Tác giả:

Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…

Chương 2408: “Công tử Âu Dương!”

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… “Trời ạ, đáng sợ thật!”“Đây chính là thực lực của thất tú Thiên Lăng, dù chỉ là một đòn của Âu Dương Hạo đã có lực lượng đáng sợ như thế rồi”.“Thảm rồi! Thảm rồi! Thảm rồi! Ta thấy có lẽ Kiếm Nô này đã mất nửa cái mạng rồi”.“Ha ha ha, quá đã, cuối cùng Kiếm Nô này cũng bị trừng trị, đúng là khiến lòng người hả hê”.AdvertisementSau nỗi khiếp sợ, thiên tài thành Thiên Lăng lần lượt hô to một cách sảng khoái.Khụ khụ!AdvertisementTrong bụi đất tung bay, bóng người vừa rơi xuống không ngừng ho khan, phun ra mấy ngụm máu tươi, có vẻ rất thê thảm.“Đáng đời, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay!”Cả đám người lạnh lùng cười nói, không hề có vẻ thương hại.Vụt!Lúc này, một tia kim quang loé lên từ trong sương mù, một bóng người tràn đầy khí thế bay xuống. Khí thế đó đáng sợ đến mức gần như bổ đôi kiếm vụ vừa dày vừa nặng kia ra.Một tia kiếm quang không chút kiêng nể bay tới.“Công tử Âu Dương!”“Âu Dương Hạo ra ngoài rồi!”Sự lạnh lùng trong mắt mọi người thoáng chốc biến mất, lộ ra nụ cười nịnh hót, nhìn về phía bóng người kia bắt ánh mắt sùng bái, đợi đối phương vinh quanh trở về.Dưới tiếng hoan hô và sự chú ý của mọi người, bóng người như kiếm kia nhanh chóng xuất hiện.Ong!Người nọ mặc áo xanh, da trắng như ngọc, trắng nõn tuấn mỹ, mắt ngọc mày ngài, mắt sáng như sao, trên người tràn ngập khí chất siêu phàm, hắn tựa như một bụi hoa sen xanh, không nhuốm bụi trần.Dấu ấn màu tím ở trên trán hắn vô cùng nổi bật, xuất trần như yêu tinh.Khuôn mặt anh tuấn và lạnh lùng kia đã được thiên tài thành Thiên Lăng nhớ kỹ trong đầu từ lâu, bọn họ đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.Là Lâm Nhất, công tử Táng Hoa Lâm Nhất!“Sao… Sao có thể chứ?”

“Trời ạ, đáng sợ thật!”

“Đây chính là thực lực của thất tú Thiên Lăng, dù chỉ là một đòn của Âu Dương Hạo đã có lực lượng đáng sợ như thế rồi”.

“Thảm rồi! Thảm rồi! Thảm rồi! Ta thấy có lẽ Kiếm Nô này đã mất nửa cái mạng rồi”.

“Ha ha ha, quá đã, cuối cùng Kiếm Nô này cũng bị trừng trị, đúng là khiến lòng người hả hê”.

Advertisement

Sau nỗi khiếp sợ, thiên tài thành Thiên Lăng lần lượt hô to một cách sảng khoái.

Khụ khụ!

Advertisement

Trong bụi đất tung bay, bóng người vừa rơi xuống không ngừng ho khan, phun ra mấy ngụm máu tươi, có vẻ rất thê thảm.

“Đáng đời, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay!”

Cả đám người lạnh lùng cười nói, không hề có vẻ thương hại.

Vụt!

Lúc này, một tia kim quang loé lên từ trong sương mù, một bóng người tràn đầy khí thế bay xuống. Khí thế đó đáng sợ đến mức gần như bổ đôi kiếm vụ vừa dày vừa nặng kia ra.

Một tia kiếm quang không chút kiêng nể bay tới.

“Công tử Âu Dương!”

“Âu Dương Hạo ra ngoài rồi!”

Sự lạnh lùng trong mắt mọi người thoáng chốc biến mất, lộ ra nụ cười nịnh hót, nhìn về phía bóng người kia bắt ánh mắt sùng bái, đợi đối phương vinh quanh trở về.

Dưới tiếng hoan hô và sự chú ý của mọi người, bóng người như kiếm kia nhanh chóng xuất hiện.

Ong!

Người nọ mặc áo xanh, da trắng như ngọc, trắng nõn tuấn mỹ, mắt ngọc mày ngài, mắt sáng như sao, trên người tràn ngập khí chất siêu phàm, hắn tựa như một bụi hoa sen xanh, không nhuốm bụi trần.

Dấu ấn màu tím ở trên trán hắn vô cùng nổi bật, xuất trần như yêu tinh.

Khuôn mặt anh tuấn và lạnh lùng kia đã được thiên tài thành Thiên Lăng nhớ kỹ trong đầu từ lâu, bọn họ đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.

Là Lâm Nhất, công tử Táng Hoa Lâm Nhất!

“Sao… Sao có thể chứ?”

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… “Trời ạ, đáng sợ thật!”“Đây chính là thực lực của thất tú Thiên Lăng, dù chỉ là một đòn của Âu Dương Hạo đã có lực lượng đáng sợ như thế rồi”.“Thảm rồi! Thảm rồi! Thảm rồi! Ta thấy có lẽ Kiếm Nô này đã mất nửa cái mạng rồi”.“Ha ha ha, quá đã, cuối cùng Kiếm Nô này cũng bị trừng trị, đúng là khiến lòng người hả hê”.AdvertisementSau nỗi khiếp sợ, thiên tài thành Thiên Lăng lần lượt hô to một cách sảng khoái.Khụ khụ!AdvertisementTrong bụi đất tung bay, bóng người vừa rơi xuống không ngừng ho khan, phun ra mấy ngụm máu tươi, có vẻ rất thê thảm.“Đáng đời, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay!”Cả đám người lạnh lùng cười nói, không hề có vẻ thương hại.Vụt!Lúc này, một tia kim quang loé lên từ trong sương mù, một bóng người tràn đầy khí thế bay xuống. Khí thế đó đáng sợ đến mức gần như bổ đôi kiếm vụ vừa dày vừa nặng kia ra.Một tia kiếm quang không chút kiêng nể bay tới.“Công tử Âu Dương!”“Âu Dương Hạo ra ngoài rồi!”Sự lạnh lùng trong mắt mọi người thoáng chốc biến mất, lộ ra nụ cười nịnh hót, nhìn về phía bóng người kia bắt ánh mắt sùng bái, đợi đối phương vinh quanh trở về.Dưới tiếng hoan hô và sự chú ý của mọi người, bóng người như kiếm kia nhanh chóng xuất hiện.Ong!Người nọ mặc áo xanh, da trắng như ngọc, trắng nõn tuấn mỹ, mắt ngọc mày ngài, mắt sáng như sao, trên người tràn ngập khí chất siêu phàm, hắn tựa như một bụi hoa sen xanh, không nhuốm bụi trần.Dấu ấn màu tím ở trên trán hắn vô cùng nổi bật, xuất trần như yêu tinh.Khuôn mặt anh tuấn và lạnh lùng kia đã được thiên tài thành Thiên Lăng nhớ kỹ trong đầu từ lâu, bọn họ đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.Là Lâm Nhất, công tử Táng Hoa Lâm Nhất!“Sao… Sao có thể chứ?”

Chương 2408: “Công tử Âu Dương!”