Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…
Chương 2784: “Chịu thua.”
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Cùng lúc đó, một màng sương mù chợt xuất hiện trước mặt nàng ta, bỗng hiện lên một túp lều vải hoa mai, bên trong có cả nam lẫn nữ áo quần xộc xệch, không ngừng cười đùa.Sát chiêu của Khuynh Nhược U lập tức liền rối loạn trong gang tấc, nàng ta cố gắng dùng sức lực ý chí để ngăn cản tiếng tiêu quấy nhiễu.Lúc này, âm thanh đã ngày một rõ rệt hơn, kết thanh giai điệu, nàng ta đã bị nhấn chìm vào đấy không còn tự kiềm chế được bản thân, đánh mất chính mình.Bấy giờ, trên đài Thăng Long đã xuất hiện một cảnh tượng quỷ dị, hai má Khuynh Nhược U đỏ ửng, mất kiểm soát cởi bỏ vạt áo để lộ ra xuân sắc, bắt đầu uyển chuyển nhảy múa theo tiếng tiêu, trong nhất thời nàng ta đã thần hồn điên đảo liếc mắt gợi tình, vẻ mặt yêu kiều khiến người khác phải thương tiếc, đôi mắt long lanh chực chờ hơi nước mê đắm lòng người.Advertisement"Này...""Chuyện gì đang xảy ra vậy?"AdvertisementTrên đài Thăng Long đột nhiên xuất hiện cảnh tượng đầy xuân sắc như vậy, cả hội trường bỗng chốc nổi lên phong ba bão tố, từng đợt tiếng hô hoán không ngừng vang lên.Tất cả đều xem đến ngây ngẩn cả người, vẻ mặt không thể tin vào mắt mình.Đây chính là công chúa nhỏ của Tử Nguyệt Động Thiên, thế mà không cần mặt mũi nhảy múa mua vui giữa Quần Long thịnh yến như thế.Nhưng có điều cũng có rất nhiều người say mê nhìn ngắm đến thất thần, thậm chí còn không kiềm được đánh ực nuốt nước miếng.Lúc tiếng tiêu bỗng ngưng lại, bọn họ có bày tỏ chưa thỏa mãn, dư vị chưa dứt."Tỷ tỷ thật xinh đẹp".Nguyệt Vi Vi buông ngọc tiêu xuống, nhìn qua rồi cười tủm tỉm, để Khuynh Nhược U thoát khỏi mộng mị.Cho đến khi Khuynh Nhược U giật mình tỉnh lại, nhìn thấy bộ dạng của bản thân, gương mặt liền đỏ bừng tức giận, đáy mắt dáy lên sát ý không ngừng, hung tợn nhìn chằm chằm về đối phương, quát lớn: "Yêu nữ, ta giết ngươi!"Nguyệt Vi Vi nhếch mép, bay vọt lên không trung, giương ngọc tiêu lên tiếp tục thổi.Sắc mặt Khuynh Nhược U lập tức biến đổi, vẻ mặt trở nên mơ màng, nàng ta vừa rồi còn định giết chóc giờ thì đôi mắt hoa đào lại tiếp tục uyển chuyển nhảy múa theo tiếng tiêu."Đủ rồi!"Một tiếng quát lạnh rét vang lên, bên phía Tử Nguyệt Động Thiên liền có một bóng người rơi xuống, lấy chân nguyên át đi tiếng tiêu.Chính là Vũ Hạo Thiên, hắn ta sầm mặt khiến người khác không rét mà run."Sư huynh!"Khuynh Nhược U vừa xấu hổ vừa tức giận, hận tìm không được một cái lỗ để chui vào, ngày hôm nay xem như mất sạch thể diện, bị người khác chơi đùa như trò hề.“Chịu thua.”Vũ Hạo Thiên nhìn về phía trọng tài, nói với giọng điều nặng nề.Sắc mặt trọng tài kia hơi khó coi, một lúc sau ông ta mới nói: “Lần sau sẽ không được ngoại lệ như thế nữa.”“Tỷ tỷ đi thong thả”, Nguyệt Vi Vi vẫn cười tủm tỉm, khuôn mặt xinh đẹp, nghiêng nước nghiêng thành, trông có vẻ rất ngây thơ vô hại.Trong tiếng xôn xao, Vũ Hạo Thiên đưa Khuynh Nhược U trở lại chỗ ngồi của Tử Nguyệt Động Thiên, sắc mặt trưởng lão tông môn đều rất khó coi.
Cùng lúc đó, một màng sương mù chợt xuất hiện trước mặt nàng ta, bỗng hiện lên một túp lều vải hoa mai, bên trong có cả nam lẫn nữ áo quần xộc xệch, không ngừng cười đùa.
Sát chiêu của Khuynh Nhược U lập tức liền rối loạn trong gang tấc, nàng ta cố gắng dùng sức lực ý chí để ngăn cản tiếng tiêu quấy nhiễu.
Lúc này, âm thanh đã ngày một rõ rệt hơn, kết thanh giai điệu, nàng ta đã bị nhấn chìm vào đấy không còn tự kiềm chế được bản thân, đánh mất chính mình.
Bấy giờ, trên đài Thăng Long đã xuất hiện một cảnh tượng quỷ dị, hai má Khuynh Nhược U đỏ ửng, mất kiểm soát cởi bỏ vạt áo để lộ ra xuân sắc, bắt đầu uyển chuyển nhảy múa theo tiếng tiêu, trong nhất thời nàng ta đã thần hồn điên đảo liếc mắt gợi tình, vẻ mặt yêu kiều khiến người khác phải thương tiếc, đôi mắt long lanh chực chờ hơi nước mê đắm lòng người.
Advertisement
"Này..."
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Advertisement
Trên đài Thăng Long đột nhiên xuất hiện cảnh tượng đầy xuân sắc như vậy, cả hội trường bỗng chốc nổi lên phong ba bão tố, từng đợt tiếng hô hoán không ngừng vang lên.
Tất cả đều xem đến ngây ngẩn cả người, vẻ mặt không thể tin vào mắt mình.
Đây chính là công chúa nhỏ của Tử Nguyệt Động Thiên, thế mà không cần mặt mũi nhảy múa mua vui giữa Quần Long thịnh yến như thế.
Nhưng có điều cũng có rất nhiều người say mê nhìn ngắm đến thất thần, thậm chí còn không kiềm được đánh ực nuốt nước miếng.
Lúc tiếng tiêu bỗng ngưng lại, bọn họ có bày tỏ chưa thỏa mãn, dư vị chưa dứt.
"Tỷ tỷ thật xinh đẹp".
Nguyệt Vi Vi buông ngọc tiêu xuống, nhìn qua rồi cười tủm tỉm, để Khuynh Nhược U thoát khỏi mộng mị.
Cho đến khi Khuynh Nhược U giật mình tỉnh lại, nhìn thấy bộ dạng của bản thân, gương mặt liền đỏ bừng tức giận, đáy mắt dáy lên sát ý không ngừng, hung tợn nhìn chằm chằm về đối phương, quát lớn: "Yêu nữ, ta giết ngươi!"
Nguyệt Vi Vi nhếch mép, bay vọt lên không trung, giương ngọc tiêu lên tiếp tục thổi.
Sắc mặt Khuynh Nhược U lập tức biến đổi, vẻ mặt trở nên mơ màng, nàng ta vừa rồi còn định giết chóc giờ thì đôi mắt hoa đào lại tiếp tục uyển chuyển nhảy múa theo tiếng tiêu.
"Đủ rồi!"
Một tiếng quát lạnh rét vang lên, bên phía Tử Nguyệt Động Thiên liền có một bóng người rơi xuống, lấy chân nguyên át đi tiếng tiêu.
Chính là Vũ Hạo Thiên, hắn ta sầm mặt khiến người khác không rét mà run.
"Sư huynh!"
Khuynh Nhược U vừa xấu hổ vừa tức giận, hận tìm không được một cái lỗ để chui vào, ngày hôm nay xem như mất sạch thể diện, bị người khác chơi đùa như trò hề.
“Chịu thua.”
Vũ Hạo Thiên nhìn về phía trọng tài, nói với giọng điều nặng nề.
Sắc mặt trọng tài kia hơi khó coi, một lúc sau ông ta mới nói: “Lần sau sẽ không được ngoại lệ như thế nữa.”
“Tỷ tỷ đi thong thả”, Nguyệt Vi Vi vẫn cười tủm tỉm, khuôn mặt xinh đẹp, nghiêng nước nghiêng thành, trông có vẻ rất ngây thơ vô hại.
Trong tiếng xôn xao, Vũ Hạo Thiên đưa Khuynh Nhược U trở lại chỗ ngồi của Tử Nguyệt Động Thiên, sắc mặt trưởng lão tông môn đều rất khó coi.
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Cùng lúc đó, một màng sương mù chợt xuất hiện trước mặt nàng ta, bỗng hiện lên một túp lều vải hoa mai, bên trong có cả nam lẫn nữ áo quần xộc xệch, không ngừng cười đùa.Sát chiêu của Khuynh Nhược U lập tức liền rối loạn trong gang tấc, nàng ta cố gắng dùng sức lực ý chí để ngăn cản tiếng tiêu quấy nhiễu.Lúc này, âm thanh đã ngày một rõ rệt hơn, kết thanh giai điệu, nàng ta đã bị nhấn chìm vào đấy không còn tự kiềm chế được bản thân, đánh mất chính mình.Bấy giờ, trên đài Thăng Long đã xuất hiện một cảnh tượng quỷ dị, hai má Khuynh Nhược U đỏ ửng, mất kiểm soát cởi bỏ vạt áo để lộ ra xuân sắc, bắt đầu uyển chuyển nhảy múa theo tiếng tiêu, trong nhất thời nàng ta đã thần hồn điên đảo liếc mắt gợi tình, vẻ mặt yêu kiều khiến người khác phải thương tiếc, đôi mắt long lanh chực chờ hơi nước mê đắm lòng người.Advertisement"Này...""Chuyện gì đang xảy ra vậy?"AdvertisementTrên đài Thăng Long đột nhiên xuất hiện cảnh tượng đầy xuân sắc như vậy, cả hội trường bỗng chốc nổi lên phong ba bão tố, từng đợt tiếng hô hoán không ngừng vang lên.Tất cả đều xem đến ngây ngẩn cả người, vẻ mặt không thể tin vào mắt mình.Đây chính là công chúa nhỏ của Tử Nguyệt Động Thiên, thế mà không cần mặt mũi nhảy múa mua vui giữa Quần Long thịnh yến như thế.Nhưng có điều cũng có rất nhiều người say mê nhìn ngắm đến thất thần, thậm chí còn không kiềm được đánh ực nuốt nước miếng.Lúc tiếng tiêu bỗng ngưng lại, bọn họ có bày tỏ chưa thỏa mãn, dư vị chưa dứt."Tỷ tỷ thật xinh đẹp".Nguyệt Vi Vi buông ngọc tiêu xuống, nhìn qua rồi cười tủm tỉm, để Khuynh Nhược U thoát khỏi mộng mị.Cho đến khi Khuynh Nhược U giật mình tỉnh lại, nhìn thấy bộ dạng của bản thân, gương mặt liền đỏ bừng tức giận, đáy mắt dáy lên sát ý không ngừng, hung tợn nhìn chằm chằm về đối phương, quát lớn: "Yêu nữ, ta giết ngươi!"Nguyệt Vi Vi nhếch mép, bay vọt lên không trung, giương ngọc tiêu lên tiếp tục thổi.Sắc mặt Khuynh Nhược U lập tức biến đổi, vẻ mặt trở nên mơ màng, nàng ta vừa rồi còn định giết chóc giờ thì đôi mắt hoa đào lại tiếp tục uyển chuyển nhảy múa theo tiếng tiêu."Đủ rồi!"Một tiếng quát lạnh rét vang lên, bên phía Tử Nguyệt Động Thiên liền có một bóng người rơi xuống, lấy chân nguyên át đi tiếng tiêu.Chính là Vũ Hạo Thiên, hắn ta sầm mặt khiến người khác không rét mà run."Sư huynh!"Khuynh Nhược U vừa xấu hổ vừa tức giận, hận tìm không được một cái lỗ để chui vào, ngày hôm nay xem như mất sạch thể diện, bị người khác chơi đùa như trò hề.“Chịu thua.”Vũ Hạo Thiên nhìn về phía trọng tài, nói với giọng điều nặng nề.Sắc mặt trọng tài kia hơi khó coi, một lúc sau ông ta mới nói: “Lần sau sẽ không được ngoại lệ như thế nữa.”“Tỷ tỷ đi thong thả”, Nguyệt Vi Vi vẫn cười tủm tỉm, khuôn mặt xinh đẹp, nghiêng nước nghiêng thành, trông có vẻ rất ngây thơ vô hại.Trong tiếng xôn xao, Vũ Hạo Thiên đưa Khuynh Nhược U trở lại chỗ ngồi của Tử Nguyệt Động Thiên, sắc mặt trưởng lão tông môn đều rất khó coi.