Nam tử trước mặt chắp tay, ngữ điệu kiêu căng, dường như không xem hoàn cảnh quanh mình ra gì, cũng hoàn toàn không xem Thẩm Như Như ra gì. Thẩm Như Như phân tâm đáp một tiếng: "Hả?" Nam tử mặc hoa phục tự làu bàu nói: "Thứ nhất, ta là chủ tử. Thứ hai, ngươi là người hầu. Thứ ba, ngươi phải nghe ta. Thứ tư, mọi việc đều phải lấy lời nói của ta làm chuẩn. Thứ năm..." "Đừng nói mấy thứ được mất này nữa." Thẩm Như Như cắt lời hắn, "Nhanh chóng tìm tâm trận đi. Cứ ngây người trong trận pháp này thì sức lực cơ thể sẽ tiêu hao ngày càng nhanh đấy." Nam tử nhướng mày, quay đầu nhìn nàng, Thẩm Như Như lại một cái liếc mắt cũng không nhìn hắn, đi thẳng đến trước người nam tử, ngửi trái ngửi phải một chút: "Hai con đường này, ngươi đi bên trái, ta đi bên phải, sau một nén nhang nếu không tìm thấy tâm trận, thì trở lại chỗ này tụ hợp." Lời nói này của nàng, trái lại khiến Chiêu Hoa dừng bước, đứng tại chỗ, giơ tay lên: "Lời nói của Bổn vương, ban nãy ngươi không nghe thấy?" "Rồi, rồi." Thẩm Như…
Quyển 8 - Chương 7: Lưu Niên Loạn - Đoạn kết
Thiên Thế KhúcTác giả: Cửu Lộ Phi HươngTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhNam tử trước mặt chắp tay, ngữ điệu kiêu căng, dường như không xem hoàn cảnh quanh mình ra gì, cũng hoàn toàn không xem Thẩm Như Như ra gì. Thẩm Như Như phân tâm đáp một tiếng: "Hả?" Nam tử mặc hoa phục tự làu bàu nói: "Thứ nhất, ta là chủ tử. Thứ hai, ngươi là người hầu. Thứ ba, ngươi phải nghe ta. Thứ tư, mọi việc đều phải lấy lời nói của ta làm chuẩn. Thứ năm..." "Đừng nói mấy thứ được mất này nữa." Thẩm Như Như cắt lời hắn, "Nhanh chóng tìm tâm trận đi. Cứ ngây người trong trận pháp này thì sức lực cơ thể sẽ tiêu hao ngày càng nhanh đấy." Nam tử nhướng mày, quay đầu nhìn nàng, Thẩm Như Như lại một cái liếc mắt cũng không nhìn hắn, đi thẳng đến trước người nam tử, ngửi trái ngửi phải một chút: "Hai con đường này, ngươi đi bên trái, ta đi bên phải, sau một nén nhang nếu không tìm thấy tâm trận, thì trở lại chỗ này tụ hợp." Lời nói này của nàng, trái lại khiến Chiêu Hoa dừng bước, đứng tại chỗ, giơ tay lên: "Lời nói của Bổn vương, ban nãy ngươi không nghe thấy?" "Rồi, rồi." Thẩm Như… _Đoạn kết_"Ta lại nhớ ra thêm một chút rồi".Hớp một ngụm trà, Mộ Hàn bỗng nhiên nói: "Ta bị xà yêu nuốt vào trong bụng, cứ tưởng là đã chết, nhưng sau đó lại bắt đầu tranh đoạt thân thể với hồn phách của xà yêu".Tiểu Lan giương mắt nhìn hắn: "Cái này cũng được sao?""Ừ, sau đó ta thắng. Thứ đang dùng bây giờ chính là thân thể của hắn". Tiểu Lan không nói gì, chỉ thấy ngón tay Mộ Hàn lướt qua những vết khắc trên bàn, "Chẳng phải con nói mỗi lần ta nhớ ra điều gì đó thì con sẽ kể cho ta nghe một lần tìm nhầm người sao, nào, mau nói đi, người thứ hai mươi lăm vì sao lại nhận nhầm?"Tiểu Lan bĩu môi một cái, ngồi xuống bên cạnh: "Tiểu Hầu gia đó ăn rất rất nhiều, cả vương phủ cũng có nguy cơ bị hắn ăn hết sạch...""Ta ăn nhiều lắm sao?""Đúng vậy!""Ta ăn nhiều như vậy, hồ tiên còn muốn nuôi ta không?""Nuôi chứ! Đập nồi bán sắt cũng phải nuôi!"‐--------------------------------#Edit: Shu#Support: Namca#Bìa: Bún
Thiên Thế KhúcTác giả: Cửu Lộ Phi HươngTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhNam tử trước mặt chắp tay, ngữ điệu kiêu căng, dường như không xem hoàn cảnh quanh mình ra gì, cũng hoàn toàn không xem Thẩm Như Như ra gì. Thẩm Như Như phân tâm đáp một tiếng: "Hả?" Nam tử mặc hoa phục tự làu bàu nói: "Thứ nhất, ta là chủ tử. Thứ hai, ngươi là người hầu. Thứ ba, ngươi phải nghe ta. Thứ tư, mọi việc đều phải lấy lời nói của ta làm chuẩn. Thứ năm..." "Đừng nói mấy thứ được mất này nữa." Thẩm Như Như cắt lời hắn, "Nhanh chóng tìm tâm trận đi. Cứ ngây người trong trận pháp này thì sức lực cơ thể sẽ tiêu hao ngày càng nhanh đấy." Nam tử nhướng mày, quay đầu nhìn nàng, Thẩm Như Như lại một cái liếc mắt cũng không nhìn hắn, đi thẳng đến trước người nam tử, ngửi trái ngửi phải một chút: "Hai con đường này, ngươi đi bên trái, ta đi bên phải, sau một nén nhang nếu không tìm thấy tâm trận, thì trở lại chỗ này tụ hợp." Lời nói này của nàng, trái lại khiến Chiêu Hoa dừng bước, đứng tại chỗ, giơ tay lên: "Lời nói của Bổn vương, ban nãy ngươi không nghe thấy?" "Rồi, rồi." Thẩm Như… _Đoạn kết_"Ta lại nhớ ra thêm một chút rồi".Hớp một ngụm trà, Mộ Hàn bỗng nhiên nói: "Ta bị xà yêu nuốt vào trong bụng, cứ tưởng là đã chết, nhưng sau đó lại bắt đầu tranh đoạt thân thể với hồn phách của xà yêu".Tiểu Lan giương mắt nhìn hắn: "Cái này cũng được sao?""Ừ, sau đó ta thắng. Thứ đang dùng bây giờ chính là thân thể của hắn". Tiểu Lan không nói gì, chỉ thấy ngón tay Mộ Hàn lướt qua những vết khắc trên bàn, "Chẳng phải con nói mỗi lần ta nhớ ra điều gì đó thì con sẽ kể cho ta nghe một lần tìm nhầm người sao, nào, mau nói đi, người thứ hai mươi lăm vì sao lại nhận nhầm?"Tiểu Lan bĩu môi một cái, ngồi xuống bên cạnh: "Tiểu Hầu gia đó ăn rất rất nhiều, cả vương phủ cũng có nguy cơ bị hắn ăn hết sạch...""Ta ăn nhiều lắm sao?""Đúng vậy!""Ta ăn nhiều như vậy, hồ tiên còn muốn nuôi ta không?""Nuôi chứ! Đập nồi bán sắt cũng phải nuôi!"‐--------------------------------#Edit: Shu#Support: Namca#Bìa: Bún
Thiên Thế KhúcTác giả: Cửu Lộ Phi HươngTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhNam tử trước mặt chắp tay, ngữ điệu kiêu căng, dường như không xem hoàn cảnh quanh mình ra gì, cũng hoàn toàn không xem Thẩm Như Như ra gì. Thẩm Như Như phân tâm đáp một tiếng: "Hả?" Nam tử mặc hoa phục tự làu bàu nói: "Thứ nhất, ta là chủ tử. Thứ hai, ngươi là người hầu. Thứ ba, ngươi phải nghe ta. Thứ tư, mọi việc đều phải lấy lời nói của ta làm chuẩn. Thứ năm..." "Đừng nói mấy thứ được mất này nữa." Thẩm Như Như cắt lời hắn, "Nhanh chóng tìm tâm trận đi. Cứ ngây người trong trận pháp này thì sức lực cơ thể sẽ tiêu hao ngày càng nhanh đấy." Nam tử nhướng mày, quay đầu nhìn nàng, Thẩm Như Như lại một cái liếc mắt cũng không nhìn hắn, đi thẳng đến trước người nam tử, ngửi trái ngửi phải một chút: "Hai con đường này, ngươi đi bên trái, ta đi bên phải, sau một nén nhang nếu không tìm thấy tâm trận, thì trở lại chỗ này tụ hợp." Lời nói này của nàng, trái lại khiến Chiêu Hoa dừng bước, đứng tại chỗ, giơ tay lên: "Lời nói của Bổn vương, ban nãy ngươi không nghe thấy?" "Rồi, rồi." Thẩm Như… _Đoạn kết_"Ta lại nhớ ra thêm một chút rồi".Hớp một ngụm trà, Mộ Hàn bỗng nhiên nói: "Ta bị xà yêu nuốt vào trong bụng, cứ tưởng là đã chết, nhưng sau đó lại bắt đầu tranh đoạt thân thể với hồn phách của xà yêu".Tiểu Lan giương mắt nhìn hắn: "Cái này cũng được sao?""Ừ, sau đó ta thắng. Thứ đang dùng bây giờ chính là thân thể của hắn". Tiểu Lan không nói gì, chỉ thấy ngón tay Mộ Hàn lướt qua những vết khắc trên bàn, "Chẳng phải con nói mỗi lần ta nhớ ra điều gì đó thì con sẽ kể cho ta nghe một lần tìm nhầm người sao, nào, mau nói đi, người thứ hai mươi lăm vì sao lại nhận nhầm?"Tiểu Lan bĩu môi một cái, ngồi xuống bên cạnh: "Tiểu Hầu gia đó ăn rất rất nhiều, cả vương phủ cũng có nguy cơ bị hắn ăn hết sạch...""Ta ăn nhiều lắm sao?""Đúng vậy!""Ta ăn nhiều như vậy, hồ tiên còn muốn nuôi ta không?""Nuôi chứ! Đập nồi bán sắt cũng phải nuôi!"‐--------------------------------#Edit: Shu#Support: Namca#Bìa: Bún