Một lão giả râu tóc bạc phơ mặc trường bào, dáng vẻ tiên phong đạo cốt nhìn một thanh niên mặc trường sam bằng vải thô bên cạnh. “Tiếu Phàm đừng nghe nhị sư phụ của con, cái chức minh chủ Vũ Minh kia chẳng có tác dụng gì hết, chỉ là hư danh thôi, không bằng làm cốc chủ Quỷ Cốc của ta. Quỷ Cốc của ta có ba nghìn đệ tử, tùy con sai bảo!” Lúc này, một lão giả đế tóc dài xõa vai, mặc áo bào đen nói với thanh niên. “Tiểu Phàm à, sau khi xuống núi con làm sát thủ đi, đế cái tẽn Sát Thần Tu La uy chấn giới sát thủ một lần nữa!” Một người đàn ông mặc bộ đồ dính máu, sắc mặt lạnh lẽo, tỏa ra khí thế sát phạt đi tới, lạnh lùng nói VỚI thanh niên. “Đừng nghe tứ sư phụ của con nói linh tinh. Làm sát thủ gì chứ, tốn sức còn không được cảm ơn. Vị trí điện chủ điện Long Vương của ta vẫn luôn bỏ trống vì con đó, nếu con trở thành long vương mới thì có thế nắm quyền thiên hạ, say giấc bên mỹ nhân!1′ Lúc này, một lão giả tóc bạc mál đầu, thân hình mập mạp, trông như phật Di Lặc nhìn thanh niên, cười…
Chương 981: Dừng tay!
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)Tác giả: Nhị TiểuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpMột lão giả râu tóc bạc phơ mặc trường bào, dáng vẻ tiên phong đạo cốt nhìn một thanh niên mặc trường sam bằng vải thô bên cạnh. “Tiếu Phàm đừng nghe nhị sư phụ của con, cái chức minh chủ Vũ Minh kia chẳng có tác dụng gì hết, chỉ là hư danh thôi, không bằng làm cốc chủ Quỷ Cốc của ta. Quỷ Cốc của ta có ba nghìn đệ tử, tùy con sai bảo!” Lúc này, một lão giả đế tóc dài xõa vai, mặc áo bào đen nói với thanh niên. “Tiểu Phàm à, sau khi xuống núi con làm sát thủ đi, đế cái tẽn Sát Thần Tu La uy chấn giới sát thủ một lần nữa!” Một người đàn ông mặc bộ đồ dính máu, sắc mặt lạnh lẽo, tỏa ra khí thế sát phạt đi tới, lạnh lùng nói VỚI thanh niên. “Đừng nghe tứ sư phụ của con nói linh tinh. Làm sát thủ gì chứ, tốn sức còn không được cảm ơn. Vị trí điện chủ điện Long Vương của ta vẫn luôn bỏ trống vì con đó, nếu con trở thành long vương mới thì có thế nắm quyền thiên hạ, say giấc bên mỹ nhân!1′ Lúc này, một lão giả tóc bạc mál đầu, thân hình mập mạp, trông như phật Di Lặc nhìn thanh niên, cười… Lúc này sở cửu Ca vọt đến chặn đứng nhóm người này, lao vào chiến đấu với bọn họ.“Lại để người phụ nữ của mình ra tay, đủ phế vật.”Diệp Tranh Vanh khinh thường nói.“Diệp Tranh Vanh, giết hắn!”Diệp Khiếu Thiên ra lệnh.“Vâng, cha!”Diệp Tranh Vanh gật đầu, đi về phía Diệp Phàm.“Dừng tay!”Diệp Chấn Đình kêu lên, muốn ra tay ngăn cản, kết quả Diệp Khiếu Thiên lao đến tung ra một chưởng, đánh bay ông ta ra ngoài.Hiện giờ Diệp Chấn Đình bị trúng độc, còn bị Diệp Khiếu Thiên tra tấn đến mức miệng cọp gan thỏ, căn bản không phải đối thủ của Diệp Khiếu Thiên, bị đánh bay ngã trên mặt đất hộc máu.Sở Cửu Ca muốn ra tay ngăn cản Diệp Tranh Vanh lại bị đám người rút kiếm kia cuốn lây.“Dừng tay!”Diệp Nam Thiên kêu to, lao về phía Diệp Tranh Vanh.Ầm!!!Kết quả vị lão giả đi theo Diệp Tranh Vanh vung tay lên, đánh bay Diệp Nam Thiên ra ngoài.Rất nhanh Diệp Tranh Vanh đi đến trước mặt Diệp Phàm, nhìn từ trên cao xuống, lạnh nhạt nói: “Chỉ bằng mày cũng muốn giết cha tao, buồn cười!”Nói xong hắn ta tung chưởng đánh xuống người Diệp Phàm.Diệp Phàm nhìn chằm chằm Diệp Tranh Vanh, đang định thúc giục lực lượng do Đại sư phụ để lại trong cơ thể thì một bóng người xuất hiện, đấy lùi.Người này chính là sở Phù Đồ, cha của sở Cửu Ca.“Chú Sở!”Diệp Phàm kêu lên.“May mắn đến kịp, nếu không thằng nhóc nhà cậu đã chết rồi, con nhóc cửu Ca hận chết tôi!”Sở Phù Đồ cười nói.Lúc này sở cửu Ca vừa mới đánh bay đámngười rút kiếm kia ra ngoài, nhìn về phía sở Phù Đồ: “Cha, cuối cùng cha cũng đến rồi!”“Con nhóc này, cha không thể đến hả?”Sở Phù Đồ khoanh tay, mỉm cười nói.“Sở Phù Đồ, ngươi cũng muốn nhúng tay vào chuyện của gia tộc chúng ta hả?”Diệp Khiếu Thiên lạnh lùng quát.“Ta sẽ không nhúng tay vào chuyện của Diệp thị các người, nhưng thằng nhóc này là con rể tương lai của ta, các ngươi muốn động vào hắn thì phải hỏi xem cha vợ là ta đây có đồng ý hay không?”Sở Phù Đồ lạnh lùng nói.Diệp Khiếu Thiên nói: “Diệp Thiên Long đủ lợi hại, tìm cho con trai hắn một chỗ dựa như ngươi.”“Diệp Khiếu Thiên, ta khuyên ngươi nên thu tay lại, nhỡ may tên kia trở lại, biết ngươi ra tay với con hắn thì ngươi sẽ rất thảm đó.”
Lúc này sở cửu Ca vọt đến chặn đứng nhóm người này, lao vào chiến đấu với bọn họ.
“Lại để người phụ nữ của mình ra tay, đủ phế vật.”
Diệp Tranh Vanh khinh thường nói.
“Diệp Tranh Vanh, giết hắn!”
Diệp Khiếu Thiên ra lệnh.
“Vâng, cha!”
Diệp Tranh Vanh gật đầu, đi về phía Diệp Phàm.
“Dừng tay!”
Diệp Chấn Đình kêu lên, muốn ra tay ngăn cản, kết quả Diệp Khiếu Thiên lao đến tung ra một chưởng, đánh bay ông ta ra ngoài.
Hiện giờ Diệp Chấn Đình bị trúng độc, còn bị Diệp Khiếu Thiên tra tấn đến mức miệng cọp gan thỏ, căn bản không phải đối thủ của Diệp Khiếu Thiên, bị đánh bay ngã trên mặt đất hộc máu.
Sở Cửu Ca muốn ra tay ngăn cản Diệp Tranh Vanh lại bị đám người rút kiếm kia cuốn lây.
“Dừng tay!”
Diệp Nam Thiên kêu to, lao về phía Diệp Tranh Vanh.
Ầm!!!
Kết quả vị lão giả đi theo Diệp Tranh Vanh vung tay lên, đánh bay Diệp Nam Thiên ra ngoài.
Rất nhanh Diệp Tranh Vanh đi đến trước mặt Diệp Phàm, nhìn từ trên cao xuống, lạnh nhạt nói: “Chỉ bằng mày cũng muốn giết cha tao, buồn cười!”
Nói xong hắn ta tung chưởng đánh xuống người Diệp Phàm.
Diệp Phàm nhìn chằm chằm Diệp Tranh Vanh, đang định thúc giục lực lượng do Đại sư phụ để lại trong cơ thể thì một bóng người xuất hiện, đấy lùi.
Người này chính là sở Phù Đồ, cha của sở Cửu Ca.
“Chú Sở!”
Diệp Phàm kêu lên.
“May mắn đến kịp, nếu không thằng nhóc nhà cậu đã chết rồi, con nhóc cửu Ca hận chết tôi!”
Sở Phù Đồ cười nói.
Lúc này sở cửu Ca vừa mới đánh bay đám
người rút kiếm kia ra ngoài, nhìn về phía sở Phù Đồ: “Cha, cuối cùng cha cũng đến rồi!”
“Con nhóc này, cha không thể đến hả?”
Sở Phù Đồ khoanh tay, mỉm cười nói.
“Sở Phù Đồ, ngươi cũng muốn nhúng tay vào chuyện của gia tộc chúng ta hả?”
Diệp Khiếu Thiên lạnh lùng quát.
“Ta sẽ không nhúng tay vào chuyện của Diệp thị các người, nhưng thằng nhóc này là con rể tương lai của ta, các ngươi muốn động vào hắn thì phải hỏi xem cha vợ là ta đây có đồng ý hay không?”
Sở Phù Đồ lạnh lùng nói.
Diệp Khiếu Thiên nói: “Diệp Thiên Long đủ lợi hại, tìm cho con trai hắn một chỗ dựa như ngươi.”
“Diệp Khiếu Thiên, ta khuyên ngươi nên thu tay lại, nhỡ may tên kia trở lại, biết ngươi ra tay với con hắn thì ngươi sẽ rất thảm đó.”
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)Tác giả: Nhị TiểuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpMột lão giả râu tóc bạc phơ mặc trường bào, dáng vẻ tiên phong đạo cốt nhìn một thanh niên mặc trường sam bằng vải thô bên cạnh. “Tiếu Phàm đừng nghe nhị sư phụ của con, cái chức minh chủ Vũ Minh kia chẳng có tác dụng gì hết, chỉ là hư danh thôi, không bằng làm cốc chủ Quỷ Cốc của ta. Quỷ Cốc của ta có ba nghìn đệ tử, tùy con sai bảo!” Lúc này, một lão giả đế tóc dài xõa vai, mặc áo bào đen nói với thanh niên. “Tiểu Phàm à, sau khi xuống núi con làm sát thủ đi, đế cái tẽn Sát Thần Tu La uy chấn giới sát thủ một lần nữa!” Một người đàn ông mặc bộ đồ dính máu, sắc mặt lạnh lẽo, tỏa ra khí thế sát phạt đi tới, lạnh lùng nói VỚI thanh niên. “Đừng nghe tứ sư phụ của con nói linh tinh. Làm sát thủ gì chứ, tốn sức còn không được cảm ơn. Vị trí điện chủ điện Long Vương của ta vẫn luôn bỏ trống vì con đó, nếu con trở thành long vương mới thì có thế nắm quyền thiên hạ, say giấc bên mỹ nhân!1′ Lúc này, một lão giả tóc bạc mál đầu, thân hình mập mạp, trông như phật Di Lặc nhìn thanh niên, cười… Lúc này sở cửu Ca vọt đến chặn đứng nhóm người này, lao vào chiến đấu với bọn họ.“Lại để người phụ nữ của mình ra tay, đủ phế vật.”Diệp Tranh Vanh khinh thường nói.“Diệp Tranh Vanh, giết hắn!”Diệp Khiếu Thiên ra lệnh.“Vâng, cha!”Diệp Tranh Vanh gật đầu, đi về phía Diệp Phàm.“Dừng tay!”Diệp Chấn Đình kêu lên, muốn ra tay ngăn cản, kết quả Diệp Khiếu Thiên lao đến tung ra một chưởng, đánh bay ông ta ra ngoài.Hiện giờ Diệp Chấn Đình bị trúng độc, còn bị Diệp Khiếu Thiên tra tấn đến mức miệng cọp gan thỏ, căn bản không phải đối thủ của Diệp Khiếu Thiên, bị đánh bay ngã trên mặt đất hộc máu.Sở Cửu Ca muốn ra tay ngăn cản Diệp Tranh Vanh lại bị đám người rút kiếm kia cuốn lây.“Dừng tay!”Diệp Nam Thiên kêu to, lao về phía Diệp Tranh Vanh.Ầm!!!Kết quả vị lão giả đi theo Diệp Tranh Vanh vung tay lên, đánh bay Diệp Nam Thiên ra ngoài.Rất nhanh Diệp Tranh Vanh đi đến trước mặt Diệp Phàm, nhìn từ trên cao xuống, lạnh nhạt nói: “Chỉ bằng mày cũng muốn giết cha tao, buồn cười!”Nói xong hắn ta tung chưởng đánh xuống người Diệp Phàm.Diệp Phàm nhìn chằm chằm Diệp Tranh Vanh, đang định thúc giục lực lượng do Đại sư phụ để lại trong cơ thể thì một bóng người xuất hiện, đấy lùi.Người này chính là sở Phù Đồ, cha của sở Cửu Ca.“Chú Sở!”Diệp Phàm kêu lên.“May mắn đến kịp, nếu không thằng nhóc nhà cậu đã chết rồi, con nhóc cửu Ca hận chết tôi!”Sở Phù Đồ cười nói.Lúc này sở cửu Ca vừa mới đánh bay đámngười rút kiếm kia ra ngoài, nhìn về phía sở Phù Đồ: “Cha, cuối cùng cha cũng đến rồi!”“Con nhóc này, cha không thể đến hả?”Sở Phù Đồ khoanh tay, mỉm cười nói.“Sở Phù Đồ, ngươi cũng muốn nhúng tay vào chuyện của gia tộc chúng ta hả?”Diệp Khiếu Thiên lạnh lùng quát.“Ta sẽ không nhúng tay vào chuyện của Diệp thị các người, nhưng thằng nhóc này là con rể tương lai của ta, các ngươi muốn động vào hắn thì phải hỏi xem cha vợ là ta đây có đồng ý hay không?”Sở Phù Đồ lạnh lùng nói.Diệp Khiếu Thiên nói: “Diệp Thiên Long đủ lợi hại, tìm cho con trai hắn một chỗ dựa như ngươi.”“Diệp Khiếu Thiên, ta khuyên ngươi nên thu tay lại, nhỡ may tên kia trở lại, biết ngươi ra tay với con hắn thì ngươi sẽ rất thảm đó.”