Nam tử trước mặt chắp tay, ngữ điệu kiêu căng, dường như không xem hoàn cảnh quanh mình ra gì, cũng hoàn toàn không xem Thẩm Như Như ra gì. Thẩm Như Như phân tâm đáp một tiếng: "Hả?" Nam tử mặc hoa phục tự làu bàu nói: "Thứ nhất, ta là chủ tử. Thứ hai, ngươi là người hầu. Thứ ba, ngươi phải nghe ta. Thứ tư, mọi việc đều phải lấy lời nói của ta làm chuẩn. Thứ năm..." "Đừng nói mấy thứ được mất này nữa." Thẩm Như Như cắt lời hắn, "Nhanh chóng tìm tâm trận đi. Cứ ngây người trong trận pháp này thì sức lực cơ thể sẽ tiêu hao ngày càng nhanh đấy." Nam tử nhướng mày, quay đầu nhìn nàng, Thẩm Như Như lại một cái liếc mắt cũng không nhìn hắn, đi thẳng đến trước người nam tử, ngửi trái ngửi phải một chút: "Hai con đường này, ngươi đi bên trái, ta đi bên phải, sau một nén nhang nếu không tìm thấy tâm trận, thì trở lại chỗ này tụ hợp." Lời nói này của nàng, trái lại khiến Chiêu Hoa dừng bước, đứng tại chỗ, giơ tay lên: "Lời nói của Bổn vương, ban nãy ngươi không nghe thấy?" "Rồi, rồi." Thẩm Như…

Quyển 7 - Chương 1: Kính Nguyệt - Tiết tử

Thiên Thế KhúcTác giả: Cửu Lộ Phi HươngTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhNam tử trước mặt chắp tay, ngữ điệu kiêu căng, dường như không xem hoàn cảnh quanh mình ra gì, cũng hoàn toàn không xem Thẩm Như Như ra gì. Thẩm Như Như phân tâm đáp một tiếng: "Hả?" Nam tử mặc hoa phục tự làu bàu nói: "Thứ nhất, ta là chủ tử. Thứ hai, ngươi là người hầu. Thứ ba, ngươi phải nghe ta. Thứ tư, mọi việc đều phải lấy lời nói của ta làm chuẩn. Thứ năm..." "Đừng nói mấy thứ được mất này nữa." Thẩm Như Như cắt lời hắn, "Nhanh chóng tìm tâm trận đi. Cứ ngây người trong trận pháp này thì sức lực cơ thể sẽ tiêu hao ngày càng nhanh đấy." Nam tử nhướng mày, quay đầu nhìn nàng, Thẩm Như Như lại một cái liếc mắt cũng không nhìn hắn, đi thẳng đến trước người nam tử, ngửi trái ngửi phải một chút: "Hai con đường này, ngươi đi bên trái, ta đi bên phải, sau một nén nhang nếu không tìm thấy tâm trận, thì trở lại chỗ này tụ hợp." Lời nói này của nàng, trái lại khiến Chiêu Hoa dừng bước, đứng tại chỗ, giơ tay lên: "Lời nói của Bổn vương, ban nãy ngươi không nghe thấy?" "Rồi, rồi." Thẩm Như… #cv: Shu       #des: Bún#edit: Vy___***___Bèo cao hơn người, mái tóc màu đen dập dờn trên mặt nước chảy xuôi, đứa trẻ bị bèo vạch xước gò má đang nằm ngửa, hai mắt nhắm nghiền, thoạt nhìn không còn sinh khí.Đêm hè, đom đóm như sao lập lờ bay tới, có con dừng lại trên chóp mũi đứa trẻ, có con đậu xuống mi tâm, còn có con đậu khắp người nó, đang lúc tĩnh lặng, đứa trẻ dường như khẽ động, đom đóm cả kinh nháy mắt bay toán loạn, nơi góc khuất tối tăm này nhất thời được chiếu sáng, đẹp như ảo cảnh.Một đôi mắt đen nhánh mở ra, đập vào là những đốm sáng lấm tấm, nó nhìn bầu trời đêm hè trải rộng những vì tinh tú, cười lạnh một tiếng, tang thương khinh bạc không nói được thành lời:"Còn sống cơ à..."

#cv: Shu       #des: Bún

#edit: Vy

___***___

Bèo cao hơn người, mái tóc màu đen dập dờn trên mặt nước chảy xuôi, đứa trẻ bị bèo vạch xước gò má đang nằm ngửa, hai mắt nhắm nghiền, thoạt nhìn không còn sinh khí.

Đêm hè, đom đóm như sao lập lờ bay tới, có con dừng lại trên chóp mũi đứa trẻ, có con đậu xuống mi tâm, còn có con đậu khắp người nó, đang lúc tĩnh lặng, đứa trẻ dường như khẽ động, đom đóm cả kinh nháy mắt bay toán loạn, nơi góc khuất tối tăm này nhất thời được chiếu sáng, đẹp như ảo cảnh.

Một đôi mắt đen nhánh mở ra, đập vào là những đốm sáng lấm tấm, nó nhìn bầu trời đêm hè trải rộng những vì tinh tú, cười lạnh một tiếng, tang thương khinh bạc không nói được thành lời:

"Còn sống cơ à..."

Thiên Thế KhúcTác giả: Cửu Lộ Phi HươngTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhNam tử trước mặt chắp tay, ngữ điệu kiêu căng, dường như không xem hoàn cảnh quanh mình ra gì, cũng hoàn toàn không xem Thẩm Như Như ra gì. Thẩm Như Như phân tâm đáp một tiếng: "Hả?" Nam tử mặc hoa phục tự làu bàu nói: "Thứ nhất, ta là chủ tử. Thứ hai, ngươi là người hầu. Thứ ba, ngươi phải nghe ta. Thứ tư, mọi việc đều phải lấy lời nói của ta làm chuẩn. Thứ năm..." "Đừng nói mấy thứ được mất này nữa." Thẩm Như Như cắt lời hắn, "Nhanh chóng tìm tâm trận đi. Cứ ngây người trong trận pháp này thì sức lực cơ thể sẽ tiêu hao ngày càng nhanh đấy." Nam tử nhướng mày, quay đầu nhìn nàng, Thẩm Như Như lại một cái liếc mắt cũng không nhìn hắn, đi thẳng đến trước người nam tử, ngửi trái ngửi phải một chút: "Hai con đường này, ngươi đi bên trái, ta đi bên phải, sau một nén nhang nếu không tìm thấy tâm trận, thì trở lại chỗ này tụ hợp." Lời nói này của nàng, trái lại khiến Chiêu Hoa dừng bước, đứng tại chỗ, giơ tay lên: "Lời nói của Bổn vương, ban nãy ngươi không nghe thấy?" "Rồi, rồi." Thẩm Như… #cv: Shu       #des: Bún#edit: Vy___***___Bèo cao hơn người, mái tóc màu đen dập dờn trên mặt nước chảy xuôi, đứa trẻ bị bèo vạch xước gò má đang nằm ngửa, hai mắt nhắm nghiền, thoạt nhìn không còn sinh khí.Đêm hè, đom đóm như sao lập lờ bay tới, có con dừng lại trên chóp mũi đứa trẻ, có con đậu xuống mi tâm, còn có con đậu khắp người nó, đang lúc tĩnh lặng, đứa trẻ dường như khẽ động, đom đóm cả kinh nháy mắt bay toán loạn, nơi góc khuất tối tăm này nhất thời được chiếu sáng, đẹp như ảo cảnh.Một đôi mắt đen nhánh mở ra, đập vào là những đốm sáng lấm tấm, nó nhìn bầu trời đêm hè trải rộng những vì tinh tú, cười lạnh một tiếng, tang thương khinh bạc không nói được thành lời:"Còn sống cơ à..."

Quyển 7 - Chương 1: Kính Nguyệt - Tiết tử