Lâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh…
Chương 3842: Ta có thể giúp cô
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Cô bé liếc nhìn Lâm Nhất, vẻ mặt lộ rõ sự ngượng ngùng, hiểnnhiên cô ấy không có kinh nghiệm tiếp đãi người khác.“Hề hề, Lâm Nhất, ngươi bị khinh bỉ nha, năm đó nếu ai dám vôlễ với bổn đế, bổn đế sẽ ấn một ngón tay xuống…”, Băng Phượng nhìn thấy Lâm Nhấtkhông được chào đó liền bày ra dáng vẻ xem kịch vui, có điều tính tình thối củanàng ta vẫn không sửa, nói một hồi lại bắt đầu khoác lác.Lâm Nhất trực tiếp bỏ qua nàng ta, cười nói: “Sư tỷ xưng hônhư thế nào?”Tuy tuổi cô bé này không lớn lắm, nhưng tu vi lại cực kỳ đángsợ, từ trên người cô ấy, Lâm Nhất cảm nhận được khí tức cảnh giới Tinh Nguyên. Trongsố đám người vừa vội vã rời đi, ngoại trừ cô nàng Diệp Tử Lăng kia thì rất cóthể cô bé này có thiên phú cao nhất.Có điều, tính tình khá là yếu đuối, thêm phần tuổi quá nhỏ,không biết tranh luận với người khác.Đám người vừa nãy hẳn đều là đệ tử thân truyền của Phù VânKiếm Tông, trên thực tế thì có lẽ địa vị của Diệp Tử Lăng khá cao.“Ta tên là Vương Vũ Nhược, sư đệ thật sự từ Thiên Lộ đến ư?”,thấy Lâm Nhất nói chuyện khá thân thiện nên Vương Vũ Nhược cũng thả lỏng rấtnhiều, cô ấy nhịn không được hỏi.Ở đại thế Côn Luân cũng có rất nhiều truyền thuyết về ThiênLộ, hiển nhiên, Vương Vũ Nhược cũng có chút hiếu kỳ.“Ừm. Cô muốn biết gì, ta sẽ nói cho cô nghe”.Hai người vừa trò chuyện vừa đi, dần dần, Vương Vũ Nhược cũng hoàn toàn thả lỏng. Cô ấy nghe Lâm Nhất kể đủ chuyện, đủ loại trải nghiệm trên Thiên Lộ, ánh mắt đong đầy khát vọng cùng khâm phục, thỉnh thoảng lộ ra một chút biểu cảm kinh ngạc, hai mắt cô bé toả ra hào quang, thoạt nhìn trông rất đáng yêu.Lâm Nhất có hơi buồn cười, với những trải nghiệm thế này, nói không chừng đám sư huynh đệ tu vi Tinh Quân của cô ấy còn chẳng buồn ngó tới.Dù sao thì ngay cả việc dẫn đường cho Lâm Nhất cũng khiến bọn họ cảm thấy nhục nhã nữa là.“Hẳn là sư tỷ Vũ Nhược chưa từng ra khỏi tông môn, đúng không?”, Lâm Nhất khẽ hỏi.“Hở… Lâm sư đệ, sao ngươi biết?”, cô bé trợn tròn mắt, tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc. Vị Lâm sư đê này thật lợi hại, mới đó mà đã nhìn ra được.Lâm Nhất cười nói: “Trên người cô không có sát khí”.Vương Vũ Nhược khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói: “Ta không thích giết chóc, Diệp sư tỷ nói có tỷ ấy ở đây, ta không cần làm những việc mà mình không thích. Nhưng mà sư tỷ… Mấy năm nay, sư tỷ đã vô cùng vất vã, vậy mà Vũ Nhược lại chẳng làm nên tích sự gì, có muốn giúp tỷ ấy cũng không giúp được”.“Ta có thể giúp cô”, Lâm Nhất nói khẽ.“Thật ư?”, Vương Vũ Nhược kinh ngạc nói.Lâm Nhất thong thả cười nói: “Ta không thể nào giúp cô chuyện tu vi, nhưng về phần sát, ta có thể. Sau này khi thật sự ra tay chém giết cùng người khác cũng không đến nỗi chân tay luống cuống”.“Sư đệ đã từng giết rất nhiều người ư?”, như nghĩ đến điều gì đó, cô bé ngượng ngùng hỏi.“Có thể sống sót trên Thiên Lộ, không có ai là tay không dính máu cả, huống chi là ta…”, Lâm Nhất than nhẹ một tiếng. Số lượng người mà hắn đã giết trên Thiên Lộ đã sớm vượt qua tổng số ở Huyền Hoàng Giới rồi.Thiên Lộ vốn dĩ tàn khốc như thế, có đôi khi, ngươi chẳng làm gì cả nhưng vẫn bị người ta nhắm vào.
Cô bé liếc nhìn Lâm Nhất, vẻ mặt lộ rõ sự ngượng ngùng, hiển
nhiên cô ấy không có kinh nghiệm tiếp đãi người khác.
“Hề hề, Lâm Nhất, ngươi bị khinh bỉ nha, năm đó nếu ai dám vô
lễ với bổn đế, bổn đế sẽ ấn một ngón tay xuống…”, Băng Phượng nhìn thấy Lâm Nhất
không được chào đó liền bày ra dáng vẻ xem kịch vui, có điều tính tình thối của
nàng ta vẫn không sửa, nói một hồi lại bắt đầu khoác lác.
Lâm Nhất trực tiếp bỏ qua nàng ta, cười nói: “Sư tỷ xưng hô
như thế nào?”
Tuy tuổi cô bé này không lớn lắm, nhưng tu vi lại cực kỳ đáng
sợ, từ trên người cô ấy, Lâm Nhất cảm nhận được khí tức cảnh giới Tinh Nguyên. Trong
số đám người vừa vội vã rời đi, ngoại trừ cô nàng Diệp Tử Lăng kia thì rất có
thể cô bé này có thiên phú cao nhất.
Có điều, tính tình khá là yếu đuối, thêm phần tuổi quá nhỏ,
không biết tranh luận với người khác.
Đám người vừa nãy hẳn đều là đệ tử thân truyền của Phù Vân
Kiếm Tông, trên thực tế thì có lẽ địa vị của Diệp Tử Lăng khá cao.
“Ta tên là Vương Vũ Nhược, sư đệ thật sự từ Thiên Lộ đến ư?”,
thấy Lâm Nhất nói chuyện khá thân thiện nên Vương Vũ Nhược cũng thả lỏng rất
nhiều, cô ấy nhịn không được hỏi.
Ở đại thế Côn Luân cũng có rất nhiều truyền thuyết về Thiên
Lộ, hiển nhiên, Vương Vũ Nhược cũng có chút hiếu kỳ.
“Ừm. Cô muốn biết gì, ta sẽ nói cho cô nghe”.
Hai người vừa trò chuyện vừa đi, dần dần, Vương Vũ Nhược cũng hoàn toàn thả lỏng. Cô ấy nghe Lâm Nhất kể đủ chuyện, đủ loại trải nghiệm trên Thiên Lộ, ánh mắt đong đầy khát vọng cùng khâm phục, thỉnh thoảng lộ ra một chút biểu cảm kinh ngạc, hai mắt cô bé toả ra hào quang, thoạt nhìn trông rất đáng yêu.
Lâm Nhất có hơi buồn cười, với những trải nghiệm thế này, nói không chừng đám sư huynh đệ tu vi Tinh Quân của cô ấy còn chẳng buồn ngó tới.
Dù sao thì ngay cả việc dẫn đường cho Lâm Nhất cũng khiến bọn họ cảm thấy nhục nhã nữa là.
“Hẳn là sư tỷ Vũ Nhược chưa từng ra khỏi tông môn, đúng không?”, Lâm Nhất khẽ hỏi.
“Hở… Lâm sư đệ, sao ngươi biết?”, cô bé trợn tròn mắt, tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc. Vị Lâm sư đê này thật lợi hại, mới đó mà đã nhìn ra được.
Lâm Nhất cười nói: “Trên người cô không có sát khí”.
Vương Vũ Nhược khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói: “Ta không thích giết chóc, Diệp sư tỷ nói có tỷ ấy ở đây, ta không cần làm những việc mà mình không thích. Nhưng mà sư tỷ… Mấy năm nay, sư tỷ đã vô cùng vất vã, vậy mà Vũ Nhược lại chẳng làm nên tích sự gì, có muốn giúp tỷ ấy cũng không giúp được”.
“Ta có thể giúp cô”, Lâm Nhất nói khẽ.
“Thật ư?”, Vương Vũ Nhược kinh ngạc nói.
Lâm Nhất thong thả cười nói: “Ta không thể nào giúp cô chuyện tu vi, nhưng về phần sát, ta có thể. Sau này khi thật sự ra tay chém giết cùng người khác cũng không đến nỗi chân tay luống cuống”.
“Sư đệ đã từng giết rất nhiều người ư?”, như nghĩ đến điều gì đó, cô bé ngượng ngùng hỏi.
“Có thể sống sót trên Thiên Lộ, không có ai là tay không dính máu cả, huống chi là ta…”, Lâm Nhất than nhẹ một tiếng. Số lượng người mà hắn đã giết trên Thiên Lộ đã sớm vượt qua tổng số ở Huyền Hoàng Giới rồi.
Thiên Lộ vốn dĩ tàn khốc như thế, có đôi khi, ngươi chẳng làm gì cả nhưng vẫn bị người ta nhắm vào.
Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân MônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngLâm Nhất chỉ có thể làm những việc lặt vặt tại phòng tẩy kiếm trong tông, trở thành một Kiếm Nô, phụ trách bảo dưỡng bội kiếm cho các đệ tử và trưởng lão. Cũng may, Thanh Vân Môn không phải môn phái chuyên về kiếm, nên công việc của hắn cũng không tính là bận rộn, mỗi ngày đều có một ít thời gian rảnh rỗi để tu luyện. Thế giới Huyền Hoàng lấy thực lực làm chủ đạo. Sinh ra làm Kiếm Nô, có được cơ hội tu luyện đã là chuyện không mấy dễ dàng. Thanh Vân tông có quy củ, hễ là tạp dịch, chỉ cần tu luyện đến tiểu thành là sẽ có thể trở thành đệ tử chính thức. Chính quy củ này đã khích lệ Lâm Nhất suốt thời gian qua, khiến hắn bằng lòng làm nô, không rời khỏi Thanh Vân tông. Đáng tiếc, cái người tên Lâm Nhất này có thừa nghị lực, nhưng lại không đủ ngộ tính. Tu luyện ba năm cùng lắm chỉ đến võ đạo tầng hai, mãi vẫn không tiến lên được tầng ba. Trong khi, tiêu chuẩn để trở thành đệ tử ngoại môn phải đạt đến võ đạo tầng ba, chỉ một bước ngắn này đã ngăn cách Lâm Nhất trước cánh… Cô bé liếc nhìn Lâm Nhất, vẻ mặt lộ rõ sự ngượng ngùng, hiểnnhiên cô ấy không có kinh nghiệm tiếp đãi người khác.“Hề hề, Lâm Nhất, ngươi bị khinh bỉ nha, năm đó nếu ai dám vôlễ với bổn đế, bổn đế sẽ ấn một ngón tay xuống…”, Băng Phượng nhìn thấy Lâm Nhấtkhông được chào đó liền bày ra dáng vẻ xem kịch vui, có điều tính tình thối củanàng ta vẫn không sửa, nói một hồi lại bắt đầu khoác lác.Lâm Nhất trực tiếp bỏ qua nàng ta, cười nói: “Sư tỷ xưng hônhư thế nào?”Tuy tuổi cô bé này không lớn lắm, nhưng tu vi lại cực kỳ đángsợ, từ trên người cô ấy, Lâm Nhất cảm nhận được khí tức cảnh giới Tinh Nguyên. Trongsố đám người vừa vội vã rời đi, ngoại trừ cô nàng Diệp Tử Lăng kia thì rất cóthể cô bé này có thiên phú cao nhất.Có điều, tính tình khá là yếu đuối, thêm phần tuổi quá nhỏ,không biết tranh luận với người khác.Đám người vừa nãy hẳn đều là đệ tử thân truyền của Phù VânKiếm Tông, trên thực tế thì có lẽ địa vị của Diệp Tử Lăng khá cao.“Ta tên là Vương Vũ Nhược, sư đệ thật sự từ Thiên Lộ đến ư?”,thấy Lâm Nhất nói chuyện khá thân thiện nên Vương Vũ Nhược cũng thả lỏng rấtnhiều, cô ấy nhịn không được hỏi.Ở đại thế Côn Luân cũng có rất nhiều truyền thuyết về ThiênLộ, hiển nhiên, Vương Vũ Nhược cũng có chút hiếu kỳ.“Ừm. Cô muốn biết gì, ta sẽ nói cho cô nghe”.Hai người vừa trò chuyện vừa đi, dần dần, Vương Vũ Nhược cũng hoàn toàn thả lỏng. Cô ấy nghe Lâm Nhất kể đủ chuyện, đủ loại trải nghiệm trên Thiên Lộ, ánh mắt đong đầy khát vọng cùng khâm phục, thỉnh thoảng lộ ra một chút biểu cảm kinh ngạc, hai mắt cô bé toả ra hào quang, thoạt nhìn trông rất đáng yêu.Lâm Nhất có hơi buồn cười, với những trải nghiệm thế này, nói không chừng đám sư huynh đệ tu vi Tinh Quân của cô ấy còn chẳng buồn ngó tới.Dù sao thì ngay cả việc dẫn đường cho Lâm Nhất cũng khiến bọn họ cảm thấy nhục nhã nữa là.“Hẳn là sư tỷ Vũ Nhược chưa từng ra khỏi tông môn, đúng không?”, Lâm Nhất khẽ hỏi.“Hở… Lâm sư đệ, sao ngươi biết?”, cô bé trợn tròn mắt, tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc. Vị Lâm sư đê này thật lợi hại, mới đó mà đã nhìn ra được.Lâm Nhất cười nói: “Trên người cô không có sát khí”.Vương Vũ Nhược khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói: “Ta không thích giết chóc, Diệp sư tỷ nói có tỷ ấy ở đây, ta không cần làm những việc mà mình không thích. Nhưng mà sư tỷ… Mấy năm nay, sư tỷ đã vô cùng vất vã, vậy mà Vũ Nhược lại chẳng làm nên tích sự gì, có muốn giúp tỷ ấy cũng không giúp được”.“Ta có thể giúp cô”, Lâm Nhất nói khẽ.“Thật ư?”, Vương Vũ Nhược kinh ngạc nói.Lâm Nhất thong thả cười nói: “Ta không thể nào giúp cô chuyện tu vi, nhưng về phần sát, ta có thể. Sau này khi thật sự ra tay chém giết cùng người khác cũng không đến nỗi chân tay luống cuống”.“Sư đệ đã từng giết rất nhiều người ư?”, như nghĩ đến điều gì đó, cô bé ngượng ngùng hỏi.“Có thể sống sót trên Thiên Lộ, không có ai là tay không dính máu cả, huống chi là ta…”, Lâm Nhất than nhẹ một tiếng. Số lượng người mà hắn đã giết trên Thiên Lộ đã sớm vượt qua tổng số ở Huyền Hoàng Giới rồi.Thiên Lộ vốn dĩ tàn khốc như thế, có đôi khi, ngươi chẳng làm gì cả nhưng vẫn bị người ta nhắm vào.