Tác giả:

Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…

Chương 2409: Thất tú Thiên Lăng ư?

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Bầu không khí gượng gạo lan tràn khắp tứ phía, sự hỗn loạn ban đầu biến mất, xung quanh nhanh chóng yên tĩnh lại.Chát! Chát! Chát!Mọi người đều cảm thấy mặt đau rát, tựa như bị tát mấy chục bạt tai, còn không phải do người khác tát, mà là bọn họ tự tát mình.“Ha ha ha, là Lâm Nhất!”Advertisement“Đúng là Lâm Nhất rồi, tên này mạnh thật đấy, gặp phải thất tú Thiên Lăng mà vẫn khí thế như thường!”Sau một lúc ngây người, mấy thiên tài ngoại địa như Quách Húc và Dương Phàm đều mừng rỡ không thôi, thật sự quá thú vị.“Âu Dương Hạo đâu?”AdvertisementSau sự ngượng ngùng, sắc mặt mấy thiên tài bản địa thành Thiên Lăng đều rất khó coi, trong lòng bọn họ dâng lên cảm giác thấp thỏm, bất an đưa mắt nhìn lại chỗ bụi bặm bao phủ kia.Bụi đã tan đi nhiều, bóng người rơi xuống đất xuất hiện trước mặt mọi người một cách rõ ràng.Khoé miệng người kia có máu tươi chảy ra, nửa bên mặt sưng như đầu lợn, quần áo rách nạt, cực kỳ chật vật.Đó là Âu Dương Hạo!“Ơ…”“Không thể nào!”“Sao lại là công tử Âu Dương”.Khoé miệng mọi người không ngừng giật giật, sắc mặt vô cùng khó coi, người bị bọn họ giễu cợt một lúc lâu, còn nói là đáng đời lại là Âu Dương Hạo, một trong thất tú Thiên Lăng.Lúc này, rất nhiều người gần như sụp đổ.“Lâm Nhất, hôm nay ta nhất định sẽ băm thây ngươi ra!”Lúc này, một tiếng quát giận vang lên, Âu Dương Hạo bay lên trời, đâm một thương về phía Lâm Nhất.Mũi thương có huyết quang ngưng tụ, tựa như một ngôi sao màu máu loé lên ánh sáng vô biên, trên người hắn ta đồng thời xuất hiện huyết quang ngất trời, cuồn cuộn như mây. Những đám mây chất chồng lên nhau, tựa như một dãy núi đang đung đưa.Trông có vẻ như hắn ta dùng uy lực của bản thân áp chế mọi đỉnh núi, uy thế ngút trời.Chiêu thương này cực kỳ đáng sợ, khiến các thiên tài thành Thiên Lăng đang thấy thất vọng đều sáng mắt lên.“Đến đây”.Lâm Nhất nở nụ cười, thực lực thế này đủ để hắn rút kiếm rồi. Trước đó đánh đối phương trở tay không kịp, đối phương còn lơ là, có thắng cũng không vui lắm.Thất tú Thiên Lăng ư?Hắn muốn áp đảo trực diện đối phương!Lâm Nhất không nghĩ nhiều nữa, hắn giơ tay lên, đánh tới một quyền.Ầm!Quyền mang chặn lại thương mang đáng sợ kia, mặt đất dưới chân hai người bị dư chấn làm nứt ra, ầm ầm nổ tung.

Bầu không khí gượng gạo lan tràn khắp tứ phía, sự hỗn loạn ban đầu biến mất, xung quanh nhanh chóng yên tĩnh lại.

Chát! Chát! Chát!

Mọi người đều cảm thấy mặt đau rát, tựa như bị tát mấy chục bạt tai, còn không phải do người khác tát, mà là bọn họ tự tát mình.

“Ha ha ha, là Lâm Nhất!”

Advertisement

“Đúng là Lâm Nhất rồi, tên này mạnh thật đấy, gặp phải thất tú Thiên Lăng mà vẫn khí thế như thường!”

Sau một lúc ngây người, mấy thiên tài ngoại địa như Quách Húc và Dương Phàm đều mừng rỡ không thôi, thật sự quá thú vị.

“Âu Dương Hạo đâu?”

Advertisement

Sau sự ngượng ngùng, sắc mặt mấy thiên tài bản địa thành Thiên Lăng đều rất khó coi, trong lòng bọn họ dâng lên cảm giác thấp thỏm, bất an đưa mắt nhìn lại chỗ bụi bặm bao phủ kia.

Bụi đã tan đi nhiều, bóng người rơi xuống đất xuất hiện trước mặt mọi người một cách rõ ràng.

Khoé miệng người kia có máu tươi chảy ra, nửa bên mặt sưng như đầu lợn, quần áo rách nạt, cực kỳ chật vật.

Đó là Âu Dương Hạo!

“Ơ…”

“Không thể nào!”

“Sao lại là công tử Âu Dương”.

Khoé miệng mọi người không ngừng giật giật, sắc mặt vô cùng khó coi, người bị bọn họ giễu cợt một lúc lâu, còn nói là đáng đời lại là Âu Dương Hạo, một trong thất tú Thiên Lăng.

Lúc này, rất nhiều người gần như sụp đổ.

“Lâm Nhất, hôm nay ta nhất định sẽ băm thây ngươi ra!”

Lúc này, một tiếng quát giận vang lên, Âu Dương Hạo bay lên trời, đâm một thương về phía Lâm Nhất.

Mũi thương có huyết quang ngưng tụ, tựa như một ngôi sao màu máu loé lên ánh sáng vô biên, trên người hắn ta đồng thời xuất hiện huyết quang ngất trời, cuồn cuộn như mây. Những đám mây chất chồng lên nhau, tựa như một dãy núi đang đung đưa.

Trông có vẻ như hắn ta dùng uy lực của bản thân áp chế mọi đỉnh núi, uy thế ngút trời.

Chiêu thương này cực kỳ đáng sợ, khiến các thiên tài thành Thiên Lăng đang thấy thất vọng đều sáng mắt lên.

“Đến đây”.

Lâm Nhất nở nụ cười, thực lực thế này đủ để hắn rút kiếm rồi. Trước đó đánh đối phương trở tay không kịp, đối phương còn lơ là, có thắng cũng không vui lắm.

Thất tú Thiên Lăng ư?

Hắn muốn áp đảo trực diện đối phương!

Lâm Nhất không nghĩ nhiều nữa, hắn giơ tay lên, đánh tới một quyền.

Ầm!

Quyền mang chặn lại thương mang đáng sợ kia, mặt đất dưới chân hai người bị dư chấn làm nứt ra, ầm ầm nổ tung.

Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão.   Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện.   Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo.   Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng.   Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức.   Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông.   Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba.   Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Bầu không khí gượng gạo lan tràn khắp tứ phía, sự hỗn loạn ban đầu biến mất, xung quanh nhanh chóng yên tĩnh lại.Chát! Chát! Chát!Mọi người đều cảm thấy mặt đau rát, tựa như bị tát mấy chục bạt tai, còn không phải do người khác tát, mà là bọn họ tự tát mình.“Ha ha ha, là Lâm Nhất!”Advertisement“Đúng là Lâm Nhất rồi, tên này mạnh thật đấy, gặp phải thất tú Thiên Lăng mà vẫn khí thế như thường!”Sau một lúc ngây người, mấy thiên tài ngoại địa như Quách Húc và Dương Phàm đều mừng rỡ không thôi, thật sự quá thú vị.“Âu Dương Hạo đâu?”AdvertisementSau sự ngượng ngùng, sắc mặt mấy thiên tài bản địa thành Thiên Lăng đều rất khó coi, trong lòng bọn họ dâng lên cảm giác thấp thỏm, bất an đưa mắt nhìn lại chỗ bụi bặm bao phủ kia.Bụi đã tan đi nhiều, bóng người rơi xuống đất xuất hiện trước mặt mọi người một cách rõ ràng.Khoé miệng người kia có máu tươi chảy ra, nửa bên mặt sưng như đầu lợn, quần áo rách nạt, cực kỳ chật vật.Đó là Âu Dương Hạo!“Ơ…”“Không thể nào!”“Sao lại là công tử Âu Dương”.Khoé miệng mọi người không ngừng giật giật, sắc mặt vô cùng khó coi, người bị bọn họ giễu cợt một lúc lâu, còn nói là đáng đời lại là Âu Dương Hạo, một trong thất tú Thiên Lăng.Lúc này, rất nhiều người gần như sụp đổ.“Lâm Nhất, hôm nay ta nhất định sẽ băm thây ngươi ra!”Lúc này, một tiếng quát giận vang lên, Âu Dương Hạo bay lên trời, đâm một thương về phía Lâm Nhất.Mũi thương có huyết quang ngưng tụ, tựa như một ngôi sao màu máu loé lên ánh sáng vô biên, trên người hắn ta đồng thời xuất hiện huyết quang ngất trời, cuồn cuộn như mây. Những đám mây chất chồng lên nhau, tựa như một dãy núi đang đung đưa.Trông có vẻ như hắn ta dùng uy lực của bản thân áp chế mọi đỉnh núi, uy thế ngút trời.Chiêu thương này cực kỳ đáng sợ, khiến các thiên tài thành Thiên Lăng đang thấy thất vọng đều sáng mắt lên.“Đến đây”.Lâm Nhất nở nụ cười, thực lực thế này đủ để hắn rút kiếm rồi. Trước đó đánh đối phương trở tay không kịp, đối phương còn lơ là, có thắng cũng không vui lắm.Thất tú Thiên Lăng ư?Hắn muốn áp đảo trực diện đối phương!Lâm Nhất không nghĩ nhiều nữa, hắn giơ tay lên, đánh tới một quyền.Ầm!Quyền mang chặn lại thương mang đáng sợ kia, mặt đất dưới chân hai người bị dư chấn làm nứt ra, ầm ầm nổ tung.

Chương 2409: Thất tú Thiên Lăng ư?