Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…
Chương 3841: Phùng Chương!
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Nói xong, cô ta không thèm liếc nhìn Lâm Nhất thêm một lần nàonữa.Đợi Diệp Tử Lăng đi khỏi, vị sư đệ tên là Phùng Chương kia mớiliếc nhìn Lâm Nhất, nói không chút kiêng nể: “Lâm công tử, ở Thiên Lộ ngươi xếphạng bao nhiêu, có lọt vào được Tử Bảng không?”Tử Bảng?Là bảng xếp hạng trên bảo kính Thông Thiên, xem ra đám ngườinày cũng biết đại khái, tuy nhiên trên Tử Bảng quả thật không có tên của hắn.“Không có”, Lâm Nhất thành thật nói.Vừa dứt lời, sắc mặt những người khác khi nhìn Lâm Nhất hiểnnhiên có sự thay đổi. Trong mắt Phùng Chương lóe lên tia xem thường, hắn ta phìcười và nói: “Vậy chính là Bạch Bảng rồi…”Bạch Bảng?Lâm Nhất lắc đầu: “Không có”.Ngay cả Bạch Bảng cũng không leo lên được?Sắc mặt đám người hoàn toàn thay đổi, thậm chí Phùng Chươngkhông thèm giấu diếm thái độ khinh khi của mình, nói thẳng: “Không có tên trênTử Bảng, không có tên trên Bạch Bảng, đường đường là một Tinh Quân như ta phảidẫn đường cho ngươi, ngươi gánh nổi à?”Phùng Chương!Lâm Nhất thầm nhớ cái tên này, cũng không đáp.Thấy Lâm Nhất không đáp, Phùng Chương hất mặt, ánh mắt lộ vẻmỉa mai, cười khẩy nói: “Ta còn tưởng tiền bối Phong Giác đi cùng một siêu phàmthế nào chứ, hóa ra cũng chỉ đến đó… Mà cũng đúng thôi, nếu thật sự là siêu phàmthì đã sớm bị Kiếm Tông đoạt đi rồi. Lưu sư đệ, ngươi dẫn đường cho hắn”.Người bị hắn ta gọi tên thoáng sững sờ, kế đó bày ra vẻ mặtkhó xử, nhìn quanh một lượt và nói: “Ngươi ngươi ngươi, Bạch sư đệ, ngươi đến đi,sư huynh còn có chút việc”.Cứ thế, đoàn người đẩy tới đẩy lui trước mặt Lâm Nhất, vậy màchẳng có ai muốn dẫn đường cho hắn. Cuối cùng chỉ còn lại hai người, một nam mộtnữ, nam như tránh ôn thần, nói: “Vương sư muội, ngươi dẫn Lâm công tử đi đi”.Nói xong hắn ta vội vã tránh đi, chỉ còn lại một cô bé chântay lóng ngóng. Thoạt nhìn, cô bé độ khoảng 17, 18 tuổi, tuy nhiên liếc mắt cóthể thấy được còn khuyết thiếu kinh nghiệm trên giang hồ, vẫn rất non nót. Trênkhuôn mặt trẻ trung chỉ còn kém viết hai chữ “ngây thơ” mà thôi, hẳn là ngày thườngtrong tông môn, tính tình cô bé này cũng rất yếu đuối.“Ta… ta…”
Nói xong, cô ta không thèm liếc nhìn Lâm Nhất thêm một lần nào
nữa.
Đợi Diệp Tử Lăng đi khỏi, vị sư đệ tên là Phùng Chương kia mới
liếc nhìn Lâm Nhất, nói không chút kiêng nể: “Lâm công tử, ở Thiên Lộ ngươi xếp
hạng bao nhiêu, có lọt vào được Tử Bảng không?”
Tử Bảng?
Là bảng xếp hạng trên bảo kính Thông Thiên, xem ra đám người
này cũng biết đại khái, tuy nhiên trên Tử Bảng quả thật không có tên của hắn.
“Không có”, Lâm Nhất thành thật nói.
Vừa dứt lời, sắc mặt những người khác khi nhìn Lâm Nhất hiển
nhiên có sự thay đổi. Trong mắt Phùng Chương lóe lên tia xem thường, hắn ta phì
cười và nói: “Vậy chính là Bạch Bảng rồi…”
Bạch Bảng?
Lâm Nhất lắc đầu: “Không có”.
Ngay cả Bạch Bảng cũng không leo lên được?
Sắc mặt đám người hoàn toàn thay đổi, thậm chí Phùng Chương
không thèm giấu diếm thái độ khinh khi của mình, nói thẳng: “Không có tên trên
Tử Bảng, không có tên trên Bạch Bảng, đường đường là một Tinh Quân như ta phải
dẫn đường cho ngươi, ngươi gánh nổi à?”
Phùng Chương!
Lâm Nhất thầm nhớ cái tên này, cũng không đáp.
Thấy Lâm Nhất không đáp, Phùng Chương hất mặt, ánh mắt lộ vẻ
mỉa mai, cười khẩy nói: “Ta còn tưởng tiền bối Phong Giác đi cùng một siêu phàm
thế nào chứ, hóa ra cũng chỉ đến đó… Mà cũng đúng thôi, nếu thật sự là siêu phàm
thì đã sớm bị Kiếm Tông đoạt đi rồi. Lưu sư đệ, ngươi dẫn đường cho hắn”.
Người bị hắn ta gọi tên thoáng sững sờ, kế đó bày ra vẻ mặt
khó xử, nhìn quanh một lượt và nói: “Ngươi ngươi ngươi, Bạch sư đệ, ngươi đến đi,
sư huynh còn có chút việc”.
Cứ thế, đoàn người đẩy tới đẩy lui trước mặt Lâm Nhất, vậy mà
chẳng có ai muốn dẫn đường cho hắn. Cuối cùng chỉ còn lại hai người, một nam một
nữ, nam như tránh ôn thần, nói: “Vương sư muội, ngươi dẫn Lâm công tử đi đi”.
Nói xong hắn ta vội vã tránh đi, chỉ còn lại một cô bé chân
tay lóng ngóng. Thoạt nhìn, cô bé độ khoảng 17, 18 tuổi, tuy nhiên liếc mắt có
thể thấy được còn khuyết thiếu kinh nghiệm trên giang hồ, vẫn rất non nót. Trên
khuôn mặt trẻ trung chỉ còn kém viết hai chữ “ngây thơ” mà thôi, hẳn là ngày thường
trong tông môn, tính tình cô bé này cũng rất yếu đuối.
“Ta… ta…”
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Nói xong, cô ta không thèm liếc nhìn Lâm Nhất thêm một lần nàonữa.Đợi Diệp Tử Lăng đi khỏi, vị sư đệ tên là Phùng Chương kia mớiliếc nhìn Lâm Nhất, nói không chút kiêng nể: “Lâm công tử, ở Thiên Lộ ngươi xếphạng bao nhiêu, có lọt vào được Tử Bảng không?”Tử Bảng?Là bảng xếp hạng trên bảo kính Thông Thiên, xem ra đám ngườinày cũng biết đại khái, tuy nhiên trên Tử Bảng quả thật không có tên của hắn.“Không có”, Lâm Nhất thành thật nói.Vừa dứt lời, sắc mặt những người khác khi nhìn Lâm Nhất hiểnnhiên có sự thay đổi. Trong mắt Phùng Chương lóe lên tia xem thường, hắn ta phìcười và nói: “Vậy chính là Bạch Bảng rồi…”Bạch Bảng?Lâm Nhất lắc đầu: “Không có”.Ngay cả Bạch Bảng cũng không leo lên được?Sắc mặt đám người hoàn toàn thay đổi, thậm chí Phùng Chươngkhông thèm giấu diếm thái độ khinh khi của mình, nói thẳng: “Không có tên trênTử Bảng, không có tên trên Bạch Bảng, đường đường là một Tinh Quân như ta phảidẫn đường cho ngươi, ngươi gánh nổi à?”Phùng Chương!Lâm Nhất thầm nhớ cái tên này, cũng không đáp.Thấy Lâm Nhất không đáp, Phùng Chương hất mặt, ánh mắt lộ vẻmỉa mai, cười khẩy nói: “Ta còn tưởng tiền bối Phong Giác đi cùng một siêu phàmthế nào chứ, hóa ra cũng chỉ đến đó… Mà cũng đúng thôi, nếu thật sự là siêu phàmthì đã sớm bị Kiếm Tông đoạt đi rồi. Lưu sư đệ, ngươi dẫn đường cho hắn”.Người bị hắn ta gọi tên thoáng sững sờ, kế đó bày ra vẻ mặtkhó xử, nhìn quanh một lượt và nói: “Ngươi ngươi ngươi, Bạch sư đệ, ngươi đến đi,sư huynh còn có chút việc”.Cứ thế, đoàn người đẩy tới đẩy lui trước mặt Lâm Nhất, vậy màchẳng có ai muốn dẫn đường cho hắn. Cuối cùng chỉ còn lại hai người, một nam mộtnữ, nam như tránh ôn thần, nói: “Vương sư muội, ngươi dẫn Lâm công tử đi đi”.Nói xong hắn ta vội vã tránh đi, chỉ còn lại một cô bé chântay lóng ngóng. Thoạt nhìn, cô bé độ khoảng 17, 18 tuổi, tuy nhiên liếc mắt cóthể thấy được còn khuyết thiếu kinh nghiệm trên giang hồ, vẫn rất non nót. Trênkhuôn mặt trẻ trung chỉ còn kém viết hai chữ “ngây thơ” mà thôi, hẳn là ngày thườngtrong tông môn, tính tình cô bé này cũng rất yếu đuối.“Ta… ta…”