Tác giả:

Một lão giả râu tóc bạc phơ mặc trường bào, dáng vẻ tiên phong đạo cốt nhìn một thanh niên mặc trường sam bằng vải thô bên cạnh. “Tiếu Phàm đừng nghe nhị sư phụ của con, cái chức minh chủ Vũ Minh kia chẳng có tác dụng gì hết, chỉ là hư danh thôi, không bằng làm cốc chủ Quỷ Cốc của ta. Quỷ Cốc của ta có ba nghìn đệ tử, tùy con sai bảo!” Lúc này, một lão giả đế tóc dài xõa vai, mặc áo bào đen nói với thanh niên. “Tiểu Phàm à, sau khi xuống núi con làm sát thủ đi, đế cái tẽn Sát Thần Tu La uy chấn giới sát thủ một lần nữa!” Một người đàn ông mặc bộ đồ dính máu, sắc mặt lạnh lẽo, tỏa ra khí thế sát phạt đi tới, lạnh lùng nói VỚI thanh niên. “Đừng nghe tứ sư phụ của con nói linh tinh. Làm sát thủ gì chứ, tốn sức còn không được cảm ơn. Vị trí điện chủ điện Long Vương của ta vẫn luôn bỏ trống vì con đó, nếu con trở thành long vương mới thì có thế nắm quyền thiên hạ, say giấc bên mỹ nhân!1′ Lúc này, một lão giả tóc bạc mál đầu, thân hình mập mạp, trông như phật Di Lặc nhìn thanh niên, cười…

Chương 980: Huyết mạch cửu trọng

Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)Tác giả: Nhị TiểuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpMột lão giả râu tóc bạc phơ mặc trường bào, dáng vẻ tiên phong đạo cốt nhìn một thanh niên mặc trường sam bằng vải thô bên cạnh. “Tiếu Phàm đừng nghe nhị sư phụ của con, cái chức minh chủ Vũ Minh kia chẳng có tác dụng gì hết, chỉ là hư danh thôi, không bằng làm cốc chủ Quỷ Cốc của ta. Quỷ Cốc của ta có ba nghìn đệ tử, tùy con sai bảo!” Lúc này, một lão giả đế tóc dài xõa vai, mặc áo bào đen nói với thanh niên. “Tiểu Phàm à, sau khi xuống núi con làm sát thủ đi, đế cái tẽn Sát Thần Tu La uy chấn giới sát thủ một lần nữa!” Một người đàn ông mặc bộ đồ dính máu, sắc mặt lạnh lẽo, tỏa ra khí thế sát phạt đi tới, lạnh lùng nói VỚI thanh niên. “Đừng nghe tứ sư phụ của con nói linh tinh. Làm sát thủ gì chứ, tốn sức còn không được cảm ơn. Vị trí điện chủ điện Long Vương của ta vẫn luôn bỏ trống vì con đó, nếu con trở thành long vương mới thì có thế nắm quyền thiên hạ, say giấc bên mỹ nhân!1′ Lúc này, một lão giả tóc bạc mál đầu, thân hình mập mạp, trông như phật Di Lặc nhìn thanh niên, cười… Ầm!!!Một âm thanh lạnh băng vô tình truyền khắp Diệp thị, truyền vào trong tai mọi người, làm màng tai của bọn họ bị chấn động.Lúc này không khí xung quanh đọng lại, một uy áp vô tình thả xuống, hiện trường trở nên vô cùng áp lực.Lúc này bên ngoài Diệp thị, một đoàn người đi đến.Cầm đầu là một thanh niên để tóc dài, đẹp trai, mày kiếm mắt sáng, mặc một bộ áo dài màu trắng, khí chất xuất trần.Bên cạnh người thanh niên này là một lão giả tóc xám trắng, bộ dáng gần đất xa trời nhưng lại làm người khó có thể bỏ qua, phía sau là một đám cầm kiếm!“Tranh Vanh!”Diệp Khiếu Thiên nằm trên mặt đất nhìn vị thanh niên này, kích động kêu lên.“Cha!”Vị thanh niên kia nhìn chăm chú vào Diệp Khiếu Thiên, đi đến trước mặt đổi phương, đỡ ông ta lên, nói: “Cha, cha sao rồi?”“Diệp Tranh Vanh?”.||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||Không ít tộc nhân Diệp thị nhận ra thanh niên này, đối phương chính là con trai của Diệp Khiếu Thiên, Diệp Tranh Vanh.Diệp Tranh Vanh là con trai độc nhất của Diệp Khiếu Thiên, nhưng lúc 7 tuối bị Diệp Khiếu Thiên tiễn đi, còn lý do thì không ai biết cả.Sau khi Diệp Tranh Vanh bị tiễn đi, hắn ta chưa từng trở lại, không ngờ hôm nay lại trở lại.“Cha, cha ăn cái này trước đi!”Diệp Tranh Vanh lấy ra một viên thuốc viên cho Diệp Khiếu Thiên ăn, sau khi ông ta ăn viên thuốc viên này vào, vết thườn trong cơ thế nhanh chóng khôi phục lại.Thấy vậy Diệp Phàm nhíu mày, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh.“Tranh Vanh…”“Cha, tiếp theo giao cho con đi.”Rất nhanh, vết thương của Diệp Khiếu Thiên khôi phục lại, ông ta đang định mở miệng thì đối phương đã lên tiếng trước.Ngay sau đó Diệp Tranh Vanh đỡ Diệp Khiếu Thiên lên, tiếp theo nhìn chằm chằm vào Diệp Tranh Vanh, đôi mắt đó như sao trời, vô cùng khiếp người.“Dám đụng đến cha tao, mày thật to gan.”Diệp Tranh Vanh lạnh lùng quát, âm thanh như sấm động, đi về phía Diệp Phàm.Trong đạo sóng âm này ẩn chứa một tia tinh thần công kích, hiển nhiên thực lực của Diệp Tranh Vanh không đơn giản.Nhưng đối mặt với tinh thần công kích này, Diệp Phàm làm lơ, lạnh nhạt nói: “Mày đến để xuống địa ngục cùng cha mày hả?”“Hôm nay có Diệp Tranh Vanh ở đây, ai dám động đến cha tao?”Diệp Tranh Vanh bá đạo quát.Hắn ta vừa dứt lời, đám người đi theo hắn ta rút kiếm chỉ vào Diệp Phàm.Thực lực của nhóm người này không đơn giản, trên người tản ra hơi thở khủng bố.Diệp Phàm nắm chặt kiếm trong tay, đi về phía Diệp Khiếu Thiên.“Giết!”Diệp Tranh Vanh ra lệnh, đám người kia rút kiếm lao về phía Diệp Phàm.Nhóm người này vừa ra tay, kiếm khí tung hoành, kiếm chiêu khủng bố tấn công Diệp Phàm.Ầm!!!Diệp Phàm chém ra một kiếm, chặn lại công kích của nhóm người này, nhưng chính mình cũngbị đánh bay ra ngoài, trên người xuất hiện nhiều vết kiếm.Trận chiến vừa rồi đã hao hết lực lượng trên người Diệp Phàm, với thực lực hiện tại của hắn không chống lại được nhóm người này.

Ầm!!!

Một âm thanh lạnh băng vô tình truyền khắp Diệp thị, truyền vào trong tai mọi người, làm màng tai của bọn họ bị chấn động.

Lúc này không khí xung quanh đọng lại, một uy áp vô tình thả xuống, hiện trường trở nên vô cùng áp lực.

Lúc này bên ngoài Diệp thị, một đoàn người đi đến.

Cầm đầu là một thanh niên để tóc dài, đẹp trai, mày kiếm mắt sáng, mặc một bộ áo dài màu trắng, khí chất xuất trần.

Bên cạnh người thanh niên này là một lão giả tóc xám trắng, bộ dáng gần đất xa trời nhưng lại làm người khó có thể bỏ qua, phía sau là một đám cầm kiếm!

“Tranh Vanh!”

Diệp Khiếu Thiên nằm trên mặt đất nhìn vị thanh niên này, kích động kêu lên.

“Cha!”

Vị thanh niên kia nhìn chăm chú vào Diệp Khiếu Thiên, đi đến trước mặt đổi phương, đỡ ông ta lên, nói: “Cha, cha sao rồi?”

“Diệp Tranh Vanh?”.

||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||

Không ít tộc nhân Diệp thị nhận ra thanh niên này, đối phương chính là con trai của Diệp Khiếu Thiên, Diệp Tranh Vanh.

Diệp Tranh Vanh là con trai độc nhất của Diệp Khiếu Thiên, nhưng lúc 7 tuối bị Diệp Khiếu Thiên tiễn đi, còn lý do thì không ai biết cả.

Sau khi Diệp Tranh Vanh bị tiễn đi, hắn ta chưa từng trở lại, không ngờ hôm nay lại trở lại.

“Cha, cha ăn cái này trước đi!”

Diệp Tranh Vanh lấy ra một viên thuốc viên cho Diệp Khiếu Thiên ăn, sau khi ông ta ăn viên thuốc viên này vào, vết thườn trong cơ thế nhanh chóng khôi phục lại.

Thấy vậy Diệp Phàm nhíu mày, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh.

“Tranh Vanh…”

“Cha, tiếp theo giao cho con đi.”

Rất nhanh, vết thương của Diệp Khiếu Thiên khôi phục lại, ông ta đang định mở miệng thì đối phương đã lên tiếng trước.

Ngay sau đó Diệp Tranh Vanh đỡ Diệp Khiếu Thiên lên, tiếp theo nhìn chằm chằm vào Diệp Tranh Vanh, đôi mắt đó như sao trời, vô cùng khiếp người.

“Dám đụng đến cha tao, mày thật to gan.”

Diệp Tranh Vanh lạnh lùng quát, âm thanh như sấm động, đi về phía Diệp Phàm.

Trong đạo sóng âm này ẩn chứa một tia tinh thần công kích, hiển nhiên thực lực của Diệp Tranh Vanh không đơn giản.

Nhưng đối mặt với tinh thần công kích này, Diệp Phàm làm lơ, lạnh nhạt nói: “Mày đến để xuống địa ngục cùng cha mày hả?”

“Hôm nay có Diệp Tranh Vanh ở đây, ai dám động đến cha tao?”

Diệp Tranh Vanh bá đạo quát.

Hắn ta vừa dứt lời, đám người đi theo hắn ta rút kiếm chỉ vào Diệp Phàm.

Thực lực của nhóm người này không đơn giản, trên người tản ra hơi thở khủng bố.

Diệp Phàm nắm chặt kiếm trong tay, đi về phía Diệp Khiếu Thiên.

“Giết!”

Diệp Tranh Vanh ra lệnh, đám người kia rút kiếm lao về phía Diệp Phàm.

Nhóm người này vừa ra tay, kiếm khí tung hoành, kiếm chiêu khủng bố tấn công Diệp Phàm.

Ầm!!!

Diệp Phàm chém ra một kiếm, chặn lại công kích của nhóm người này, nhưng chính mình cũng

bị đánh bay ra ngoài, trên người xuất hiện nhiều vết kiếm.

Trận chiến vừa rồi đã hao hết lực lượng trên người Diệp Phàm, với thực lực hiện tại của hắn không chống lại được nhóm người này.

Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)Tác giả: Nhị TiểuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpMột lão giả râu tóc bạc phơ mặc trường bào, dáng vẻ tiên phong đạo cốt nhìn một thanh niên mặc trường sam bằng vải thô bên cạnh. “Tiếu Phàm đừng nghe nhị sư phụ của con, cái chức minh chủ Vũ Minh kia chẳng có tác dụng gì hết, chỉ là hư danh thôi, không bằng làm cốc chủ Quỷ Cốc của ta. Quỷ Cốc của ta có ba nghìn đệ tử, tùy con sai bảo!” Lúc này, một lão giả đế tóc dài xõa vai, mặc áo bào đen nói với thanh niên. “Tiểu Phàm à, sau khi xuống núi con làm sát thủ đi, đế cái tẽn Sát Thần Tu La uy chấn giới sát thủ một lần nữa!” Một người đàn ông mặc bộ đồ dính máu, sắc mặt lạnh lẽo, tỏa ra khí thế sát phạt đi tới, lạnh lùng nói VỚI thanh niên. “Đừng nghe tứ sư phụ của con nói linh tinh. Làm sát thủ gì chứ, tốn sức còn không được cảm ơn. Vị trí điện chủ điện Long Vương của ta vẫn luôn bỏ trống vì con đó, nếu con trở thành long vương mới thì có thế nắm quyền thiên hạ, say giấc bên mỹ nhân!1′ Lúc này, một lão giả tóc bạc mál đầu, thân hình mập mạp, trông như phật Di Lặc nhìn thanh niên, cười… Ầm!!!Một âm thanh lạnh băng vô tình truyền khắp Diệp thị, truyền vào trong tai mọi người, làm màng tai của bọn họ bị chấn động.Lúc này không khí xung quanh đọng lại, một uy áp vô tình thả xuống, hiện trường trở nên vô cùng áp lực.Lúc này bên ngoài Diệp thị, một đoàn người đi đến.Cầm đầu là một thanh niên để tóc dài, đẹp trai, mày kiếm mắt sáng, mặc một bộ áo dài màu trắng, khí chất xuất trần.Bên cạnh người thanh niên này là một lão giả tóc xám trắng, bộ dáng gần đất xa trời nhưng lại làm người khó có thể bỏ qua, phía sau là một đám cầm kiếm!“Tranh Vanh!”Diệp Khiếu Thiên nằm trên mặt đất nhìn vị thanh niên này, kích động kêu lên.“Cha!”Vị thanh niên kia nhìn chăm chú vào Diệp Khiếu Thiên, đi đến trước mặt đổi phương, đỡ ông ta lên, nói: “Cha, cha sao rồi?”“Diệp Tranh Vanh?”.||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||Không ít tộc nhân Diệp thị nhận ra thanh niên này, đối phương chính là con trai của Diệp Khiếu Thiên, Diệp Tranh Vanh.Diệp Tranh Vanh là con trai độc nhất của Diệp Khiếu Thiên, nhưng lúc 7 tuối bị Diệp Khiếu Thiên tiễn đi, còn lý do thì không ai biết cả.Sau khi Diệp Tranh Vanh bị tiễn đi, hắn ta chưa từng trở lại, không ngờ hôm nay lại trở lại.“Cha, cha ăn cái này trước đi!”Diệp Tranh Vanh lấy ra một viên thuốc viên cho Diệp Khiếu Thiên ăn, sau khi ông ta ăn viên thuốc viên này vào, vết thườn trong cơ thế nhanh chóng khôi phục lại.Thấy vậy Diệp Phàm nhíu mày, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh.“Tranh Vanh…”“Cha, tiếp theo giao cho con đi.”Rất nhanh, vết thương của Diệp Khiếu Thiên khôi phục lại, ông ta đang định mở miệng thì đối phương đã lên tiếng trước.Ngay sau đó Diệp Tranh Vanh đỡ Diệp Khiếu Thiên lên, tiếp theo nhìn chằm chằm vào Diệp Tranh Vanh, đôi mắt đó như sao trời, vô cùng khiếp người.“Dám đụng đến cha tao, mày thật to gan.”Diệp Tranh Vanh lạnh lùng quát, âm thanh như sấm động, đi về phía Diệp Phàm.Trong đạo sóng âm này ẩn chứa một tia tinh thần công kích, hiển nhiên thực lực của Diệp Tranh Vanh không đơn giản.Nhưng đối mặt với tinh thần công kích này, Diệp Phàm làm lơ, lạnh nhạt nói: “Mày đến để xuống địa ngục cùng cha mày hả?”“Hôm nay có Diệp Tranh Vanh ở đây, ai dám động đến cha tao?”Diệp Tranh Vanh bá đạo quát.Hắn ta vừa dứt lời, đám người đi theo hắn ta rút kiếm chỉ vào Diệp Phàm.Thực lực của nhóm người này không đơn giản, trên người tản ra hơi thở khủng bố.Diệp Phàm nắm chặt kiếm trong tay, đi về phía Diệp Khiếu Thiên.“Giết!”Diệp Tranh Vanh ra lệnh, đám người kia rút kiếm lao về phía Diệp Phàm.Nhóm người này vừa ra tay, kiếm khí tung hoành, kiếm chiêu khủng bố tấn công Diệp Phàm.Ầm!!!Diệp Phàm chém ra một kiếm, chặn lại công kích của nhóm người này, nhưng chính mình cũngbị đánh bay ra ngoài, trên người xuất hiện nhiều vết kiếm.Trận chiến vừa rồi đã hao hết lực lượng trên người Diệp Phàm, với thực lực hiện tại của hắn không chống lại được nhóm người này.

Chương 980: Huyết mạch cửu trọng