Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…
Chương 2527: “Ánh Sáng Hạo Nguyệt!”
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Vùng trời ở nơi đó chẳng biết từ khi nào lại xuất hiện rất nhiều khói đen, khói đen mù mịt như một con thú dữ xua đuổi những đám mây trắng. Vô số đám mây trắng bắt đầu tán loạn như bầy cừu hốt hoảng và sợ hãi vì bị đuổi theo.Nhưng dù chúng có chạy nhanh cỡ nào cũng sẽ bị khói đen cắn nuốt, sau đó nuốt chửng để bản thân mình mạnh lên.Không lâu sau, trong tầm mắt Lâm Nhất, một nửa bầu trời bị khói đen bao trùm trông có vẻ vô cùng ngột ngạt. Ngọn nguồn của đám khói đen kia hình như đến từ chỗ sâu trong sơn mạch Thiên Lăng.Trong tích tắc, khói đen vừa mới ở xa nghìn dặm kia lập tức tạo thành ma vân cuồn cuộn tiến lại gần núi hoang.Advertisement“Ma khí?”Lâm Nhất không xa lạ gì với khói đen kia, hắn đã từng nhìn thấy nó ở rất nhiều nơi trong cổ vực Nam Hoa, chỉ là chưa bao giờ gặp một lượng ma khí phát tán nhiều như thế.Thông thường ma khí sẽ ở trong một số mật cảnh, rất ít khi thoát ra ngoài.AdvertisementMột khi nó thoát ra ngoài sẽ khiến yêu thú mất tích và bỏ chạy, tạo thành thú triều tàn phá khắp nơi, gây ra thảm kịch với con số thương vong trên trời.“Không ổn, là thú triều, ta phải nhanh chóng trở về tông!”Lâm Nhất biến sắc, hắn ta chỉ từng gặp thú triều trong một số cuốn sách cổ, hoàn toàn không có khái niệm gì về nó.Suy nghĩ đầu tiên là muốn trở về tông thật nhanh.“Sơn môn của ngươi ít nhiều gì cũng có khả năng tự vệ, phụ cận chân núi chắc còn có một số thôn xóm. Ngươi đến đó thông báo trước, triệu tập mọi người chạy về phía thành lớn”.Lâm Nhất chưa gặp thú triều bao giờ, nhưng hắn là kiếm khách nên bình tĩnh hơn La Hàn rất nhiều.La Hàn lập tức tỉnh táo, so với người tập võ, những thôn dân bình thường kia hầu như không có sức chống trả khi đối mặt với thú triều.Ầm ầm!Vào lúc này, núi hoang rung chuyển, hàng loạt tiếng gầm thét của thú dữ vang lên.Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn qua, vùng trời trên đầu chẳng biết từ khi nào đã đen kịt, có những thứ ngọ nguậy hình như là xúc tu của yêu ma.“Đến nhanh thật, ngươi đi trước đi”.Lâm Nhất lạnh nhạt bảo.“Lâm công tử cẩn thận”.La Hàn không dám kề cà, vội đáp.Ầm!Hắn ta vừa đi đã có rất nhiều yêu thú bạo động chạy ra từ chỗ sâu trong núi rừng, mắt của chúng đều vô thần, toát ra ma khí đen kịt vô cùng quỷ dị.Khi thấy những con yêu thú kia sắp lao tới, Lâm Nhất rút kiếm ra khỏi vỏ.“Ánh Sáng Hạo Nguyệt!”Ánh sáng lạnh phát ra từ kiếm Táng Hoa trong tay Lâm Nhất ngưng tụ thành một chùm ánh trăng lan rộng ra xung quanh.Roẹt! Roẹt! Roẹt!Ngay sau đó, ánh trăng màu tím ngưng tụ từ Tử Diên kiếm kình lan rộng ra, chém hơn một trăm con yêu thú kia thành hai nửa.
Vùng trời ở nơi đó chẳng biết từ khi nào lại xuất hiện rất nhiều khói đen, khói đen mù mịt như một con thú dữ xua đuổi những đám mây trắng. Vô số đám mây trắng bắt đầu tán loạn như bầy cừu hốt hoảng và sợ hãi vì bị đuổi theo.
Nhưng dù chúng có chạy nhanh cỡ nào cũng sẽ bị khói đen cắn nuốt, sau đó nuốt chửng để bản thân mình mạnh lên.
Không lâu sau, trong tầm mắt Lâm Nhất, một nửa bầu trời bị khói đen bao trùm trông có vẻ vô cùng ngột ngạt. Ngọn nguồn của đám khói đen kia hình như đến từ chỗ sâu trong sơn mạch Thiên Lăng.
Trong tích tắc, khói đen vừa mới ở xa nghìn dặm kia lập tức tạo thành ma vân cuồn cuộn tiến lại gần núi hoang.
Advertisement
“Ma khí?”
Lâm Nhất không xa lạ gì với khói đen kia, hắn đã từng nhìn thấy nó ở rất nhiều nơi trong cổ vực Nam Hoa, chỉ là chưa bao giờ gặp một lượng ma khí phát tán nhiều như thế.
Thông thường ma khí sẽ ở trong một số mật cảnh, rất ít khi thoát ra ngoài.
Advertisement
Một khi nó thoát ra ngoài sẽ khiến yêu thú mất tích và bỏ chạy, tạo thành thú triều tàn phá khắp nơi, gây ra thảm kịch với con số thương vong trên trời.
“Không ổn, là thú triều, ta phải nhanh chóng trở về tông!”
Lâm Nhất biến sắc, hắn ta chỉ từng gặp thú triều trong một số cuốn sách cổ, hoàn toàn không có khái niệm gì về nó.
Suy nghĩ đầu tiên là muốn trở về tông thật nhanh.
“Sơn môn của ngươi ít nhiều gì cũng có khả năng tự vệ, phụ cận chân núi chắc còn có một số thôn xóm. Ngươi đến đó thông báo trước, triệu tập mọi người chạy về phía thành lớn”.
Lâm Nhất chưa gặp thú triều bao giờ, nhưng hắn là kiếm khách nên bình tĩnh hơn La Hàn rất nhiều.
La Hàn lập tức tỉnh táo, so với người tập võ, những thôn dân bình thường kia hầu như không có sức chống trả khi đối mặt với thú triều.
Ầm ầm!
Vào lúc này, núi hoang rung chuyển, hàng loạt tiếng gầm thét của thú dữ vang lên.
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn qua, vùng trời trên đầu chẳng biết từ khi nào đã đen kịt, có những thứ ngọ nguậy hình như là xúc tu của yêu ma.
“Đến nhanh thật, ngươi đi trước đi”.
Lâm Nhất lạnh nhạt bảo.
“Lâm công tử cẩn thận”.
La Hàn không dám kề cà, vội đáp.
Ầm!
Hắn ta vừa đi đã có rất nhiều yêu thú bạo động chạy ra từ chỗ sâu trong núi rừng, mắt của chúng đều vô thần, toát ra ma khí đen kịt vô cùng quỷ dị.
Khi thấy những con yêu thú kia sắp lao tới, Lâm Nhất rút kiếm ra khỏi vỏ.
“Ánh Sáng Hạo Nguyệt!”
Ánh sáng lạnh phát ra từ kiếm Táng Hoa trong tay Lâm Nhất ngưng tụ thành một chùm ánh trăng lan rộng ra xung quanh.
Roẹt! Roẹt! Roẹt!
Ngay sau đó, ánh trăng màu tím ngưng tụ từ Tử Diên kiếm kình lan rộng ra, chém hơn một trăm con yêu thú kia thành hai nửa.
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Vùng trời ở nơi đó chẳng biết từ khi nào lại xuất hiện rất nhiều khói đen, khói đen mù mịt như một con thú dữ xua đuổi những đám mây trắng. Vô số đám mây trắng bắt đầu tán loạn như bầy cừu hốt hoảng và sợ hãi vì bị đuổi theo.Nhưng dù chúng có chạy nhanh cỡ nào cũng sẽ bị khói đen cắn nuốt, sau đó nuốt chửng để bản thân mình mạnh lên.Không lâu sau, trong tầm mắt Lâm Nhất, một nửa bầu trời bị khói đen bao trùm trông có vẻ vô cùng ngột ngạt. Ngọn nguồn của đám khói đen kia hình như đến từ chỗ sâu trong sơn mạch Thiên Lăng.Trong tích tắc, khói đen vừa mới ở xa nghìn dặm kia lập tức tạo thành ma vân cuồn cuộn tiến lại gần núi hoang.Advertisement“Ma khí?”Lâm Nhất không xa lạ gì với khói đen kia, hắn đã từng nhìn thấy nó ở rất nhiều nơi trong cổ vực Nam Hoa, chỉ là chưa bao giờ gặp một lượng ma khí phát tán nhiều như thế.Thông thường ma khí sẽ ở trong một số mật cảnh, rất ít khi thoát ra ngoài.AdvertisementMột khi nó thoát ra ngoài sẽ khiến yêu thú mất tích và bỏ chạy, tạo thành thú triều tàn phá khắp nơi, gây ra thảm kịch với con số thương vong trên trời.“Không ổn, là thú triều, ta phải nhanh chóng trở về tông!”Lâm Nhất biến sắc, hắn ta chỉ từng gặp thú triều trong một số cuốn sách cổ, hoàn toàn không có khái niệm gì về nó.Suy nghĩ đầu tiên là muốn trở về tông thật nhanh.“Sơn môn của ngươi ít nhiều gì cũng có khả năng tự vệ, phụ cận chân núi chắc còn có một số thôn xóm. Ngươi đến đó thông báo trước, triệu tập mọi người chạy về phía thành lớn”.Lâm Nhất chưa gặp thú triều bao giờ, nhưng hắn là kiếm khách nên bình tĩnh hơn La Hàn rất nhiều.La Hàn lập tức tỉnh táo, so với người tập võ, những thôn dân bình thường kia hầu như không có sức chống trả khi đối mặt với thú triều.Ầm ầm!Vào lúc này, núi hoang rung chuyển, hàng loạt tiếng gầm thét của thú dữ vang lên.Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn qua, vùng trời trên đầu chẳng biết từ khi nào đã đen kịt, có những thứ ngọ nguậy hình như là xúc tu của yêu ma.“Đến nhanh thật, ngươi đi trước đi”.Lâm Nhất lạnh nhạt bảo.“Lâm công tử cẩn thận”.La Hàn không dám kề cà, vội đáp.Ầm!Hắn ta vừa đi đã có rất nhiều yêu thú bạo động chạy ra từ chỗ sâu trong núi rừng, mắt của chúng đều vô thần, toát ra ma khí đen kịt vô cùng quỷ dị.Khi thấy những con yêu thú kia sắp lao tới, Lâm Nhất rút kiếm ra khỏi vỏ.“Ánh Sáng Hạo Nguyệt!”Ánh sáng lạnh phát ra từ kiếm Táng Hoa trong tay Lâm Nhất ngưng tụ thành một chùm ánh trăng lan rộng ra xung quanh.Roẹt! Roẹt! Roẹt!Ngay sau đó, ánh trăng màu tím ngưng tụ từ Tử Diên kiếm kình lan rộng ra, chém hơn một trăm con yêu thú kia thành hai nửa.