Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…
Chương 2526: Hiển nhiên chuyện này là không thể.
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… “Không phải tiền bối? May quá, ta suýt cho rằng mình nhất định sẽ chết...”La Hàn thở phào nhẹ nhõm, ý cười hiện lên trên mặt, nhưng chợt nhớ lại lời Lâm Nhất nói, hắn ta không thể giữ bình tĩnh nữa.Còn nhỏ hơn hắn ta, chuyện này sao có thể?Lâm Nhất biết nghi hoặc trong lòng hắn ta nhưng không muốn giải thích quá nhiều, bèn hỏi: “Ngươi là người ở xung quanh đây?”Advertisement“Vâng, ta là đệ tử nội môn của Lưu Vân Tông, bái kiến Lâm công tử”.La Hàn cố bình tĩnh lại, trả lời đúng sự thật.Lâm Nhất suy tư nhìn La Hàn, đại khái hiểu Lưu Vân Tông là tông môn tương tự với Lăng Tiêu Kiếm Các, thậm chí còn không bằng.AdvertisementNếu là ở đế quốc Đại Tần, Lưu Vân Tông có thể xưng bá một phương, nhưng ở trong khu vực Lôi Châu này thì có vẻ không quá nổi bật.Nghĩ tới đây, Lâm Nhất nhìn La Hàn bằng ánh mắt thân thiết hơn, nhẹ giọng bảo: “Chắc ngươi cũng cần xuống núi, đi cùng nhau đi”.“Được”.La Hàn đương nhiên là cầu còn không được, vẻ vui mừng hiện lên trên mặt.Hai người vừa đi vừa trò chuyện, khi biết Lâm Nhất chỉ mới mười tám tuổi đã mang lại sự chấn động không nhỏ cho La Hàn.Từ lâu hắn ta đã nghe nói các yêu nghiệt trên bảng Long Vân ai cũng mạnh một cách nghịch thiên.Đẳng cấp như Tam Vương Thất Anh thậm chí còn có thể đối đầu với cao thủ võ giả Thiên Phách, nghe như là chuyện thần thoại xưa. Hôm nay gặp Lâm Nhất mới biết lời đồn không phải giả, chỉ là tầm nhìn của hắn ta quá thấp mà thôi.Lâm Nhất cũng đã biết đây là nơi nào.Hắn đã rời khỏi phạm vi thành Thiên Lăng, đến khu vực thành Mộ Kiếm, nhưng nơi này hẻo lánh, còn cách thành Mộ Kiếm một khoảng khá xa.Thành Mộ Kiếm cũng là một trong bảy toà thành lớn của Lôi Châu, trong thành Kiếm Quán nhiều không đếm hết, cao thủ luyện kiếm nhiều vô cùng.Lúc ở sườn núi Lạc Long hắn đã làm hỏng chuyện tốt của Mộ Dung Tịnh, phá huỷ một cây cỏ Kiếm Hoàng trăm năm của hắn ta. Tên Mộ Dung Tịnh đó hình như là yêu nghiệt của thành Mộ Kiếm.Nếu như có đủ thời gian, hắn sẽ đến thành Mộ Kiếm thăm hắn ta.Tiếc là Quần Long thịnh yến chỉ còn ba tháng nữa.Dù Lâm Nhất có muốn ở lại lâu hơn cũng không được, hắn phải trở về Lăng Tiêu Kiếm Các.Trừ phi hắn gia nhập tông môn khác thì không cần trở về, không tham gia Quần Long thịnh yến với danh nghĩa của Lăng Tiêu Kiếm Các.Hiển nhiên chuyện này là không thể.Đến chân núi, khi hai người chuẩn bị tách ra, trong mắt Lâm Nhất chợt có vẻ khác thượng thoáng qua.“Lâm công tử, có chuyện gì vậy?”La Hàn luống cuống hỏi, hắn ta cảm nhận được có gì đó bất thường.“Có tiếng động, tiếng động rất lớn, đất rung núi chuyển, dường như đến cả bầu trời cũng sắp nứt toạc”, Lâm Nhất quay đầu lại nhìn, nói nhẹ nhàng nhưng vẻ mặt lại cực kì nặng nề.Lâm Nhất nheo mắt lại nhìn về nơi xa, tầm mắt của hắn có thể nhìn thấy rất xa.
“Không phải tiền bối? May quá, ta suýt cho rằng mình nhất định sẽ chết...”
La Hàn thở phào nhẹ nhõm, ý cười hiện lên trên mặt, nhưng chợt nhớ lại lời Lâm Nhất nói, hắn ta không thể giữ bình tĩnh nữa.
Còn nhỏ hơn hắn ta, chuyện này sao có thể?
Lâm Nhất biết nghi hoặc trong lòng hắn ta nhưng không muốn giải thích quá nhiều, bèn hỏi: “Ngươi là người ở xung quanh đây?”
Advertisement
“Vâng, ta là đệ tử nội môn của Lưu Vân Tông, bái kiến Lâm công tử”.
La Hàn cố bình tĩnh lại, trả lời đúng sự thật.
Lâm Nhất suy tư nhìn La Hàn, đại khái hiểu Lưu Vân Tông là tông môn tương tự với Lăng Tiêu Kiếm Các, thậm chí còn không bằng.
Advertisement
Nếu là ở đế quốc Đại Tần, Lưu Vân Tông có thể xưng bá một phương, nhưng ở trong khu vực Lôi Châu này thì có vẻ không quá nổi bật.
Nghĩ tới đây, Lâm Nhất nhìn La Hàn bằng ánh mắt thân thiết hơn, nhẹ giọng bảo: “Chắc ngươi cũng cần xuống núi, đi cùng nhau đi”.
“Được”.
La Hàn đương nhiên là cầu còn không được, vẻ vui mừng hiện lên trên mặt.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, khi biết Lâm Nhất chỉ mới mười tám tuổi đã mang lại sự chấn động không nhỏ cho La Hàn.
Từ lâu hắn ta đã nghe nói các yêu nghiệt trên bảng Long Vân ai cũng mạnh một cách nghịch thiên.
Đẳng cấp như Tam Vương Thất Anh thậm chí còn có thể đối đầu với cao thủ võ giả Thiên Phách, nghe như là chuyện thần thoại xưa. Hôm nay gặp Lâm Nhất mới biết lời đồn không phải giả, chỉ là tầm nhìn của hắn ta quá thấp mà thôi.
Lâm Nhất cũng đã biết đây là nơi nào.
Hắn đã rời khỏi phạm vi thành Thiên Lăng, đến khu vực thành Mộ Kiếm, nhưng nơi này hẻo lánh, còn cách thành Mộ Kiếm một khoảng khá xa.
Thành Mộ Kiếm cũng là một trong bảy toà thành lớn của Lôi Châu, trong thành Kiếm Quán nhiều không đếm hết, cao thủ luyện kiếm nhiều vô cùng.
Lúc ở sườn núi Lạc Long hắn đã làm hỏng chuyện tốt của Mộ Dung Tịnh, phá huỷ một cây cỏ Kiếm Hoàng trăm năm của hắn ta. Tên Mộ Dung Tịnh đó hình như là yêu nghiệt của thành Mộ Kiếm.
Nếu như có đủ thời gian, hắn sẽ đến thành Mộ Kiếm thăm hắn ta.
Tiếc là Quần Long thịnh yến chỉ còn ba tháng nữa.
Dù Lâm Nhất có muốn ở lại lâu hơn cũng không được, hắn phải trở về Lăng Tiêu Kiếm Các.
Trừ phi hắn gia nhập tông môn khác thì không cần trở về, không tham gia Quần Long thịnh yến với danh nghĩa của Lăng Tiêu Kiếm Các.
Hiển nhiên chuyện này là không thể.
Đến chân núi, khi hai người chuẩn bị tách ra, trong mắt Lâm Nhất chợt có vẻ khác thượng thoáng qua.
“Lâm công tử, có chuyện gì vậy?”
La Hàn luống cuống hỏi, hắn ta cảm nhận được có gì đó bất thường.
“Có tiếng động, tiếng động rất lớn, đất rung núi chuyển, dường như đến cả bầu trời cũng sắp nứt toạc”, Lâm Nhất quay đầu lại nhìn, nói nhẹ nhàng nhưng vẻ mặt lại cực kì nặng nề.
Lâm Nhất nheo mắt lại nhìn về nơi xa, tầm mắt của hắn có thể nhìn thấy rất xa.
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… “Không phải tiền bối? May quá, ta suýt cho rằng mình nhất định sẽ chết...”La Hàn thở phào nhẹ nhõm, ý cười hiện lên trên mặt, nhưng chợt nhớ lại lời Lâm Nhất nói, hắn ta không thể giữ bình tĩnh nữa.Còn nhỏ hơn hắn ta, chuyện này sao có thể?Lâm Nhất biết nghi hoặc trong lòng hắn ta nhưng không muốn giải thích quá nhiều, bèn hỏi: “Ngươi là người ở xung quanh đây?”Advertisement“Vâng, ta là đệ tử nội môn của Lưu Vân Tông, bái kiến Lâm công tử”.La Hàn cố bình tĩnh lại, trả lời đúng sự thật.Lâm Nhất suy tư nhìn La Hàn, đại khái hiểu Lưu Vân Tông là tông môn tương tự với Lăng Tiêu Kiếm Các, thậm chí còn không bằng.AdvertisementNếu là ở đế quốc Đại Tần, Lưu Vân Tông có thể xưng bá một phương, nhưng ở trong khu vực Lôi Châu này thì có vẻ không quá nổi bật.Nghĩ tới đây, Lâm Nhất nhìn La Hàn bằng ánh mắt thân thiết hơn, nhẹ giọng bảo: “Chắc ngươi cũng cần xuống núi, đi cùng nhau đi”.“Được”.La Hàn đương nhiên là cầu còn không được, vẻ vui mừng hiện lên trên mặt.Hai người vừa đi vừa trò chuyện, khi biết Lâm Nhất chỉ mới mười tám tuổi đã mang lại sự chấn động không nhỏ cho La Hàn.Từ lâu hắn ta đã nghe nói các yêu nghiệt trên bảng Long Vân ai cũng mạnh một cách nghịch thiên.Đẳng cấp như Tam Vương Thất Anh thậm chí còn có thể đối đầu với cao thủ võ giả Thiên Phách, nghe như là chuyện thần thoại xưa. Hôm nay gặp Lâm Nhất mới biết lời đồn không phải giả, chỉ là tầm nhìn của hắn ta quá thấp mà thôi.Lâm Nhất cũng đã biết đây là nơi nào.Hắn đã rời khỏi phạm vi thành Thiên Lăng, đến khu vực thành Mộ Kiếm, nhưng nơi này hẻo lánh, còn cách thành Mộ Kiếm một khoảng khá xa.Thành Mộ Kiếm cũng là một trong bảy toà thành lớn của Lôi Châu, trong thành Kiếm Quán nhiều không đếm hết, cao thủ luyện kiếm nhiều vô cùng.Lúc ở sườn núi Lạc Long hắn đã làm hỏng chuyện tốt của Mộ Dung Tịnh, phá huỷ một cây cỏ Kiếm Hoàng trăm năm của hắn ta. Tên Mộ Dung Tịnh đó hình như là yêu nghiệt của thành Mộ Kiếm.Nếu như có đủ thời gian, hắn sẽ đến thành Mộ Kiếm thăm hắn ta.Tiếc là Quần Long thịnh yến chỉ còn ba tháng nữa.Dù Lâm Nhất có muốn ở lại lâu hơn cũng không được, hắn phải trở về Lăng Tiêu Kiếm Các.Trừ phi hắn gia nhập tông môn khác thì không cần trở về, không tham gia Quần Long thịnh yến với danh nghĩa của Lăng Tiêu Kiếm Các.Hiển nhiên chuyện này là không thể.Đến chân núi, khi hai người chuẩn bị tách ra, trong mắt Lâm Nhất chợt có vẻ khác thượng thoáng qua.“Lâm công tử, có chuyện gì vậy?”La Hàn luống cuống hỏi, hắn ta cảm nhận được có gì đó bất thường.“Có tiếng động, tiếng động rất lớn, đất rung núi chuyển, dường như đến cả bầu trời cũng sắp nứt toạc”, Lâm Nhất quay đầu lại nhìn, nói nhẹ nhàng nhưng vẻ mặt lại cực kì nặng nề.Lâm Nhất nheo mắt lại nhìn về nơi xa, tầm mắt của hắn có thể nhìn thấy rất xa.