Nam tử trước mặt chắp tay, ngữ điệu kiêu căng, dường như không xem hoàn cảnh quanh mình ra gì, cũng hoàn toàn không xem Thẩm Như Như ra gì. Thẩm Như Như phân tâm đáp một tiếng: "Hả?" Nam tử mặc hoa phục tự làu bàu nói: "Thứ nhất, ta là chủ tử. Thứ hai, ngươi là người hầu. Thứ ba, ngươi phải nghe ta. Thứ tư, mọi việc đều phải lấy lời nói của ta làm chuẩn. Thứ năm..." "Đừng nói mấy thứ được mất này nữa." Thẩm Như Như cắt lời hắn, "Nhanh chóng tìm tâm trận đi. Cứ ngây người trong trận pháp này thì sức lực cơ thể sẽ tiêu hao ngày càng nhanh đấy." Nam tử nhướng mày, quay đầu nhìn nàng, Thẩm Như Như lại một cái liếc mắt cũng không nhìn hắn, đi thẳng đến trước người nam tử, ngửi trái ngửi phải một chút: "Hai con đường này, ngươi đi bên trái, ta đi bên phải, sau một nén nhang nếu không tìm thấy tâm trận, thì trở lại chỗ này tụ hợp." Lời nói này của nàng, trái lại khiến Chiêu Hoa dừng bước, đứng tại chỗ, giơ tay lên: "Lời nói của Bổn vương, ban nãy ngươi không nghe thấy?" "Rồi, rồi." Thẩm Như…
Quyển 1 - Chương 13
Thiên Thế KhúcTác giả: Cửu Lộ Phi HươngTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhNam tử trước mặt chắp tay, ngữ điệu kiêu căng, dường như không xem hoàn cảnh quanh mình ra gì, cũng hoàn toàn không xem Thẩm Như Như ra gì. Thẩm Như Như phân tâm đáp một tiếng: "Hả?" Nam tử mặc hoa phục tự làu bàu nói: "Thứ nhất, ta là chủ tử. Thứ hai, ngươi là người hầu. Thứ ba, ngươi phải nghe ta. Thứ tư, mọi việc đều phải lấy lời nói của ta làm chuẩn. Thứ năm..." "Đừng nói mấy thứ được mất này nữa." Thẩm Như Như cắt lời hắn, "Nhanh chóng tìm tâm trận đi. Cứ ngây người trong trận pháp này thì sức lực cơ thể sẽ tiêu hao ngày càng nhanh đấy." Nam tử nhướng mày, quay đầu nhìn nàng, Thẩm Như Như lại một cái liếc mắt cũng không nhìn hắn, đi thẳng đến trước người nam tử, ngửi trái ngửi phải một chút: "Hai con đường này, ngươi đi bên trái, ta đi bên phải, sau một nén nhang nếu không tìm thấy tâm trận, thì trở lại chỗ này tụ hợp." Lời nói này của nàng, trái lại khiến Chiêu Hoa dừng bước, đứng tại chỗ, giơ tay lên: "Lời nói của Bổn vương, ban nãy ngươi không nghe thấy?" "Rồi, rồi." Thẩm Như… Hôm nay vừa có Ngự Yêu vừa có Thái tử Chiêu Hoa nha, thấy tôi cưng các nàng ghê chưa?#Vy___***___#trans: Mạt HọaChương 13Thì ra, rừng Thải Độc lại là cửa vào từ Nhân giới đến Ma giới... cho nên mới có nhiều độc vật cùng trận pháp.Không có thời gian để Chiêu Hoa suy nghĩ nhiều, Thẩm Như Như chợt nắm lấy tay Chiêu Hoa: "Giúp ta... giúp ta che giấu khí tức, ta... không thể bị phát hiện."Nhìn thần sắc Thẩm Như Như đột nhiên khẩn trương, ánh mắt Chiêu Hoa cũng chìm xuống.Thẩm Như Như bị Thẩm Nghị giấu ở Thiên giới nhiều năm, cẩn thận che giấu thân phận, nghĩ lại chắc cũng có một đoạn câu chuyện không thể nói ở Ma giới. Hiện giờ Chiêu Hoa một thân một mình rơi vào Ma giới, còn không biết tình huống ở Ma giới, mà Thiên giới lại là một trận hỏng bét, không thể để người Ma giới thăm dò được tin tức trên Thiên giới, vạn nhất có người ở Ma giới mưu đồ bất chính thừa cơ hội lúc này, chẳng phải gay go sao?Kế duy nhất hiện giờ, vẫn là che giấu thân phận, trước đi xem tình huống thế nào, dưỡng thương một chút, rồi hẵng nói đến chuyện khác.Chủ ý đã quyết định, Chiêu Hoa lấy tay phủ lên ngực Thẩm Như Như, dùng chút sức lực cuối cùng giúp Thẩm Như Như cầm máu, cũng ngăn cản ma khí của nàng phát tán ra.Đi xem xét chung quanh, đây là một nơi núi rừng bình thường ở Ma giới, hoàn toàn không cảm giác ra một chút liên hệ nào giữa nơi này và rừng Thải Độc.Chiêu Hoa cõng theo Thẩm Như Như, muốn tìm một nơi có nước để lau vết thương cho nàng, bỗng nhiên bụi cỏ bên cạnh truyền tới động tĩnh loạt xoạt. Mâu quang Chiêu Hoa đanh lại, tay nắm chặt chuôi Thái Hi kiếm, nhưng ngay lúc này, tay hắn bỗng ấm áp, là Thẩm Như Như đè tay hắn xuống, cho hắn một cái nháy mắt. Hắn thoáng chốc sáng tỏ tâm ý của nàng. Lòng bàn tay thả lỏng.Thẩm Như Như yếu ớt mở miệng: "Giúp chúng ta một tay..." Lời nói ra, lại là ngôn ngữ của Ma giới.Nghe thấy tiếng Thẩm Như Như, hai người luôn sột soạt trong bụi cỏ lúc này mới bước ra. Là hai thợ săn pháp lực không cao lắm, cư dân bình thường của Ma giới."Ngươi thế nào rồi?"Thợ săn đi lên trước người Thẩm Như Như, quan sát trên dưới nàng một cái, sau đó ánh mắt phòng bị rơi trên người Chiêu Hoa. Chiêu Hoa giấu đi tiên khí trên người, nhưng khí thế lại không giống người bình thường, thập phần khiến người ta không dám nhìn lâu.Chiêu Hoa thuở nhỏ tiếp nhận các loại giáo dục của tiên môn, có thể nghe hiểu ngôn ngữ của Ma giới, mở miệng nói cũng không thành vấn đề, nhưng khẩu âm của hắn vừa nghe liền biết không phải người của Ma giới, hắn yên lặng không nói, Thẩm Như Như ôm ngực thay hắn mở miệng: "Chúng ta là người của Nguyệt tộc, ta cùng ca ca vào núi săn bắn, không cẩn thận bị yêu vật đánh lén, hai vị có thể chúng ta một tay không? Nếu cứu được ta, Nguyệt tộc nhất định có hậu tạ."Nếu hai người bọn họ đã nhìn không giống người bình thường, vậy cũng không nên giả vờ làm người bình thường.Nguyệt tộc chính là một đại tộc trong Ma giới, sống tại một trong ba tộc, ra đời tức là quý tộc. Với cư dân thường ở Ma giới mà nói, đó là quý nhân mà họ chỉ có thể ngắm chứ không thể đến gần.Lời nói dối này của Thẩm Như Như, dọa sợ hai người thợ săn này, trái lại cũng hù dọa cho hai người kia hơi buông lỏng đề phòng, chẳng qua là một người khác nhìn chằm chằm Chiêu Hoa từ đầu đến cuối, ánh mắt không rời. Thẩm Như Như không thể làm gì khác hơn là lại nói: "Ca ca ta bị câm bẩm sinh, không thể nói, hai vị chớ trách hắn vô lễ."Chiêu Hoa liếc Thẩm Như Như một cái, ồ, dáng vẻ tinh ranh này, trông một chút cũng không có ngu đần như trước đó. Thì ra trước kia vẫn luôn một mực giả vờ ngây ngốc ở Thiên giới, phẫn trư ăn lão hổ à (giả thành heo để ăn thịt cọp).Nhưng cùng lúc một ý niệm này chớp nhoáng xẹt qua, ánh mắt hắn chạm phải sắc mặt tái nhợt của Thẩm Như Như, tim hắn bỗng nhiên giống như bị siết một cái, nhất thời cảm thấy, nàng có phải tinh ranh hay không, có phải giả trư ăn hổ hay không đều không có sao, trước tiên phải trị thương cho nàng, mới là chuyện khẩn cấp.Mà về phần tại sao lại đau lòng nàng... đại khái chắc bởi vì trước đó nàng liều mình cứu hắn thôi.
Thiên Thế KhúcTác giả: Cửu Lộ Phi HươngTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhNam tử trước mặt chắp tay, ngữ điệu kiêu căng, dường như không xem hoàn cảnh quanh mình ra gì, cũng hoàn toàn không xem Thẩm Như Như ra gì. Thẩm Như Như phân tâm đáp một tiếng: "Hả?" Nam tử mặc hoa phục tự làu bàu nói: "Thứ nhất, ta là chủ tử. Thứ hai, ngươi là người hầu. Thứ ba, ngươi phải nghe ta. Thứ tư, mọi việc đều phải lấy lời nói của ta làm chuẩn. Thứ năm..." "Đừng nói mấy thứ được mất này nữa." Thẩm Như Như cắt lời hắn, "Nhanh chóng tìm tâm trận đi. Cứ ngây người trong trận pháp này thì sức lực cơ thể sẽ tiêu hao ngày càng nhanh đấy." Nam tử nhướng mày, quay đầu nhìn nàng, Thẩm Như Như lại một cái liếc mắt cũng không nhìn hắn, đi thẳng đến trước người nam tử, ngửi trái ngửi phải một chút: "Hai con đường này, ngươi đi bên trái, ta đi bên phải, sau một nén nhang nếu không tìm thấy tâm trận, thì trở lại chỗ này tụ hợp." Lời nói này của nàng, trái lại khiến Chiêu Hoa dừng bước, đứng tại chỗ, giơ tay lên: "Lời nói của Bổn vương, ban nãy ngươi không nghe thấy?" "Rồi, rồi." Thẩm Như… Hôm nay vừa có Ngự Yêu vừa có Thái tử Chiêu Hoa nha, thấy tôi cưng các nàng ghê chưa?#Vy___***___#trans: Mạt HọaChương 13Thì ra, rừng Thải Độc lại là cửa vào từ Nhân giới đến Ma giới... cho nên mới có nhiều độc vật cùng trận pháp.Không có thời gian để Chiêu Hoa suy nghĩ nhiều, Thẩm Như Như chợt nắm lấy tay Chiêu Hoa: "Giúp ta... giúp ta che giấu khí tức, ta... không thể bị phát hiện."Nhìn thần sắc Thẩm Như Như đột nhiên khẩn trương, ánh mắt Chiêu Hoa cũng chìm xuống.Thẩm Như Như bị Thẩm Nghị giấu ở Thiên giới nhiều năm, cẩn thận che giấu thân phận, nghĩ lại chắc cũng có một đoạn câu chuyện không thể nói ở Ma giới. Hiện giờ Chiêu Hoa một thân một mình rơi vào Ma giới, còn không biết tình huống ở Ma giới, mà Thiên giới lại là một trận hỏng bét, không thể để người Ma giới thăm dò được tin tức trên Thiên giới, vạn nhất có người ở Ma giới mưu đồ bất chính thừa cơ hội lúc này, chẳng phải gay go sao?Kế duy nhất hiện giờ, vẫn là che giấu thân phận, trước đi xem tình huống thế nào, dưỡng thương một chút, rồi hẵng nói đến chuyện khác.Chủ ý đã quyết định, Chiêu Hoa lấy tay phủ lên ngực Thẩm Như Như, dùng chút sức lực cuối cùng giúp Thẩm Như Như cầm máu, cũng ngăn cản ma khí của nàng phát tán ra.Đi xem xét chung quanh, đây là một nơi núi rừng bình thường ở Ma giới, hoàn toàn không cảm giác ra một chút liên hệ nào giữa nơi này và rừng Thải Độc.Chiêu Hoa cõng theo Thẩm Như Như, muốn tìm một nơi có nước để lau vết thương cho nàng, bỗng nhiên bụi cỏ bên cạnh truyền tới động tĩnh loạt xoạt. Mâu quang Chiêu Hoa đanh lại, tay nắm chặt chuôi Thái Hi kiếm, nhưng ngay lúc này, tay hắn bỗng ấm áp, là Thẩm Như Như đè tay hắn xuống, cho hắn một cái nháy mắt. Hắn thoáng chốc sáng tỏ tâm ý của nàng. Lòng bàn tay thả lỏng.Thẩm Như Như yếu ớt mở miệng: "Giúp chúng ta một tay..." Lời nói ra, lại là ngôn ngữ của Ma giới.Nghe thấy tiếng Thẩm Như Như, hai người luôn sột soạt trong bụi cỏ lúc này mới bước ra. Là hai thợ săn pháp lực không cao lắm, cư dân bình thường của Ma giới."Ngươi thế nào rồi?"Thợ săn đi lên trước người Thẩm Như Như, quan sát trên dưới nàng một cái, sau đó ánh mắt phòng bị rơi trên người Chiêu Hoa. Chiêu Hoa giấu đi tiên khí trên người, nhưng khí thế lại không giống người bình thường, thập phần khiến người ta không dám nhìn lâu.Chiêu Hoa thuở nhỏ tiếp nhận các loại giáo dục của tiên môn, có thể nghe hiểu ngôn ngữ của Ma giới, mở miệng nói cũng không thành vấn đề, nhưng khẩu âm của hắn vừa nghe liền biết không phải người của Ma giới, hắn yên lặng không nói, Thẩm Như Như ôm ngực thay hắn mở miệng: "Chúng ta là người của Nguyệt tộc, ta cùng ca ca vào núi săn bắn, không cẩn thận bị yêu vật đánh lén, hai vị có thể chúng ta một tay không? Nếu cứu được ta, Nguyệt tộc nhất định có hậu tạ."Nếu hai người bọn họ đã nhìn không giống người bình thường, vậy cũng không nên giả vờ làm người bình thường.Nguyệt tộc chính là một đại tộc trong Ma giới, sống tại một trong ba tộc, ra đời tức là quý tộc. Với cư dân thường ở Ma giới mà nói, đó là quý nhân mà họ chỉ có thể ngắm chứ không thể đến gần.Lời nói dối này của Thẩm Như Như, dọa sợ hai người thợ săn này, trái lại cũng hù dọa cho hai người kia hơi buông lỏng đề phòng, chẳng qua là một người khác nhìn chằm chằm Chiêu Hoa từ đầu đến cuối, ánh mắt không rời. Thẩm Như Như không thể làm gì khác hơn là lại nói: "Ca ca ta bị câm bẩm sinh, không thể nói, hai vị chớ trách hắn vô lễ."Chiêu Hoa liếc Thẩm Như Như một cái, ồ, dáng vẻ tinh ranh này, trông một chút cũng không có ngu đần như trước đó. Thì ra trước kia vẫn luôn một mực giả vờ ngây ngốc ở Thiên giới, phẫn trư ăn lão hổ à (giả thành heo để ăn thịt cọp).Nhưng cùng lúc một ý niệm này chớp nhoáng xẹt qua, ánh mắt hắn chạm phải sắc mặt tái nhợt của Thẩm Như Như, tim hắn bỗng nhiên giống như bị siết một cái, nhất thời cảm thấy, nàng có phải tinh ranh hay không, có phải giả trư ăn hổ hay không đều không có sao, trước tiên phải trị thương cho nàng, mới là chuyện khẩn cấp.Mà về phần tại sao lại đau lòng nàng... đại khái chắc bởi vì trước đó nàng liều mình cứu hắn thôi.
Thiên Thế KhúcTác giả: Cửu Lộ Phi HươngTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhNam tử trước mặt chắp tay, ngữ điệu kiêu căng, dường như không xem hoàn cảnh quanh mình ra gì, cũng hoàn toàn không xem Thẩm Như Như ra gì. Thẩm Như Như phân tâm đáp một tiếng: "Hả?" Nam tử mặc hoa phục tự làu bàu nói: "Thứ nhất, ta là chủ tử. Thứ hai, ngươi là người hầu. Thứ ba, ngươi phải nghe ta. Thứ tư, mọi việc đều phải lấy lời nói của ta làm chuẩn. Thứ năm..." "Đừng nói mấy thứ được mất này nữa." Thẩm Như Như cắt lời hắn, "Nhanh chóng tìm tâm trận đi. Cứ ngây người trong trận pháp này thì sức lực cơ thể sẽ tiêu hao ngày càng nhanh đấy." Nam tử nhướng mày, quay đầu nhìn nàng, Thẩm Như Như lại một cái liếc mắt cũng không nhìn hắn, đi thẳng đến trước người nam tử, ngửi trái ngửi phải một chút: "Hai con đường này, ngươi đi bên trái, ta đi bên phải, sau một nén nhang nếu không tìm thấy tâm trận, thì trở lại chỗ này tụ hợp." Lời nói này của nàng, trái lại khiến Chiêu Hoa dừng bước, đứng tại chỗ, giơ tay lên: "Lời nói của Bổn vương, ban nãy ngươi không nghe thấy?" "Rồi, rồi." Thẩm Như… Hôm nay vừa có Ngự Yêu vừa có Thái tử Chiêu Hoa nha, thấy tôi cưng các nàng ghê chưa?#Vy___***___#trans: Mạt HọaChương 13Thì ra, rừng Thải Độc lại là cửa vào từ Nhân giới đến Ma giới... cho nên mới có nhiều độc vật cùng trận pháp.Không có thời gian để Chiêu Hoa suy nghĩ nhiều, Thẩm Như Như chợt nắm lấy tay Chiêu Hoa: "Giúp ta... giúp ta che giấu khí tức, ta... không thể bị phát hiện."Nhìn thần sắc Thẩm Như Như đột nhiên khẩn trương, ánh mắt Chiêu Hoa cũng chìm xuống.Thẩm Như Như bị Thẩm Nghị giấu ở Thiên giới nhiều năm, cẩn thận che giấu thân phận, nghĩ lại chắc cũng có một đoạn câu chuyện không thể nói ở Ma giới. Hiện giờ Chiêu Hoa một thân một mình rơi vào Ma giới, còn không biết tình huống ở Ma giới, mà Thiên giới lại là một trận hỏng bét, không thể để người Ma giới thăm dò được tin tức trên Thiên giới, vạn nhất có người ở Ma giới mưu đồ bất chính thừa cơ hội lúc này, chẳng phải gay go sao?Kế duy nhất hiện giờ, vẫn là che giấu thân phận, trước đi xem tình huống thế nào, dưỡng thương một chút, rồi hẵng nói đến chuyện khác.Chủ ý đã quyết định, Chiêu Hoa lấy tay phủ lên ngực Thẩm Như Như, dùng chút sức lực cuối cùng giúp Thẩm Như Như cầm máu, cũng ngăn cản ma khí của nàng phát tán ra.Đi xem xét chung quanh, đây là một nơi núi rừng bình thường ở Ma giới, hoàn toàn không cảm giác ra một chút liên hệ nào giữa nơi này và rừng Thải Độc.Chiêu Hoa cõng theo Thẩm Như Như, muốn tìm một nơi có nước để lau vết thương cho nàng, bỗng nhiên bụi cỏ bên cạnh truyền tới động tĩnh loạt xoạt. Mâu quang Chiêu Hoa đanh lại, tay nắm chặt chuôi Thái Hi kiếm, nhưng ngay lúc này, tay hắn bỗng ấm áp, là Thẩm Như Như đè tay hắn xuống, cho hắn một cái nháy mắt. Hắn thoáng chốc sáng tỏ tâm ý của nàng. Lòng bàn tay thả lỏng.Thẩm Như Như yếu ớt mở miệng: "Giúp chúng ta một tay..." Lời nói ra, lại là ngôn ngữ của Ma giới.Nghe thấy tiếng Thẩm Như Như, hai người luôn sột soạt trong bụi cỏ lúc này mới bước ra. Là hai thợ săn pháp lực không cao lắm, cư dân bình thường của Ma giới."Ngươi thế nào rồi?"Thợ săn đi lên trước người Thẩm Như Như, quan sát trên dưới nàng một cái, sau đó ánh mắt phòng bị rơi trên người Chiêu Hoa. Chiêu Hoa giấu đi tiên khí trên người, nhưng khí thế lại không giống người bình thường, thập phần khiến người ta không dám nhìn lâu.Chiêu Hoa thuở nhỏ tiếp nhận các loại giáo dục của tiên môn, có thể nghe hiểu ngôn ngữ của Ma giới, mở miệng nói cũng không thành vấn đề, nhưng khẩu âm của hắn vừa nghe liền biết không phải người của Ma giới, hắn yên lặng không nói, Thẩm Như Như ôm ngực thay hắn mở miệng: "Chúng ta là người của Nguyệt tộc, ta cùng ca ca vào núi săn bắn, không cẩn thận bị yêu vật đánh lén, hai vị có thể chúng ta một tay không? Nếu cứu được ta, Nguyệt tộc nhất định có hậu tạ."Nếu hai người bọn họ đã nhìn không giống người bình thường, vậy cũng không nên giả vờ làm người bình thường.Nguyệt tộc chính là một đại tộc trong Ma giới, sống tại một trong ba tộc, ra đời tức là quý tộc. Với cư dân thường ở Ma giới mà nói, đó là quý nhân mà họ chỉ có thể ngắm chứ không thể đến gần.Lời nói dối này của Thẩm Như Như, dọa sợ hai người thợ săn này, trái lại cũng hù dọa cho hai người kia hơi buông lỏng đề phòng, chẳng qua là một người khác nhìn chằm chằm Chiêu Hoa từ đầu đến cuối, ánh mắt không rời. Thẩm Như Như không thể làm gì khác hơn là lại nói: "Ca ca ta bị câm bẩm sinh, không thể nói, hai vị chớ trách hắn vô lễ."Chiêu Hoa liếc Thẩm Như Như một cái, ồ, dáng vẻ tinh ranh này, trông một chút cũng không có ngu đần như trước đó. Thì ra trước kia vẫn luôn một mực giả vờ ngây ngốc ở Thiên giới, phẫn trư ăn lão hổ à (giả thành heo để ăn thịt cọp).Nhưng cùng lúc một ý niệm này chớp nhoáng xẹt qua, ánh mắt hắn chạm phải sắc mặt tái nhợt của Thẩm Như Như, tim hắn bỗng nhiên giống như bị siết một cái, nhất thời cảm thấy, nàng có phải tinh ranh hay không, có phải giả trư ăn hổ hay không đều không có sao, trước tiên phải trị thương cho nàng, mới là chuyện khẩn cấp.Mà về phần tại sao lại đau lòng nàng... đại khái chắc bởi vì trước đó nàng liều mình cứu hắn thôi.