Hản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.
Chương 142: Sau khi chuyện đó xảy ra.
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. 'Tôn Cẩm Vinh thấy mà đau đầu không thôi, thật sự là không còn lời nào để nói với con nhóc này rồi, càng nhìn đứa cháu gái đang nằm cười ngây ngốc trên ghế salon ở đằng kia, trong lòng ông ta càng thêm lo lắng.Xem ra đứa nhóc này hoàn toàn đã rơi vào tay giặtNếu là trước khi Trần gia xảy ra chuyện, Tôn Cẩm Vinh chắc chẳn sẽ vô cùng hy vọng cháu gái mình có thể ở bên Lục. tiên sinh, thậm chí sẽ chủ động tạo cơ hội cho hai người bọn họ tiếp xúc với nhau.Thế nhưng. Sau khi chuyện đó xảy ra.Tôn Cẩm Vinh đột nhiên cảm thấy đây chưa chắc là chuyện tốt gì"Trước kia ông ta cũng suy nghĩ giống Tôn Thiên Lỗi, cho. rãng Lục Vân chẳng qua chỉ là em vợ Vân Thiên Thần Quân, lớn lên ở Giang Thành này, thế nhưng sự thật lại khác xa, Lục Vân chính là Vân Thiên Thần Quân.Điều này có nghĩa là gì?Nghĩa là Lục Vân đã sớm gặp đủ loại người, hơn nữa còn là nhân vật đứng đầu cả nước, hắn muốn có bao nhiêu phụ nữ ưu tú mà không được chứ?Nhìn lại cháu gái của mình.Tính cách điêu ngoa, lại không siêng học, mấu chốt là, tuy con bé lớn lên cũng xinh đẹp động lòng người, nhưng chỗ nào đó thật sự quá kém phát triển...!Quả thực không có một ưu thế nào đáng nhắc đến.Tôn Cẩm Vinh rất là phiền muộn..."Tiểu Sở, ông muốn nói với cháu vài câu quan trọng, cần cháu chuẩn bị tâm lý trước.""Câu gì ạ?"Tôn Tiểu Sở bật dậy ngồi ngay ngắn trên ghế salon, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tôn Cẩm Vinh, nói: "Ông nội, không phải là ông muốn nói với cháu là ông bị bệnh ung thư, không còn sống được bao lâu nữa đấy chứ?"Nhất định là như vậy."Tôn Cẩm Vinh lập tức đen mặt, mắng: "Thân thể ông còn tốt lắm, có phải cháu hy vọng ông bị bệnh ung thư lắm rồi phải không...""Cháu xem tivi đều thấy người ta diễn như vậy mà!" Tôn Tiểu Sở oan ức nói."Bảo cháu bớt xem mấy phim truyền hình tào lao đó đi thì cháu không nghe, xem ra sau này ông phải tịch thu luôn điện thoại của cháu mới được""Không được! Điện thoại chính là mạng sống của cháu đói"
'Tôn Cẩm Vinh thấy mà đau đầu không thôi, thật sự là không còn lời nào để nói với con nhóc này rồi, càng nhìn đứa cháu gái đang nằm cười ngây ngốc trên ghế salon ở đằng kia, trong lòng ông ta càng thêm lo lắng.
Xem ra đứa nhóc này hoàn toàn đã rơi vào tay giặt
Nếu là trước khi Trần gia xảy ra chuyện, Tôn Cẩm Vinh chắc chẳn sẽ vô cùng hy vọng cháu gái mình có thể ở bên Lục. tiên sinh, thậm chí sẽ chủ động tạo cơ hội cho hai người bọn họ tiếp xúc với nhau.
Thế nhưng. Sau khi chuyện đó xảy ra.
Tôn Cẩm Vinh đột nhiên cảm thấy đây chưa chắc là chuyện tốt gì
"Trước kia ông ta cũng suy nghĩ giống Tôn Thiên Lỗi, cho. rãng Lục Vân chẳng qua chỉ là em vợ Vân Thiên Thần Quân, lớn lên ở Giang Thành này, thế nhưng sự thật lại khác xa, Lục Vân chính là Vân Thiên Thần Quân.
Điều này có nghĩa là gì?
Nghĩa là Lục Vân đã sớm gặp đủ loại người, hơn nữa còn là nhân vật đứng đầu cả nước, hắn muốn có bao nhiêu phụ nữ ưu tú mà không được chứ?
Nhìn lại cháu gái của mình.
Tính cách điêu ngoa, lại không siêng học, mấu chốt là, tuy con bé lớn lên cũng xinh đẹp động lòng người, nhưng chỗ nào đó thật sự quá kém phát triển...!
Quả thực không có một ưu thế nào đáng nhắc đến.
Tôn Cẩm Vinh rất là phiền muộn...
"Tiểu Sở, ông muốn nói với cháu vài câu quan trọng, cần cháu chuẩn bị tâm lý trước."
"Câu gì ạ?"
Tôn Tiểu Sở bật dậy ngồi ngay ngắn trên ghế salon, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tôn Cẩm Vinh, nói: "Ông nội, không phải là ông muốn nói với cháu là ông bị bệnh ung thư, không còn sống được bao lâu nữa đấy chứ?"
Nhất định là như vậy.
"Tôn Cẩm Vinh lập tức đen mặt, mắng: "Thân thể ông còn tốt lắm, có phải cháu hy vọng ông bị bệnh ung thư lắm rồi phải không..."
"Cháu xem tivi đều thấy người ta diễn như vậy mà!" Tôn Tiểu Sở oan ức nói.
"Bảo cháu bớt xem mấy phim truyền hình tào lao đó đi thì cháu không nghe, xem ra sau này ông phải tịch thu luôn điện thoại của cháu mới được"
"Không được! Điện thoại chính là mạng sống của cháu đói"
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. 'Tôn Cẩm Vinh thấy mà đau đầu không thôi, thật sự là không còn lời nào để nói với con nhóc này rồi, càng nhìn đứa cháu gái đang nằm cười ngây ngốc trên ghế salon ở đằng kia, trong lòng ông ta càng thêm lo lắng.Xem ra đứa nhóc này hoàn toàn đã rơi vào tay giặtNếu là trước khi Trần gia xảy ra chuyện, Tôn Cẩm Vinh chắc chẳn sẽ vô cùng hy vọng cháu gái mình có thể ở bên Lục. tiên sinh, thậm chí sẽ chủ động tạo cơ hội cho hai người bọn họ tiếp xúc với nhau.Thế nhưng. Sau khi chuyện đó xảy ra.Tôn Cẩm Vinh đột nhiên cảm thấy đây chưa chắc là chuyện tốt gì"Trước kia ông ta cũng suy nghĩ giống Tôn Thiên Lỗi, cho. rãng Lục Vân chẳng qua chỉ là em vợ Vân Thiên Thần Quân, lớn lên ở Giang Thành này, thế nhưng sự thật lại khác xa, Lục Vân chính là Vân Thiên Thần Quân.Điều này có nghĩa là gì?Nghĩa là Lục Vân đã sớm gặp đủ loại người, hơn nữa còn là nhân vật đứng đầu cả nước, hắn muốn có bao nhiêu phụ nữ ưu tú mà không được chứ?Nhìn lại cháu gái của mình.Tính cách điêu ngoa, lại không siêng học, mấu chốt là, tuy con bé lớn lên cũng xinh đẹp động lòng người, nhưng chỗ nào đó thật sự quá kém phát triển...!Quả thực không có một ưu thế nào đáng nhắc đến.Tôn Cẩm Vinh rất là phiền muộn..."Tiểu Sở, ông muốn nói với cháu vài câu quan trọng, cần cháu chuẩn bị tâm lý trước.""Câu gì ạ?"Tôn Tiểu Sở bật dậy ngồi ngay ngắn trên ghế salon, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tôn Cẩm Vinh, nói: "Ông nội, không phải là ông muốn nói với cháu là ông bị bệnh ung thư, không còn sống được bao lâu nữa đấy chứ?"Nhất định là như vậy."Tôn Cẩm Vinh lập tức đen mặt, mắng: "Thân thể ông còn tốt lắm, có phải cháu hy vọng ông bị bệnh ung thư lắm rồi phải không...""Cháu xem tivi đều thấy người ta diễn như vậy mà!" Tôn Tiểu Sở oan ức nói."Bảo cháu bớt xem mấy phim truyền hình tào lao đó đi thì cháu không nghe, xem ra sau này ông phải tịch thu luôn điện thoại của cháu mới được""Không được! Điện thoại chính là mạng sống của cháu đói"