Hản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.
Chương 488: hôm nay có nhiều chó điên thật
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. Ngay khi hai bên đang trong trạng thái bế tắc, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên. Lâm Thanh Đàn ra khỏi Hạnh Lâm Đường.Trên người cô mặc áo khoác trắng nhưng trên thân vẫn lộ ra dáng người nóng bỏng.Thế nhưng Park Kwok Chang không hề để ý tới diện mạo và dáng người của Lâm Thanh Đàn, ông †a trầm giọng hỏi: “Cô Lâm, hôm nay tôi tới đây để hỏi rằng cô có biết tung tích của Kimura không?”“Kimura là ai?”“Chính là đệ tử người Nhật Bản của tôi. Mấy ngày trước còn bị cô đâm mấy châm.”“Thì ra là anh ta. Anh ta bị làm sao?” “Nó mất tích rồi!" “Mất tích?”Nghe xong, Lâm Thanh Đàn lập tức tỏ vẻ kinh ngạc.Biểu cảm của cô khiến Park Kwok Chang rất bối rối.Người phụ nữ Long quốc này không hề biết chuyện của Kimura ư?Chẳng lẽ việc Kimura mất tích không hề liên quan gì đến cô ta?Park Kwok Chang dán mắt vào gương mặt của Lâm Thanh Đàn để cố nhìn ra điều gì đó.Thế nhưng ông ta không nhìn ra gì cả.Sự kinh ngạc trên khuôn mặt của Lâm Thanh Đàn không giống như đang diễn chút nào bởi vì không có sự diễn xuất nào chân thực được như vậy cả.Trên thực tế, Lâm Thanh Đàn không hề biết về chuyện Kimura mất tích. Thế nhưng sau khi Park Kwok Chang đề cập đến chuyện đó, cô nhanh chóng hiểu chuyện gì đang xảy ra.Lần trước khi Lục Vân chở cô tới khu rừng ở ngoại ô phía đông, Lâm Thanh Đàn không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên cô cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó thì bất tỉnh.Khi tỉnh lại lần nữa, cô thấy mình đang nằm trên giường trong phòng ngủ.Cô hỏi Lục Vân chuyện gì đang xảy ra và Lục Vân chỉ trả lời răng đó là chuyện nhỏ nên cô cũng không nghĩ quá nhiều về nó.Lâm Thanh Đàn vẫn luôn rất tin tưởng em trai mình. Thấy Lục Vân không muốn nói quá nhiều nên cô cũng không hỏi thêm nữa.Cho đến tận hôm nay, khi nghe Park Kwok Chang nói rằng đệ tử của mình đã biến mất thì Lâm Thanh Đàn mới hiểu Lục Vân đang nói về điều gì.Mặc dù không biết người Nhật Bản đó còn sống hay đã chết nhưng Lâm Thanh Đàn biết chắc rằng sự biến mất của cậu ta nhất định có liên quan đến Lục Vân.Tất nhiên Lâm Thanh Đàn không thể để Park Kwok Chang biết chuyện này được.Lâm Thanh Đàn giả vờ bình tĩnh nói: “Em trai, không phải hôm nay chị đã bảo em nên nghỉ ngơi ở nhà sao? Tại sao em lại đến Hạnh Lâm Đường?”Ý định ban đầu của cô là để Lục Vân nhanh chóng thoát khỏi sự chú ý.Ai ngờ Lục Vân lại lớn tiếng đáp: “Đương nhiên là em lo lắng cho chị hai rồi, lo rằng chị sẽ bị quấy rầy như mấy ngày trước. Bây giờ xem ra em nói đúng rồi, hôm nay có nhiều chó điên thật.”
Ngay khi hai bên đang trong trạng thái bế tắc, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Lâm Thanh Đàn ra khỏi Hạnh Lâm Đường.
Trên người cô mặc áo khoác trắng nhưng trên thân vẫn lộ ra dáng người nóng bỏng.
Thế nhưng Park Kwok Chang không hề để ý tới diện mạo và dáng người của Lâm Thanh Đàn, ông †a trầm giọng hỏi: “Cô Lâm, hôm nay tôi tới đây để hỏi rằng cô có biết tung tích của Kimura không?”
“Kimura là ai?”
“Chính là đệ tử người Nhật Bản của tôi. Mấy ngày trước còn bị cô đâm mấy châm.”
“Thì ra là anh ta. Anh ta bị làm sao?” “Nó mất tích rồi!" “Mất tích?”
Nghe xong, Lâm Thanh Đàn lập tức tỏ vẻ kinh ngạc.
Biểu cảm của cô khiến Park Kwok Chang rất bối rối.
Người phụ nữ Long quốc này không hề biết chuyện của Kimura ư?
Chẳng lẽ việc Kimura mất tích không hề liên quan gì đến cô ta?
Park Kwok Chang dán mắt vào gương mặt của Lâm Thanh Đàn để cố nhìn ra điều gì đó.
Thế nhưng ông ta không nhìn ra gì cả.
Sự kinh ngạc trên khuôn mặt của Lâm Thanh Đàn không giống như đang diễn chút nào bởi vì không có sự diễn xuất nào chân thực được như vậy cả.
Trên thực tế, Lâm Thanh Đàn không hề biết về chuyện Kimura mất tích. Thế nhưng sau khi Park Kwok Chang đề cập đến chuyện đó, cô nhanh chóng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lần trước khi Lục Vân chở cô tới khu rừng ở ngoại ô phía đông, Lâm Thanh Đàn không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên cô cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó thì bất tỉnh.
Khi tỉnh lại lần nữa, cô thấy mình đang nằm trên giường trong phòng ngủ.
Cô hỏi Lục Vân chuyện gì đang xảy ra và Lục Vân chỉ trả lời răng đó là chuyện nhỏ nên cô cũng không nghĩ quá nhiều về nó.
Lâm Thanh Đàn vẫn luôn rất tin tưởng em trai mình. Thấy Lục Vân không muốn nói quá nhiều nên cô cũng không hỏi thêm nữa.
Cho đến tận hôm nay, khi nghe Park Kwok Chang nói rằng đệ tử của mình đã biến mất thì Lâm Thanh Đàn mới hiểu Lục Vân đang nói về điều gì.
Mặc dù không biết người Nhật Bản đó còn sống hay đã chết nhưng Lâm Thanh Đàn biết chắc rằng sự biến mất của cậu ta nhất định có liên quan đến Lục Vân.
Tất nhiên Lâm Thanh Đàn không thể để Park Kwok Chang biết chuyện này được.
Lâm Thanh Đàn giả vờ bình tĩnh nói: “Em trai, không phải hôm nay chị đã bảo em nên nghỉ ngơi ở nhà sao? Tại sao em lại đến Hạnh Lâm Đường?”
Ý định ban đầu của cô là để Lục Vân nhanh chóng thoát khỏi sự chú ý.
Ai ngờ Lục Vân lại lớn tiếng đáp: “Đương nhiên là em lo lắng cho chị hai rồi, lo rằng chị sẽ bị quấy rầy như mấy ngày trước. Bây giờ xem ra em nói đúng rồi, hôm nay có nhiều chó điên thật.”
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. Ngay khi hai bên đang trong trạng thái bế tắc, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên. Lâm Thanh Đàn ra khỏi Hạnh Lâm Đường.Trên người cô mặc áo khoác trắng nhưng trên thân vẫn lộ ra dáng người nóng bỏng.Thế nhưng Park Kwok Chang không hề để ý tới diện mạo và dáng người của Lâm Thanh Đàn, ông †a trầm giọng hỏi: “Cô Lâm, hôm nay tôi tới đây để hỏi rằng cô có biết tung tích của Kimura không?”“Kimura là ai?”“Chính là đệ tử người Nhật Bản của tôi. Mấy ngày trước còn bị cô đâm mấy châm.”“Thì ra là anh ta. Anh ta bị làm sao?” “Nó mất tích rồi!" “Mất tích?”Nghe xong, Lâm Thanh Đàn lập tức tỏ vẻ kinh ngạc.Biểu cảm của cô khiến Park Kwok Chang rất bối rối.Người phụ nữ Long quốc này không hề biết chuyện của Kimura ư?Chẳng lẽ việc Kimura mất tích không hề liên quan gì đến cô ta?Park Kwok Chang dán mắt vào gương mặt của Lâm Thanh Đàn để cố nhìn ra điều gì đó.Thế nhưng ông ta không nhìn ra gì cả.Sự kinh ngạc trên khuôn mặt của Lâm Thanh Đàn không giống như đang diễn chút nào bởi vì không có sự diễn xuất nào chân thực được như vậy cả.Trên thực tế, Lâm Thanh Đàn không hề biết về chuyện Kimura mất tích. Thế nhưng sau khi Park Kwok Chang đề cập đến chuyện đó, cô nhanh chóng hiểu chuyện gì đang xảy ra.Lần trước khi Lục Vân chở cô tới khu rừng ở ngoại ô phía đông, Lâm Thanh Đàn không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên cô cảm thấy trước mắt tối sầm, sau đó thì bất tỉnh.Khi tỉnh lại lần nữa, cô thấy mình đang nằm trên giường trong phòng ngủ.Cô hỏi Lục Vân chuyện gì đang xảy ra và Lục Vân chỉ trả lời răng đó là chuyện nhỏ nên cô cũng không nghĩ quá nhiều về nó.Lâm Thanh Đàn vẫn luôn rất tin tưởng em trai mình. Thấy Lục Vân không muốn nói quá nhiều nên cô cũng không hỏi thêm nữa.Cho đến tận hôm nay, khi nghe Park Kwok Chang nói rằng đệ tử của mình đã biến mất thì Lâm Thanh Đàn mới hiểu Lục Vân đang nói về điều gì.Mặc dù không biết người Nhật Bản đó còn sống hay đã chết nhưng Lâm Thanh Đàn biết chắc rằng sự biến mất của cậu ta nhất định có liên quan đến Lục Vân.Tất nhiên Lâm Thanh Đàn không thể để Park Kwok Chang biết chuyện này được.Lâm Thanh Đàn giả vờ bình tĩnh nói: “Em trai, không phải hôm nay chị đã bảo em nên nghỉ ngơi ở nhà sao? Tại sao em lại đến Hạnh Lâm Đường?”Ý định ban đầu của cô là để Lục Vân nhanh chóng thoát khỏi sự chú ý.Ai ngờ Lục Vân lại lớn tiếng đáp: “Đương nhiên là em lo lắng cho chị hai rồi, lo rằng chị sẽ bị quấy rầy như mấy ngày trước. Bây giờ xem ra em nói đúng rồi, hôm nay có nhiều chó điên thật.”