Gần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực…
Chương 763: Vớ vẩn, quá vớ vẩn
Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Wa!Lời này vừa nói ra, tiếng kinh hô ở hiện trường còn lớn gấp mười lần ban nãy.Bồi dưỡng độc lập, còn là lời mà các chủ tự mình tuyên bố.Nếu như được chọn, chẳng phải là sẽ lập tức đi lên đỉnh cao của đời người sao.Bọn họ cũng chú ý tới hai chữ ‘cực ít’ trong lời các chú.Tại đây có mười vạn người, không biết có thể chọn ra mấy người đây.“Lần này lựa chọn danh sách bồi dưỡng độc lập, không xét tuổi tác, không xét tư chất, không xét bối cảnh. Tình huống cụ thể sẽ do thiếu các chủ Lâm Tiêu giải thích cho mọi người.”“Đó chính là người phát động chương trình, người kiểm tra và là người phụ trách duy nhất của chương trình bồi dưỡng độc lập lần này.”Lâm Hải Thịnh nói nốt nửa câu sau.Đám đông vừa rồi còn nhao nhao lên, bỗng chốc ngớ người.Cái gì???Người phụ trách bồi dưỡng độc lập không phải là các chủ hay phó các chủ hay sao?Mà lại là thiếu các chủ vừa mới trở về sau ba mươi năm mất tích?Hoang mang-ing!Thật sự hoang mang.Mười vạn thành viên Lăng Tiêu Các ở đây đều cau mày.Bọn họ có thể gia nhập Lăng Tiêu Các, cho dù là thành viên ngoại các cũng trải qua tầng tầng lớp lớp tuyển chọn trong số các thiên tài.Không có thực lực và thiên phú nhất định, căn bản không thể nào tiến vào Lăng Tiêu Các.Giờ lại nói với bọn họ, có một người bình thường, muốn chọn trong số những nhân tài ra một nhóm người để bồi dưỡng độc lập.Đây không phải là đang đùa hay sao?Nói một cách không khách khí thì thiếu các chủ vừa mới quay về này dựa vào cái gì để dạy bọn họ đây.Chỉ dựa vào việc cha hắn là các chủ, mẹ hắn là phó các chủ sao?Bọn họ tôn kính và ngưỡng mộ hai vị các chủ từ tận đáy lòng.Nhưng đối với vị thiếu các chủ chưa từng gặp mặt này thì lại càng ngày càng mất thiện cảm rồi.Bọn họ dám khẳng định, người đề xuất tiến hành chương trình bồi dưỡng này, chắc chắn không phải hai vị các chủ.Nhất định là vị thiếu các chủ kia tự mình đề xuất.Vớ vẩn, quá vớ vẩn.Mười vạn thành viên của Lăng Tiêu Các giận mà không dám nói.Càng không có người dám đưa ra lời dị nghị.Buổi tụ họp kiểu này, chỉ cần chọc giận các chủ, thì chính là hành vi tìm đường chết.
Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Wa!Lời này vừa nói ra, tiếng kinh hô ở hiện trường còn lớn gấp mười lần ban nãy.Bồi dưỡng độc lập, còn là lời mà các chủ tự mình tuyên bố.Nếu như được chọn, chẳng phải là sẽ lập tức đi lên đỉnh cao của đời người sao.Bọn họ cũng chú ý tới hai chữ ‘cực ít’ trong lời các chú.Tại đây có mười vạn người, không biết có thể chọn ra mấy người đây.“Lần này lựa chọn danh sách bồi dưỡng độc lập, không xét tuổi tác, không xét tư chất, không xét bối cảnh. Tình huống cụ thể sẽ do thiếu các chủ Lâm Tiêu giải thích cho mọi người.”“Đó chính là người phát động chương trình, người kiểm tra và là người phụ trách duy nhất của chương trình bồi dưỡng độc lập lần này.”Lâm Hải Thịnh nói nốt nửa câu sau.Đám đông vừa rồi còn nhao nhao lên, bỗng chốc ngớ người.Cái gì???Người phụ trách bồi dưỡng độc lập không phải là các chủ hay phó các chủ hay sao?Mà lại là thiếu các chủ vừa mới trở về sau ba mươi năm mất tích?Hoang mang-ing!Thật sự hoang mang.Mười vạn thành viên Lăng Tiêu Các ở đây đều cau mày.Bọn họ có thể gia nhập Lăng Tiêu Các, cho dù là thành viên ngoại các cũng trải qua tầng tầng lớp lớp tuyển chọn trong số các thiên tài.Không có thực lực và thiên phú nhất định, căn bản không thể nào tiến vào Lăng Tiêu Các.Giờ lại nói với bọn họ, có một người bình thường, muốn chọn trong số những nhân tài ra một nhóm người để bồi dưỡng độc lập.Đây không phải là đang đùa hay sao?Nói một cách không khách khí thì thiếu các chủ vừa mới quay về này dựa vào cái gì để dạy bọn họ đây.Chỉ dựa vào việc cha hắn là các chủ, mẹ hắn là phó các chủ sao?Bọn họ tôn kính và ngưỡng mộ hai vị các chủ từ tận đáy lòng.Nhưng đối với vị thiếu các chủ chưa từng gặp mặt này thì lại càng ngày càng mất thiện cảm rồi.Bọn họ dám khẳng định, người đề xuất tiến hành chương trình bồi dưỡng này, chắc chắn không phải hai vị các chủ.Nhất định là vị thiếu các chủ kia tự mình đề xuất.Vớ vẩn, quá vớ vẩn.Mười vạn thành viên của Lăng Tiêu Các giận mà không dám nói.Càng không có người dám đưa ra lời dị nghị.Buổi tụ họp kiểu này, chỉ cần chọc giận các chủ, thì chính là hành vi tìm đường chết.
Vạn Cổ Ma TônTác giả: Lâm NhấtTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpGần một vạn tia bạch quang phát ra từ tay của ông ta, sau đó phi thẳng vào trong đám người. Điều này khiến đám người kia lại nháo nhào lên một lần nữa. Bọn họ tưởng người này nổi sát khí, muốn ra tay giết hết toàn bộ bọn họ. Nhưng tia bạch quang kia không hề làm tổn thương bọn họ, chỉ phủ lên người từng kẻ một. Thứ bạch quang này là…là một tấm ngọc phù. Ngọc phù sau khi dính lên người bọn họ, liền bắt đầu đổi sắc. Ngọc phù trên người của một vài kẻ thì đổi thành màu đỏ nhạt, có vài kẻ là màu đỏ đậm, còn có màu vàng nhạt, hoặc là màu vàng đất, vv…. Đây là chuyện gì vậy?? Trên khuôn mặt của gần một vạn kẻ đều là sự kinh hoảng, sợ hãi và nghi ngờ. Ba từ Kiếm Ma tông này đem lại sự sợ hãi quá mãnh liệt cho bọn họ. Nhưng trong đám người này, lại có một ánh mắt khác biệt hoàn toàn với người bình thường. Đó là một thanh niên tướng mạo thanh tú, nước da trắng bóc. Hắn nhìn tấm ngọc phù dính trên người và người trung niên đang đứng trên đài cao kia, ánh sáng trong mắt lóe lên, ánh mắt sáng rực… Wa!Lời này vừa nói ra, tiếng kinh hô ở hiện trường còn lớn gấp mười lần ban nãy.Bồi dưỡng độc lập, còn là lời mà các chủ tự mình tuyên bố.Nếu như được chọn, chẳng phải là sẽ lập tức đi lên đỉnh cao của đời người sao.Bọn họ cũng chú ý tới hai chữ ‘cực ít’ trong lời các chú.Tại đây có mười vạn người, không biết có thể chọn ra mấy người đây.“Lần này lựa chọn danh sách bồi dưỡng độc lập, không xét tuổi tác, không xét tư chất, không xét bối cảnh. Tình huống cụ thể sẽ do thiếu các chủ Lâm Tiêu giải thích cho mọi người.”“Đó chính là người phát động chương trình, người kiểm tra và là người phụ trách duy nhất của chương trình bồi dưỡng độc lập lần này.”Lâm Hải Thịnh nói nốt nửa câu sau.Đám đông vừa rồi còn nhao nhao lên, bỗng chốc ngớ người.Cái gì???Người phụ trách bồi dưỡng độc lập không phải là các chủ hay phó các chủ hay sao?Mà lại là thiếu các chủ vừa mới trở về sau ba mươi năm mất tích?Hoang mang-ing!Thật sự hoang mang.Mười vạn thành viên Lăng Tiêu Các ở đây đều cau mày.Bọn họ có thể gia nhập Lăng Tiêu Các, cho dù là thành viên ngoại các cũng trải qua tầng tầng lớp lớp tuyển chọn trong số các thiên tài.Không có thực lực và thiên phú nhất định, căn bản không thể nào tiến vào Lăng Tiêu Các.Giờ lại nói với bọn họ, có một người bình thường, muốn chọn trong số những nhân tài ra một nhóm người để bồi dưỡng độc lập.Đây không phải là đang đùa hay sao?Nói một cách không khách khí thì thiếu các chủ vừa mới quay về này dựa vào cái gì để dạy bọn họ đây.Chỉ dựa vào việc cha hắn là các chủ, mẹ hắn là phó các chủ sao?Bọn họ tôn kính và ngưỡng mộ hai vị các chủ từ tận đáy lòng.Nhưng đối với vị thiếu các chủ chưa từng gặp mặt này thì lại càng ngày càng mất thiện cảm rồi.Bọn họ dám khẳng định, người đề xuất tiến hành chương trình bồi dưỡng này, chắc chắn không phải hai vị các chủ.Nhất định là vị thiếu các chủ kia tự mình đề xuất.Vớ vẩn, quá vớ vẩn.Mười vạn thành viên của Lăng Tiêu Các giận mà không dám nói.Càng không có người dám đưa ra lời dị nghị.Buổi tụ họp kiểu này, chỉ cần chọc giận các chủ, thì chính là hành vi tìm đường chết.