Tác giả:

Hản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. 

Chương 182: Nếu thế thì cô biết giấu mặt mình ở đâu?

Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.  “Anh tới đây giúp tôi hay là có ý mưu hại tôi?” Lạc Ly cảnh giác nói.Đương nhiên là cô đã nhìn ra thân phận của Lục Vân là người tu luyện bởi vì những võ giả bình thường không thể có những kỹ năng như vậy và chiếc xe đạp đó có lẽ là pháp khí tu luyện của hắn.Chỉ là Lạc Ly không xác định được Lục Vân là người tốt hay kẻ xấu.Nếu như hắn là người tốt thì tại sao lại bắt giam cô tới nơi này? Nhưng nếu hản là người xấu thì tại sao vừa rồi hản lại cứu cô?Lạc Ly cảm thấy khó hiểu.€òn trong lòng Lục Vân thì bật cười khi nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của chị bảy nhưng hän sẽ không dễ dàng bại lộ thân phận của mình như vậy. Hắn cười nói: “Tôi tới giúp chị nhưng đồng thời cũng có âm mưu muốn hại chị.”Sắc mặt của Lạc Ly thay đổi, dường như đã đoán được Lục Vân đang nghĩ gì. Thanh kiếm trong tay lập tức hướng về phía Lục Vân nói:“Tiền bối, xin tự trọng.”Cô biết đối phương là người tu luyện. Với thực lực hiện tại của bản thân, cô căn bản không phải là đối thủ của người †a nhưng cô không thể ngồi không chờ chết được.Cô không thể phục tùng hän chỉ vì sức mạnh của hắn.Nếu thế thì cô biết giấu mặt mình ở đâu?“Mỹ nữ, đừng nóng nảy vậy chứ. Tôi còn chưa nói ra tôi có âm mưu gì mà chị đã chĩa kiếm về phía tôi như vậy, thật sự là rất không lễ phép.” Lục Vân cười nói.Lạc Ly hừ lạnh một tiếng: “Còn cần nói nhiều sao, ánh mắt của anh đã phản ánh ý nghĩ của anh rồi. Đồ lưu manh!”“Ôi, thật đau lòng!”Lục Vân khẽ thở dài, sau đó đột nhiên lao tới và dùng ngón tay điểm vào ngực Lạc Ly hai cái“Anh làm cái trò gì đấy?”Lạc Ly phát hiện ra mình không thể động đậy. Sắc mặt cô lập tức tái nhợt, trong đôi mắt đẹp tràn ngập vẻ oán hận và ớn lạnh.Vào lúc này, cô không thể chống cự được.Lẽ nào sự trong trắng suốt bao nhiêu năm qua của cô lại bị chôn vùi trong tay tên lưu manh này sao?Thật khó chịu!Dường như Lạc Ly đã có linh cảm về cảnh tiếp theo, trong lòng cô tràn ngập cảm giác bất lực.“Này này, Lạc tiên tử"Trong lòng Lạc Ly hỗn loạn, cô gào thét nói: “A, anh muốn làm gì. Tôi cảnh cáo anh, tôi là Minh chủ của Vũ Minh. Nếu như anh dám lộn xôn thì hậu quả...Sẽ rất nghiêm trọng đấy!"Lục Vân hoàn toàn phớt lò cô và đi thẳng tới cái hồ trong rừng và sau đó...Ào!Hắn ném cô xuống không thương tiếc, đồng thời cũng giải huyệt đạo trên người cô.

“Anh tới đây giúp tôi hay là có ý mưu hại tôi?” Lạc Ly cảnh giác nói.

Đương nhiên là cô đã nhìn ra thân phận của Lục Vân là người tu luyện bởi vì những võ giả bình thường không thể có những kỹ năng như vậy và chiếc xe đạp đó có lẽ là pháp khí tu luyện của hắn.

Chỉ là Lạc Ly không xác định được Lục Vân là người tốt hay kẻ xấu.

Nếu như hắn là người tốt thì tại sao lại bắt giam cô tới nơi này? Nhưng nếu hản là người xấu thì tại sao vừa rồi hản lại cứu cô?

Lạc Ly cảm thấy khó hiểu.

€òn trong lòng Lục Vân thì bật cười khi nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của chị bảy nhưng hän sẽ không dễ dàng bại lộ thân phận của mình như vậy. Hắn cười nói: “Tôi tới giúp chị nhưng đồng thời cũng có âm mưu muốn hại chị.”

Sắc mặt của Lạc Ly thay đổi, dường như đã đoán được Lục Vân đang nghĩ gì. Thanh kiếm trong tay lập tức hướng về phía Lục Vân nói:

“Tiền bối, xin tự trọng.”

Cô biết đối phương là người tu luyện. Với thực lực hiện tại của bản thân, cô căn bản không phải là đối thủ của người †a nhưng cô không thể ngồi không chờ chết được.

Cô không thể phục tùng hän chỉ vì sức mạnh của hắn.

Nếu thế thì cô biết giấu mặt mình ở đâu?

“Mỹ nữ, đừng nóng nảy vậy chứ. Tôi còn chưa nói ra tôi có âm mưu gì mà chị đã chĩa kiếm về phía tôi như vậy, thật sự là rất không lễ phép.” Lục Vân cười nói.

Lạc Ly hừ lạnh một tiếng: “Còn cần nói nhiều sao, ánh mắt của anh đã phản ánh ý nghĩ của anh rồi. Đồ lưu manh!”

“Ôi, thật đau lòng!”

Lục Vân khẽ thở dài, sau đó đột nhiên lao tới và dùng ngón tay điểm vào ngực Lạc Ly hai cái

“Anh làm cái trò gì đấy?”

Lạc Ly phát hiện ra mình không thể động đậy. Sắc mặt cô lập tức tái nhợt, trong đôi mắt đẹp tràn ngập vẻ oán hận và ớn lạnh.

Vào lúc này, cô không thể chống cự được.

Lẽ nào sự trong trắng suốt bao nhiêu năm qua của cô lại bị chôn vùi trong tay tên lưu manh này sao?

Thật khó chịu!

Dường như Lạc Ly đã có linh cảm về cảnh tiếp theo, trong lòng cô tràn ngập cảm giác bất lực.

“Này này, Lạc tiên tử"

Trong lòng Lạc Ly hỗn loạn, cô gào thét nói: “A, anh muốn làm gì. Tôi cảnh cáo anh, tôi là Minh chủ của Vũ Minh. Nếu như anh dám lộn xôn thì hậu quả...Sẽ rất nghiêm trọng đấy!"

Lục Vân hoàn toàn phớt lò cô và đi thẳng tới cái hồ trong rừng và sau đó...

Ào!

Hắn ném cô xuống không thương tiếc, đồng thời cũng giải huyệt đạo trên người cô.

Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.  “Anh tới đây giúp tôi hay là có ý mưu hại tôi?” Lạc Ly cảnh giác nói.Đương nhiên là cô đã nhìn ra thân phận của Lục Vân là người tu luyện bởi vì những võ giả bình thường không thể có những kỹ năng như vậy và chiếc xe đạp đó có lẽ là pháp khí tu luyện của hắn.Chỉ là Lạc Ly không xác định được Lục Vân là người tốt hay kẻ xấu.Nếu như hắn là người tốt thì tại sao lại bắt giam cô tới nơi này? Nhưng nếu hản là người xấu thì tại sao vừa rồi hản lại cứu cô?Lạc Ly cảm thấy khó hiểu.€òn trong lòng Lục Vân thì bật cười khi nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của chị bảy nhưng hän sẽ không dễ dàng bại lộ thân phận của mình như vậy. Hắn cười nói: “Tôi tới giúp chị nhưng đồng thời cũng có âm mưu muốn hại chị.”Sắc mặt của Lạc Ly thay đổi, dường như đã đoán được Lục Vân đang nghĩ gì. Thanh kiếm trong tay lập tức hướng về phía Lục Vân nói:“Tiền bối, xin tự trọng.”Cô biết đối phương là người tu luyện. Với thực lực hiện tại của bản thân, cô căn bản không phải là đối thủ của người †a nhưng cô không thể ngồi không chờ chết được.Cô không thể phục tùng hän chỉ vì sức mạnh của hắn.Nếu thế thì cô biết giấu mặt mình ở đâu?“Mỹ nữ, đừng nóng nảy vậy chứ. Tôi còn chưa nói ra tôi có âm mưu gì mà chị đã chĩa kiếm về phía tôi như vậy, thật sự là rất không lễ phép.” Lục Vân cười nói.Lạc Ly hừ lạnh một tiếng: “Còn cần nói nhiều sao, ánh mắt của anh đã phản ánh ý nghĩ của anh rồi. Đồ lưu manh!”“Ôi, thật đau lòng!”Lục Vân khẽ thở dài, sau đó đột nhiên lao tới và dùng ngón tay điểm vào ngực Lạc Ly hai cái“Anh làm cái trò gì đấy?”Lạc Ly phát hiện ra mình không thể động đậy. Sắc mặt cô lập tức tái nhợt, trong đôi mắt đẹp tràn ngập vẻ oán hận và ớn lạnh.Vào lúc này, cô không thể chống cự được.Lẽ nào sự trong trắng suốt bao nhiêu năm qua của cô lại bị chôn vùi trong tay tên lưu manh này sao?Thật khó chịu!Dường như Lạc Ly đã có linh cảm về cảnh tiếp theo, trong lòng cô tràn ngập cảm giác bất lực.“Này này, Lạc tiên tử"Trong lòng Lạc Ly hỗn loạn, cô gào thét nói: “A, anh muốn làm gì. Tôi cảnh cáo anh, tôi là Minh chủ của Vũ Minh. Nếu như anh dám lộn xôn thì hậu quả...Sẽ rất nghiêm trọng đấy!"Lục Vân hoàn toàn phớt lò cô và đi thẳng tới cái hồ trong rừng và sau đó...Ào!Hắn ném cô xuống không thương tiếc, đồng thời cũng giải huyệt đạo trên người cô.

Chương 182: Nếu thế thì cô biết giấu mặt mình ở đâu?