết cục như vậy.Có điều…Hai người lặng lẽ thở dài, sắc mặt rất khó coi.“Ra ngoài!”“Sắp ra ngoài rồi!”Lúc này, bóng người mang theo lôi quang chói mắt tựa như sao băng, không ngừng bay ngược trong kiếm vụ đã sắp bay ra ngoài.Các thiên tài thành Thiên Lăng đều mang vẻ mặt kích động, không ngừng hoan hô, trên mặt mang theo nụ cười sảng khoái.“Chậc chậc, sao ta cảm thấy thời gian trôi chậm thế nhỉ…”“Mau nhanh lên, trông tên này bay nhanh lắm mà, sao đến giờ còn chưa ra ngoài”.“Ta thật sự rất muốn thấy dáng vẻ chật vật như một con chó của hắn ta”.Chỉ một lát nữa thôi, bóng người kia sẽ rơi xuống, nhưng mọi người đã chờ đợi rất lâu đều tỏ vẻ sốt ruột. Dáng vẻ nôn nóng kia tựa như một ngày bằng một năm vậy, bọn họ muốn được trút giận lắm rồi.Ầm!Dưới ánh nhìn của mọi người, bóng người kia bay ra khỏi kiếm vụ, nhanh chóng rơi xuống đất.Mọi người còn chưa kịp nhìn rõ, dưới đất đã có bụi bặm bay lên, mặt đất không ngừng rung động. Dị tượng đáng sợ như có một ngọn núi rơi xuống từ trên trời, cực kỳ chấn động.“Mạnh quá!”
Nhìn dáng vẻ vui mừng của đám thiên tài thành Thiên Lăng, sắc mặt của mấy thiên tài ngoại địa như Dương Phàm và Quách Húc đều rất khó coi.
Dù đã chuẩn bị tâm lý, biết rõ sự chênh lệch giữa Lâm Nhất và thất tú Thiên Lăng, nhưng sâu trong lòng vẫn ôm chút hy vọng cuối cùng.
Mấy người họ bị bắt nạt thê thảm ở mật cảnh Kiếm Tông.
Advertisement
Không chỉ có thất tú Thiên Lăng mà cả mấy tên ất ơ nào đó cũng dám sỉ nhục bọn họ, tuỳ ý bắt nạt bọn họ. Có thất tú Thiên Lăng che chở, bọn họ đều không dám nói gì, chỉ có thể trốn tránh ở nơi vắng vẻ tìm kiếm cơ hội.
Có thể nói là người không bằng chó, vô cùng chật vật, đương nhiên hy vọng Lâm Nhất có thể trút giận cho bọn họ.
Nhưng hiện tại xem ra hy vọng sắp tan vỡ rồi.
Advertisement
Quách Húc cau mày, lẩm bẩm: “Không xong, e rằng Lâm huynh gặp nạn rồi!”
Sắc mặt của Dương Phàm cũng rất khó coi, hắn ta trầm ngâm nói: “Lúc trước Âu Dương Hạo từng nói muốn giết chết hắn, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn”.
Hai người là yêu nghiệt bảng ngoài bảng Long Vân, nhưng ở trong mật cảnh Kiếm Tông vẫn vô cùng thê thảm. Bọn họ coi như có quen biết với Lâm Nhất, không hy vọng hắn rơi vào kết cục như vậy.
Có điều…
Hai người lặng lẽ thở dài, sắc mặt rất khó coi.
“Ra ngoài!”
“Sắp ra ngoài rồi!”
Lúc này, bóng người mang theo lôi quang chói mắt tựa như sao băng, không ngừng bay ngược trong kiếm vụ đã sắp bay ra ngoài.
Các thiên tài thành Thiên Lăng đều mang vẻ mặt kích động, không ngừng hoan hô, trên mặt mang theo nụ cười sảng khoái.
“Chậc chậc, sao ta cảm thấy thời gian trôi chậm thế nhỉ…”
“Mau nhanh lên, trông tên này bay nhanh lắm mà, sao đến giờ còn chưa ra ngoài”.
“Ta thật sự rất muốn thấy dáng vẻ chật vật như một con chó của hắn ta”.
Chỉ một lát nữa thôi, bóng người kia sẽ rơi xuống, nhưng mọi người đã chờ đợi rất lâu đều tỏ vẻ sốt ruột. Dáng vẻ nôn nóng kia tựa như một ngày bằng một năm vậy, bọn họ muốn được trút giận lắm rồi.
Ầm!
Dưới ánh nhìn của mọi người, bóng người kia bay ra khỏi kiếm vụ, nhanh chóng rơi xuống đất.
Mọi người còn chưa kịp nhìn rõ, dưới đất đã có bụi bặm bay lên, mặt đất không ngừng rung động. Dị tượng đáng sợ như có một ngọn núi rơi xuống từ trên trời, cực kỳ chấn động.
“Mạnh quá!”
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Nhìn dáng vẻ vui mừng của đám thiên tài thành Thiên Lăng, sắc mặt của mấy thiên tài ngoại địa như Dương Phàm và Quách Húc đều rất khó coi.Dù đã chuẩn bị tâm lý, biết rõ sự chênh lệch giữa Lâm Nhất và thất tú Thiên Lăng, nhưng sâu trong lòng vẫn ôm chút hy vọng cuối cùng.Mấy người họ bị bắt nạt thê thảm ở mật cảnh Kiếm Tông.AdvertisementKhông chỉ có thất tú Thiên Lăng mà cả mấy tên ất ơ nào đó cũng dám sỉ nhục bọn họ, tuỳ ý bắt nạt bọn họ. Có thất tú Thiên Lăng che chở, bọn họ đều không dám nói gì, chỉ có thể trốn tránh ở nơi vắng vẻ tìm kiếm cơ hội.Có thể nói là người không bằng chó, vô cùng chật vật, đương nhiên hy vọng Lâm Nhất có thể trút giận cho bọn họ.Nhưng hiện tại xem ra hy vọng sắp tan vỡ rồi.AdvertisementQuách Húc cau mày, lẩm bẩm: “Không xong, e rằng Lâm huynh gặp nạn rồi!”Sắc mặt của Dương Phàm cũng rất khó coi, hắn ta trầm ngâm nói: “Lúc trước Âu Dương Hạo từng nói muốn giết chết hắn, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn”.Hai người là yêu nghiệt bảng ngoài bảng Long Vân, nhưng ở trong mật cảnh Kiếm Tông vẫn vô cùng thê thảm. Bọn họ coi như có quen biết với Lâm Nhất, không hy vọng hắn rơi vào kết cục như vậy.Có điều…Hai người lặng lẽ thở dài, sắc mặt rất khó coi.“Ra ngoài!”“Sắp ra ngoài rồi!”Lúc này, bóng người mang theo lôi quang chói mắt tựa như sao băng, không ngừng bay ngược trong kiếm vụ đã sắp bay ra ngoài.Các thiên tài thành Thiên Lăng đều mang vẻ mặt kích động, không ngừng hoan hô, trên mặt mang theo nụ cười sảng khoái.“Chậc chậc, sao ta cảm thấy thời gian trôi chậm thế nhỉ…”“Mau nhanh lên, trông tên này bay nhanh lắm mà, sao đến giờ còn chưa ra ngoài”.“Ta thật sự rất muốn thấy dáng vẻ chật vật như một con chó của hắn ta”.Chỉ một lát nữa thôi, bóng người kia sẽ rơi xuống, nhưng mọi người đã chờ đợi rất lâu đều tỏ vẻ sốt ruột. Dáng vẻ nôn nóng kia tựa như một ngày bằng một năm vậy, bọn họ muốn được trút giận lắm rồi.Ầm!Dưới ánh nhìn của mọi người, bóng người kia bay ra khỏi kiếm vụ, nhanh chóng rơi xuống đất.Mọi người còn chưa kịp nhìn rõ, dưới đất đã có bụi bặm bay lên, mặt đất không ngừng rung động. Dị tượng đáng sợ như có một ngọn núi rơi xuống từ trên trời, cực kỳ chấn động.“Mạnh quá!”