Hản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.
Chương 333: "Lục Vân, cậu là võ giả đúng không?"
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. Cầu Trường Giang.Lục Vân nhìn người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp đứng ở đầu cầu, bà ta có dáng người đầy đặn, trước sau nhô cao, mọi bộ phận trên cơ thể đều phát triển tốt nhất có thể, vẻ đẹp bất bại trước thời gian, dường như là câu nói đúng nhất về bà ta.Thật ra ở tuổi này của Khương Lam, không còn gọi là thiếu phụ được nữa rồi, nhưng dung mạo và ngoại hình của bà †a thật sự có thể trụ vững trước khảo nghiệm của thời gian, cho nên danh hiệu "Thiếu phụ đẹp nhất tỉnh Giang Nam' hết sức phù hợp với bà ta.Chỉ có thể nói chú Diệp quả thật rất có phúc.Lục Vân thầm ghen tị trong lòng.Khi đến cầu, Lục Vân cười hỏi: "Dì Khương, có chuyện gì không thể nói ở nhà sao phải mời cháu đến nơi này?""Lục Vân, cậu là võ giả đúng không?"Khương Lam trực tiếp hỏi về chuyện vẫn đang nghỉ vấn trong lòng, hơn nữa lần này bà cũng không gọi Lục Vân là 'c©on rể tốt hay cháu ngoan nữa, điều này chứng tỏ bà ta đang rất nghiêm túc.Lục Vân hơi sửng sốt: “Sao dì Khương lại hỏi chuyện này?”“Trả lời tôi, đúng hay không?”Khương Lam không nói lý do, chỉ nhìn dùng ánh mắt chờ mong nhìn Lục Vân, hy vọng sẽ nhận được câu trả lời từ biểu cảm của Lục Vân, nhưng Lục Vân lắc đầu, nói: "Không."Không!Làm sao có thể?Nếu Lục Vân không phải là võ giả, thì những gì Tê Thương Lan nói là sao?Khương Lam không tin.Bà nghĩ Lục Vân đang nói dối mình.Thật ra bà đâu biết rằng Lục Vân đang nói thật, bởi vì thật sự hắn không phải là võ giả, mà là một người tu luyện, hai cái này căn bản là không thuộc cùng một hệ thống.Lục Vân vừa trả lời Khương Lam xong, đột nhiên Khương Lam chỉ vào dòng sông dưới cầu, nói: "Cậu nhìn xem, dòng sông rộng như vậy, nước cũng chảy siết nữa, nếu người bình thường rơi vào đó chắc chẳn sẽ bị cuốn mất xác!"Nói xong bà liền thả người rơi xuống.???Lúc ấy Lục Vân vẫn còn ngỡ ngàng.Vân mà tức giận với bà?Kết hợp với cuộc đối thoại khó hiểu với Tê Thương Lan vừa rồi.Mặc kệ Khương Lam có đần độn như thế nào, vẫn có thể cảm giác được ở đây có vấn đề rất lớn!Thấy Lục Vân phủ nhận, bà ta cho răng Lục Vân không muốn tiết lộ thân phận nên đã dùng thủ đoạn nguy hiểm này để ép Lục Vân thừa nhận, nhưng bà ta không biết chiêu này. đối với Lục Vân thực sự rất ngu ngốc.
Cầu Trường Giang.
Lục Vân nhìn người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp đứng ở đầu cầu, bà ta có dáng người đầy đặn, trước sau nhô cao, mọi bộ phận trên cơ thể đều phát triển tốt nhất có thể, vẻ đẹp bất bại trước thời gian, dường như là câu nói đúng nhất về bà ta.
Thật ra ở tuổi này của Khương Lam, không còn gọi là thiếu phụ được nữa rồi, nhưng dung mạo và ngoại hình của bà †a thật sự có thể trụ vững trước khảo nghiệm của thời gian, cho nên danh hiệu "Thiếu phụ đẹp nhất tỉnh Giang Nam' hết sức phù hợp với bà ta.
Chỉ có thể nói chú Diệp quả thật rất có phúc.
Lục Vân thầm ghen tị trong lòng.
Khi đến cầu, Lục Vân cười hỏi: "Dì Khương, có chuyện gì không thể nói ở nhà sao phải mời cháu đến nơi này?"
"Lục Vân, cậu là võ giả đúng không?"
Khương Lam trực tiếp hỏi về chuyện vẫn đang nghỉ vấn trong lòng, hơn nữa lần này bà cũng không gọi Lục Vân là 'c©on rể tốt hay cháu ngoan nữa, điều này chứng tỏ bà ta đang rất nghiêm túc.
Lục Vân hơi sửng sốt: “Sao dì Khương lại hỏi chuyện này?”
“Trả lời tôi, đúng hay không?”
Khương Lam không nói lý do, chỉ nhìn dùng ánh mắt chờ mong nhìn Lục Vân, hy vọng sẽ nhận được câu trả lời từ biểu cảm của Lục Vân, nhưng Lục Vân lắc đầu, nói: "Không."
Không!
Làm sao có thể?
Nếu Lục Vân không phải là võ giả, thì những gì Tê Thương Lan nói là sao?
Khương Lam không tin.
Bà nghĩ Lục Vân đang nói dối mình.
Thật ra bà đâu biết rằng Lục Vân đang nói thật, bởi vì thật sự hắn không phải là võ giả, mà là một người tu luyện, hai cái này căn bản là không thuộc cùng một hệ thống.
Lục Vân vừa trả lời Khương Lam xong, đột nhiên Khương Lam chỉ vào dòng sông dưới cầu, nói: "Cậu nhìn xem, dòng sông rộng như vậy, nước cũng chảy siết nữa, nếu người bình thường rơi vào đó chắc chẳn sẽ bị cuốn mất xác!"
Nói xong bà liền thả người rơi xuống.
???
Lúc ấy Lục Vân vẫn còn ngỡ ngàng.
Vân mà tức giận với bà?
Kết hợp với cuộc đối thoại khó hiểu với Tê Thương Lan vừa rồi.
Mặc kệ Khương Lam có đần độn như thế nào, vẫn có thể cảm giác được ở đây có vấn đề rất lớn!
Thấy Lục Vân phủ nhận, bà ta cho răng Lục Vân không muốn tiết lộ thân phận nên đã dùng thủ đoạn nguy hiểm này để ép Lục Vân thừa nhận, nhưng bà ta không biết chiêu này. đối với Lục Vân thực sự rất ngu ngốc.
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. Cầu Trường Giang.Lục Vân nhìn người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp đứng ở đầu cầu, bà ta có dáng người đầy đặn, trước sau nhô cao, mọi bộ phận trên cơ thể đều phát triển tốt nhất có thể, vẻ đẹp bất bại trước thời gian, dường như là câu nói đúng nhất về bà ta.Thật ra ở tuổi này của Khương Lam, không còn gọi là thiếu phụ được nữa rồi, nhưng dung mạo và ngoại hình của bà †a thật sự có thể trụ vững trước khảo nghiệm của thời gian, cho nên danh hiệu "Thiếu phụ đẹp nhất tỉnh Giang Nam' hết sức phù hợp với bà ta.Chỉ có thể nói chú Diệp quả thật rất có phúc.Lục Vân thầm ghen tị trong lòng.Khi đến cầu, Lục Vân cười hỏi: "Dì Khương, có chuyện gì không thể nói ở nhà sao phải mời cháu đến nơi này?""Lục Vân, cậu là võ giả đúng không?"Khương Lam trực tiếp hỏi về chuyện vẫn đang nghỉ vấn trong lòng, hơn nữa lần này bà cũng không gọi Lục Vân là 'c©on rể tốt hay cháu ngoan nữa, điều này chứng tỏ bà ta đang rất nghiêm túc.Lục Vân hơi sửng sốt: “Sao dì Khương lại hỏi chuyện này?”“Trả lời tôi, đúng hay không?”Khương Lam không nói lý do, chỉ nhìn dùng ánh mắt chờ mong nhìn Lục Vân, hy vọng sẽ nhận được câu trả lời từ biểu cảm của Lục Vân, nhưng Lục Vân lắc đầu, nói: "Không."Không!Làm sao có thể?Nếu Lục Vân không phải là võ giả, thì những gì Tê Thương Lan nói là sao?Khương Lam không tin.Bà nghĩ Lục Vân đang nói dối mình.Thật ra bà đâu biết rằng Lục Vân đang nói thật, bởi vì thật sự hắn không phải là võ giả, mà là một người tu luyện, hai cái này căn bản là không thuộc cùng một hệ thống.Lục Vân vừa trả lời Khương Lam xong, đột nhiên Khương Lam chỉ vào dòng sông dưới cầu, nói: "Cậu nhìn xem, dòng sông rộng như vậy, nước cũng chảy siết nữa, nếu người bình thường rơi vào đó chắc chẳn sẽ bị cuốn mất xác!"Nói xong bà liền thả người rơi xuống.???Lúc ấy Lục Vân vẫn còn ngỡ ngàng.Vân mà tức giận với bà?Kết hợp với cuộc đối thoại khó hiểu với Tê Thương Lan vừa rồi.Mặc kệ Khương Lam có đần độn như thế nào, vẫn có thể cảm giác được ở đây có vấn đề rất lớn!Thấy Lục Vân phủ nhận, bà ta cho răng Lục Vân không muốn tiết lộ thân phận nên đã dùng thủ đoạn nguy hiểm này để ép Lục Vân thừa nhận, nhưng bà ta không biết chiêu này. đối với Lục Vân thực sự rất ngu ngốc.