Nam tử trước mặt chắp tay, ngữ điệu kiêu căng, dường như không xem hoàn cảnh quanh mình ra gì, cũng hoàn toàn không xem Thẩm Như Như ra gì. Thẩm Như Như phân tâm đáp một tiếng: "Hả?" Nam tử mặc hoa phục tự làu bàu nói: "Thứ nhất, ta là chủ tử. Thứ hai, ngươi là người hầu. Thứ ba, ngươi phải nghe ta. Thứ tư, mọi việc đều phải lấy lời nói của ta làm chuẩn. Thứ năm..." "Đừng nói mấy thứ được mất này nữa." Thẩm Như Như cắt lời hắn, "Nhanh chóng tìm tâm trận đi. Cứ ngây người trong trận pháp này thì sức lực cơ thể sẽ tiêu hao ngày càng nhanh đấy." Nam tử nhướng mày, quay đầu nhìn nàng, Thẩm Như Như lại một cái liếc mắt cũng không nhìn hắn, đi thẳng đến trước người nam tử, ngửi trái ngửi phải một chút: "Hai con đường này, ngươi đi bên trái, ta đi bên phải, sau một nén nhang nếu không tìm thấy tâm trận, thì trở lại chỗ này tụ hợp." Lời nói này của nàng, trái lại khiến Chiêu Hoa dừng bước, đứng tại chỗ, giơ tay lên: "Lời nói của Bổn vương, ban nãy ngươi không nghe thấy?" "Rồi, rồi." Thẩm Như…
Quyển 7 - Chương 4
Thiên Thế KhúcTác giả: Cửu Lộ Phi HươngTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhNam tử trước mặt chắp tay, ngữ điệu kiêu căng, dường như không xem hoàn cảnh quanh mình ra gì, cũng hoàn toàn không xem Thẩm Như Như ra gì. Thẩm Như Như phân tâm đáp một tiếng: "Hả?" Nam tử mặc hoa phục tự làu bàu nói: "Thứ nhất, ta là chủ tử. Thứ hai, ngươi là người hầu. Thứ ba, ngươi phải nghe ta. Thứ tư, mọi việc đều phải lấy lời nói của ta làm chuẩn. Thứ năm..." "Đừng nói mấy thứ được mất này nữa." Thẩm Như Như cắt lời hắn, "Nhanh chóng tìm tâm trận đi. Cứ ngây người trong trận pháp này thì sức lực cơ thể sẽ tiêu hao ngày càng nhanh đấy." Nam tử nhướng mày, quay đầu nhìn nàng, Thẩm Như Như lại một cái liếc mắt cũng không nhìn hắn, đi thẳng đến trước người nam tử, ngửi trái ngửi phải một chút: "Hai con đường này, ngươi đi bên trái, ta đi bên phải, sau một nén nhang nếu không tìm thấy tâm trận, thì trở lại chỗ này tụ hợp." Lời nói này của nàng, trái lại khiến Chiêu Hoa dừng bước, đứng tại chỗ, giơ tay lên: "Lời nói của Bổn vương, ban nãy ngươi không nghe thấy?" "Rồi, rồi." Thẩm Như… Mời các liền anh liền chị lục lại mấy chương trước để tìm lại ký ức nhé, thông cảm lâu lâu mới có hứng đăng chương mới 😌#convert: Shu#edit: Vy___***___Tiếng bước chân rón rén chợt im bặt, ánh lửa hắt lên người một cô bé.Tần sơ sửng sốt. Y phục bạc màu trên người cô bé bị nước mưa làm ướt đẫm, mái tóc đen nhánh dính lên khuôn mặt tái nhợt, nhìn có vẻ bệnh tật ốm yếu. Nàng xách hai con thỏ rừng trên đầu đầy máu, lẳng lặng nhìn hắn, sau đó khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.Là một... Đứa trẻ?Không phải Tô Kính Nguyệt.Chờ mong biến thành tuyệt vọng, khí lực hắn thật vất vả mới gắng gượng được thoáng chốc tan thành mây khói. Ánh mắt Tần Sơ trở nên đờ đẫn, mãi đến khi tiếng sắp xếp vang lên, hắn mới khôi phục tinh thần, nhìn theo hướng tiếng động phát ra, tiểu cô nương cuối cùng cũng lột xong da thỏ, moi nội tạng ra, đem thỏ lên bếp nướng. Thủ pháp quá đỗi thành thục, nhưng thứ thu hút Tần Sơ không phải thủ pháp của tiểu cô nương kia, mà là chủy thủ trong tay nàng. Chuôi làm từ gỗ Hoàng Dương, dưới đáy có khắc một chữ "Tần" mềm mại.Đó là chủy thủ hắn đưa cho Tô Kính Nguyệt..."Cây chủy thủ này từ đâu ngươi có được?" Hắn có chút sốt ruột cất tiếng hỏi.Cô bé nghe vậy, nghiêng đầu nhìn hắn, bốn mắt chạm nhau, trái tim Tần Sơ vô tình chệch một nhịp, tuy nhiên cô bé rất nhanh đã quay mặt đi, nhìn bếp lửa bập bùng, hờ hững đáp: "Nhặt ở bờ sông." Tiếng nàng khản đặc, giống như bị người ta cắt đứt cổ họng.Tần Sơ nhất thời hoàn toàn không để tâm tới những thứ khác, chỉ vội vàng hỏi: "Sông ở đâu? Có nhìn thấy người cầm chủy thủ không? Có đem nàng về đây không? Nàng vẫn bình an chứ?" Một chuỗi những câu hỏi dồn dập còn gấp gáp hơn hạt châu rơi xuống bàn ngọc, nhưng hắn càng khẩn trương, nét lãnh đạm kỳ quái trên gương mặt cô bé lại càng sâu hơn.Nàng lật thỏ hai lần, sau đó mới nói: "Không thấy người."Nháy mắt, đầu óc Tần Sơ trở nên trống rỗng.Không thấy người.Có ý gì, thuộc hạ của hắn sẽ không lừa hắn, Tô Kính Nguyệt rơi xuống đây, nhưng vì cớ gì nàng không được cứu? Chủy thủ của nàng ở đây, vậy nàng đang ở đâu? Nàng đang ở nơi nào? Hắn muốn đi theo nàng, nhưng bây giờ hắn đã mất Tô Kính Nguyệt thật rồi, ngay cả theo nàng hắn cũng không biết phải đi đâu..."Nàng nhất định vẫn còn ở đó." Tần Sơ vừa dứt lời liền liều mạng vùng đứng lên, "Ta phải đi tìm nàng." Mỗi một tấc da thịt đều gào thét đau đớn, nhưng có đau hơn nữa, hắn cũng chẳng mảy may để ý.Cô bé lẳng lặng nhìn hắn, không lên tiếng ngăn cản, nàng biết với thương thế của hắn, hắn nhất định không gượng dậy nổi, nhưng hết lần này đến lần khác, Tần Sơ khiến cho ánh mắt nàng từ lạnh lùng chuyển sang kinh ngạc, cuối cùng biến thành một tầng ẩm ướt không rõ nguyên do, nàng cụp mắt, đứng lên, đến trước mặt Tần Sơ: "Nếu ngươi muốn tìm người rơi xuống mấy ngày trước, thì vô ích thôi.""Sao lại vô ích?" Tần Sơ nghe thấy thanh âm trống rỗng của mình."Bị nước sông cuốn đi rồi, chính mắt ta nhìn thấy."Lời này giống như một cây côn bất ngờ giáng xuống, đánh Tần Sơ đến vỡ đầu chảy máu, ngay cả khí lực để phủ nhận cũng không còn, "Vậy ngươi còn cứu ta làm gì?" Hắn giống như đang cười, "Tại sao người được cứu lại là ta?" Mà cũng giống như đang khóc.
Thiên Thế KhúcTác giả: Cửu Lộ Phi HươngTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhNam tử trước mặt chắp tay, ngữ điệu kiêu căng, dường như không xem hoàn cảnh quanh mình ra gì, cũng hoàn toàn không xem Thẩm Như Như ra gì. Thẩm Như Như phân tâm đáp một tiếng: "Hả?" Nam tử mặc hoa phục tự làu bàu nói: "Thứ nhất, ta là chủ tử. Thứ hai, ngươi là người hầu. Thứ ba, ngươi phải nghe ta. Thứ tư, mọi việc đều phải lấy lời nói của ta làm chuẩn. Thứ năm..." "Đừng nói mấy thứ được mất này nữa." Thẩm Như Như cắt lời hắn, "Nhanh chóng tìm tâm trận đi. Cứ ngây người trong trận pháp này thì sức lực cơ thể sẽ tiêu hao ngày càng nhanh đấy." Nam tử nhướng mày, quay đầu nhìn nàng, Thẩm Như Như lại một cái liếc mắt cũng không nhìn hắn, đi thẳng đến trước người nam tử, ngửi trái ngửi phải một chút: "Hai con đường này, ngươi đi bên trái, ta đi bên phải, sau một nén nhang nếu không tìm thấy tâm trận, thì trở lại chỗ này tụ hợp." Lời nói này của nàng, trái lại khiến Chiêu Hoa dừng bước, đứng tại chỗ, giơ tay lên: "Lời nói của Bổn vương, ban nãy ngươi không nghe thấy?" "Rồi, rồi." Thẩm Như… Mời các liền anh liền chị lục lại mấy chương trước để tìm lại ký ức nhé, thông cảm lâu lâu mới có hứng đăng chương mới 😌#convert: Shu#edit: Vy___***___Tiếng bước chân rón rén chợt im bặt, ánh lửa hắt lên người một cô bé.Tần sơ sửng sốt. Y phục bạc màu trên người cô bé bị nước mưa làm ướt đẫm, mái tóc đen nhánh dính lên khuôn mặt tái nhợt, nhìn có vẻ bệnh tật ốm yếu. Nàng xách hai con thỏ rừng trên đầu đầy máu, lẳng lặng nhìn hắn, sau đó khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.Là một... Đứa trẻ?Không phải Tô Kính Nguyệt.Chờ mong biến thành tuyệt vọng, khí lực hắn thật vất vả mới gắng gượng được thoáng chốc tan thành mây khói. Ánh mắt Tần Sơ trở nên đờ đẫn, mãi đến khi tiếng sắp xếp vang lên, hắn mới khôi phục tinh thần, nhìn theo hướng tiếng động phát ra, tiểu cô nương cuối cùng cũng lột xong da thỏ, moi nội tạng ra, đem thỏ lên bếp nướng. Thủ pháp quá đỗi thành thục, nhưng thứ thu hút Tần Sơ không phải thủ pháp của tiểu cô nương kia, mà là chủy thủ trong tay nàng. Chuôi làm từ gỗ Hoàng Dương, dưới đáy có khắc một chữ "Tần" mềm mại.Đó là chủy thủ hắn đưa cho Tô Kính Nguyệt..."Cây chủy thủ này từ đâu ngươi có được?" Hắn có chút sốt ruột cất tiếng hỏi.Cô bé nghe vậy, nghiêng đầu nhìn hắn, bốn mắt chạm nhau, trái tim Tần Sơ vô tình chệch một nhịp, tuy nhiên cô bé rất nhanh đã quay mặt đi, nhìn bếp lửa bập bùng, hờ hững đáp: "Nhặt ở bờ sông." Tiếng nàng khản đặc, giống như bị người ta cắt đứt cổ họng.Tần Sơ nhất thời hoàn toàn không để tâm tới những thứ khác, chỉ vội vàng hỏi: "Sông ở đâu? Có nhìn thấy người cầm chủy thủ không? Có đem nàng về đây không? Nàng vẫn bình an chứ?" Một chuỗi những câu hỏi dồn dập còn gấp gáp hơn hạt châu rơi xuống bàn ngọc, nhưng hắn càng khẩn trương, nét lãnh đạm kỳ quái trên gương mặt cô bé lại càng sâu hơn.Nàng lật thỏ hai lần, sau đó mới nói: "Không thấy người."Nháy mắt, đầu óc Tần Sơ trở nên trống rỗng.Không thấy người.Có ý gì, thuộc hạ của hắn sẽ không lừa hắn, Tô Kính Nguyệt rơi xuống đây, nhưng vì cớ gì nàng không được cứu? Chủy thủ của nàng ở đây, vậy nàng đang ở đâu? Nàng đang ở nơi nào? Hắn muốn đi theo nàng, nhưng bây giờ hắn đã mất Tô Kính Nguyệt thật rồi, ngay cả theo nàng hắn cũng không biết phải đi đâu..."Nàng nhất định vẫn còn ở đó." Tần Sơ vừa dứt lời liền liều mạng vùng đứng lên, "Ta phải đi tìm nàng." Mỗi một tấc da thịt đều gào thét đau đớn, nhưng có đau hơn nữa, hắn cũng chẳng mảy may để ý.Cô bé lẳng lặng nhìn hắn, không lên tiếng ngăn cản, nàng biết với thương thế của hắn, hắn nhất định không gượng dậy nổi, nhưng hết lần này đến lần khác, Tần Sơ khiến cho ánh mắt nàng từ lạnh lùng chuyển sang kinh ngạc, cuối cùng biến thành một tầng ẩm ướt không rõ nguyên do, nàng cụp mắt, đứng lên, đến trước mặt Tần Sơ: "Nếu ngươi muốn tìm người rơi xuống mấy ngày trước, thì vô ích thôi.""Sao lại vô ích?" Tần Sơ nghe thấy thanh âm trống rỗng của mình."Bị nước sông cuốn đi rồi, chính mắt ta nhìn thấy."Lời này giống như một cây côn bất ngờ giáng xuống, đánh Tần Sơ đến vỡ đầu chảy máu, ngay cả khí lực để phủ nhận cũng không còn, "Vậy ngươi còn cứu ta làm gì?" Hắn giống như đang cười, "Tại sao người được cứu lại là ta?" Mà cũng giống như đang khóc.
Thiên Thế KhúcTác giả: Cửu Lộ Phi HươngTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhNam tử trước mặt chắp tay, ngữ điệu kiêu căng, dường như không xem hoàn cảnh quanh mình ra gì, cũng hoàn toàn không xem Thẩm Như Như ra gì. Thẩm Như Như phân tâm đáp một tiếng: "Hả?" Nam tử mặc hoa phục tự làu bàu nói: "Thứ nhất, ta là chủ tử. Thứ hai, ngươi là người hầu. Thứ ba, ngươi phải nghe ta. Thứ tư, mọi việc đều phải lấy lời nói của ta làm chuẩn. Thứ năm..." "Đừng nói mấy thứ được mất này nữa." Thẩm Như Như cắt lời hắn, "Nhanh chóng tìm tâm trận đi. Cứ ngây người trong trận pháp này thì sức lực cơ thể sẽ tiêu hao ngày càng nhanh đấy." Nam tử nhướng mày, quay đầu nhìn nàng, Thẩm Như Như lại một cái liếc mắt cũng không nhìn hắn, đi thẳng đến trước người nam tử, ngửi trái ngửi phải một chút: "Hai con đường này, ngươi đi bên trái, ta đi bên phải, sau một nén nhang nếu không tìm thấy tâm trận, thì trở lại chỗ này tụ hợp." Lời nói này của nàng, trái lại khiến Chiêu Hoa dừng bước, đứng tại chỗ, giơ tay lên: "Lời nói của Bổn vương, ban nãy ngươi không nghe thấy?" "Rồi, rồi." Thẩm Như… Mời các liền anh liền chị lục lại mấy chương trước để tìm lại ký ức nhé, thông cảm lâu lâu mới có hứng đăng chương mới 😌#convert: Shu#edit: Vy___***___Tiếng bước chân rón rén chợt im bặt, ánh lửa hắt lên người một cô bé.Tần sơ sửng sốt. Y phục bạc màu trên người cô bé bị nước mưa làm ướt đẫm, mái tóc đen nhánh dính lên khuôn mặt tái nhợt, nhìn có vẻ bệnh tật ốm yếu. Nàng xách hai con thỏ rừng trên đầu đầy máu, lẳng lặng nhìn hắn, sau đó khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.Là một... Đứa trẻ?Không phải Tô Kính Nguyệt.Chờ mong biến thành tuyệt vọng, khí lực hắn thật vất vả mới gắng gượng được thoáng chốc tan thành mây khói. Ánh mắt Tần Sơ trở nên đờ đẫn, mãi đến khi tiếng sắp xếp vang lên, hắn mới khôi phục tinh thần, nhìn theo hướng tiếng động phát ra, tiểu cô nương cuối cùng cũng lột xong da thỏ, moi nội tạng ra, đem thỏ lên bếp nướng. Thủ pháp quá đỗi thành thục, nhưng thứ thu hút Tần Sơ không phải thủ pháp của tiểu cô nương kia, mà là chủy thủ trong tay nàng. Chuôi làm từ gỗ Hoàng Dương, dưới đáy có khắc một chữ "Tần" mềm mại.Đó là chủy thủ hắn đưa cho Tô Kính Nguyệt..."Cây chủy thủ này từ đâu ngươi có được?" Hắn có chút sốt ruột cất tiếng hỏi.Cô bé nghe vậy, nghiêng đầu nhìn hắn, bốn mắt chạm nhau, trái tim Tần Sơ vô tình chệch một nhịp, tuy nhiên cô bé rất nhanh đã quay mặt đi, nhìn bếp lửa bập bùng, hờ hững đáp: "Nhặt ở bờ sông." Tiếng nàng khản đặc, giống như bị người ta cắt đứt cổ họng.Tần Sơ nhất thời hoàn toàn không để tâm tới những thứ khác, chỉ vội vàng hỏi: "Sông ở đâu? Có nhìn thấy người cầm chủy thủ không? Có đem nàng về đây không? Nàng vẫn bình an chứ?" Một chuỗi những câu hỏi dồn dập còn gấp gáp hơn hạt châu rơi xuống bàn ngọc, nhưng hắn càng khẩn trương, nét lãnh đạm kỳ quái trên gương mặt cô bé lại càng sâu hơn.Nàng lật thỏ hai lần, sau đó mới nói: "Không thấy người."Nháy mắt, đầu óc Tần Sơ trở nên trống rỗng.Không thấy người.Có ý gì, thuộc hạ của hắn sẽ không lừa hắn, Tô Kính Nguyệt rơi xuống đây, nhưng vì cớ gì nàng không được cứu? Chủy thủ của nàng ở đây, vậy nàng đang ở đâu? Nàng đang ở nơi nào? Hắn muốn đi theo nàng, nhưng bây giờ hắn đã mất Tô Kính Nguyệt thật rồi, ngay cả theo nàng hắn cũng không biết phải đi đâu..."Nàng nhất định vẫn còn ở đó." Tần Sơ vừa dứt lời liền liều mạng vùng đứng lên, "Ta phải đi tìm nàng." Mỗi một tấc da thịt đều gào thét đau đớn, nhưng có đau hơn nữa, hắn cũng chẳng mảy may để ý.Cô bé lẳng lặng nhìn hắn, không lên tiếng ngăn cản, nàng biết với thương thế của hắn, hắn nhất định không gượng dậy nổi, nhưng hết lần này đến lần khác, Tần Sơ khiến cho ánh mắt nàng từ lạnh lùng chuyển sang kinh ngạc, cuối cùng biến thành một tầng ẩm ướt không rõ nguyên do, nàng cụp mắt, đứng lên, đến trước mặt Tần Sơ: "Nếu ngươi muốn tìm người rơi xuống mấy ngày trước, thì vô ích thôi.""Sao lại vô ích?" Tần Sơ nghe thấy thanh âm trống rỗng của mình."Bị nước sông cuốn đi rồi, chính mắt ta nhìn thấy."Lời này giống như một cây côn bất ngờ giáng xuống, đánh Tần Sơ đến vỡ đầu chảy máu, ngay cả khí lực để phủ nhận cũng không còn, "Vậy ngươi còn cứu ta làm gì?" Hắn giống như đang cười, "Tại sao người được cứu lại là ta?" Mà cũng giống như đang khóc.