Hản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.
Chương 489: Các người tưởng tôi là kẻ đần sao
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. Chó điên? Đám người Park Kwok Chang nghe Lục Vân nóivậy thì hơi khựng lại một chút, sau đó lửa giận phừng phừng bốc lênKhông phải. Cái cần quan tâm không phải cái này!Bây giờ không phải lúc quan tâm chuyện Lục 'Vân mảng mình là chó điên, mà—~—Một tầng nghĩa khác của câu hẳn vừa nói: Trước đó đã có một con chó điên nữa chạy đến quấy nhiễu Lâm Thanh Đàn.Đó không phải là Kimura sao?Cũng chính là nói, trước khi Kimura mất tích, nhất định người thanh niên Lục Vân này đã gặp qua Kimura, hơn nữa rất có khả năng giữa bọn họ còn xảy ra xung đột.Bởi vì.Hắn đã nói là 'quấy nhiễu'.Park Kwok Chang nhất thời võ đầu một cái nói: "Chuyện Kimura mất tích, nhất định có liên quan tới cậu, chắc chắn là thết"Ông ta nhớ tới ngày đấu châm kia.Chính thanh niên này đã dùng một loại sức mạnh quỷ dị, phản xạ cho kim châm chạy trở về, điều đó đã chứng minh hắn căn bản không phải là người bình thường.Dựa vào thủ đoạn của hắn, giết chết Kimura hoàn toàn không thành vấn đề.Park Kwok Chang lập tức thấy sáng tỏ, chân tướng việc Kimura mất tích, dần dần hiện rõ trong óc của ông ta.Lâm Thanh Đàn thì trợn tròn mắt.Em trai lại bị gì vậy?Câu nói vừa rồi của hắn có khác gì không đánh đã khai chứ?Không lẽ là hắn đang cố ý gây sự đó chứ? Lâm Thanh Đàn nói: "Em nói bậy gì đó, chó điên gì chứ, mấy hôm trước đâu có con chó điên nào đến quấy nhiễu chị, chắc là em ngủ mơ rồi."Gô vội vàng giúp Lục Vân giải vây. Dư Hồng Văn nhanh chóng bắt được sóng, cũng hùa theo nói: "Cô Lâm nói đúng, mấy ngày nay tôi vẫn luôn ở Hạnh Lâm Đường, có thấy người nào đến quấy nhiễu cô Lâm đâu."Sắc mặt Park Kwok Chang âm trầm nói: "Các người tưởng tôi là kẻ đần sao?"Làm sao ông ta không nghe ra, người nào đang nói thật, người nào đang nói dối.Lâm Thanh Đàn và Dư Hồng Văn càng giải thích, càng làm ông ta tiếp cận với chân tướng.Giải thích chính là che giấu, che giấu chính là sự thật!Kimura chắc chắn đã bị Lục Vân giết!Hai người dời bước sang một bên.Lục Vân lên tiếng nói: "Cậu đệ tử người Nhật của ông, đã bị tôi giết.""Gái gì?"
Chó điên? Đám người Park Kwok Chang nghe Lục Vân nói
vậy thì hơi khựng lại một chút, sau đó lửa giận phừng phừng bốc lên
Không phải. Cái cần quan tâm không phải cái này!
Bây giờ không phải lúc quan tâm chuyện Lục 'Vân mảng mình là chó điên, mà—~—
Một tầng nghĩa khác của câu hẳn vừa nói: Trước đó đã có một con chó điên nữa chạy đến quấy nhiễu Lâm Thanh Đàn.
Đó không phải là Kimura sao?
Cũng chính là nói, trước khi Kimura mất tích, nhất định người thanh niên Lục Vân này đã gặp qua Kimura, hơn nữa rất có khả năng giữa bọn họ còn xảy ra xung đột.
Bởi vì.
Hắn đã nói là 'quấy nhiễu'.
Park Kwok Chang nhất thời võ đầu một cái nói:
"Chuyện Kimura mất tích, nhất định có liên quan tới cậu, chắc chắn là thết"
Ông ta nhớ tới ngày đấu châm kia.
Chính thanh niên này đã dùng một loại sức mạnh quỷ dị, phản xạ cho kim châm chạy trở về, điều đó đã chứng minh hắn căn bản không phải là người bình thường.
Dựa vào thủ đoạn của hắn, giết chết Kimura hoàn toàn không thành vấn đề.
Park Kwok Chang lập tức thấy sáng tỏ, chân tướng việc Kimura mất tích, dần dần hiện rõ trong óc của ông ta.
Lâm Thanh Đàn thì trợn tròn mắt.
Em trai lại bị gì vậy?
Câu nói vừa rồi của hắn có khác gì không đánh đã khai chứ?
Không lẽ là hắn đang cố ý gây sự đó chứ? Lâm Thanh Đàn nói: "Em nói bậy gì đó, chó điên gì chứ, mấy hôm trước đâu có con chó điên nào đến quấy nhiễu chị, chắc là em ngủ mơ rồi."
Gô vội vàng giúp Lục Vân giải vây.
Dư Hồng Văn nhanh chóng bắt được sóng, cũng hùa theo nói: "Cô Lâm nói đúng, mấy ngày nay tôi vẫn luôn ở Hạnh Lâm Đường, có thấy người nào đến quấy nhiễu cô Lâm đâu."
Sắc mặt Park Kwok Chang âm trầm nói: "Các người tưởng tôi là kẻ đần sao?"
Làm sao ông ta không nghe ra, người nào đang nói thật, người nào đang nói dối.
Lâm Thanh Đàn và Dư Hồng Văn càng giải thích, càng làm ông ta tiếp cận với chân tướng.
Giải thích chính là che giấu, che giấu chính là sự thật!
Kimura chắc chắn đã bị Lục Vân giết!
Hai người dời bước sang một bên.
Lục Vân lên tiếng nói: "Cậu đệ tử người Nhật của ông, đã bị tôi giết."
"Gái gì?"
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. Chó điên? Đám người Park Kwok Chang nghe Lục Vân nóivậy thì hơi khựng lại một chút, sau đó lửa giận phừng phừng bốc lênKhông phải. Cái cần quan tâm không phải cái này!Bây giờ không phải lúc quan tâm chuyện Lục 'Vân mảng mình là chó điên, mà—~—Một tầng nghĩa khác của câu hẳn vừa nói: Trước đó đã có một con chó điên nữa chạy đến quấy nhiễu Lâm Thanh Đàn.Đó không phải là Kimura sao?Cũng chính là nói, trước khi Kimura mất tích, nhất định người thanh niên Lục Vân này đã gặp qua Kimura, hơn nữa rất có khả năng giữa bọn họ còn xảy ra xung đột.Bởi vì.Hắn đã nói là 'quấy nhiễu'.Park Kwok Chang nhất thời võ đầu một cái nói: "Chuyện Kimura mất tích, nhất định có liên quan tới cậu, chắc chắn là thết"Ông ta nhớ tới ngày đấu châm kia.Chính thanh niên này đã dùng một loại sức mạnh quỷ dị, phản xạ cho kim châm chạy trở về, điều đó đã chứng minh hắn căn bản không phải là người bình thường.Dựa vào thủ đoạn của hắn, giết chết Kimura hoàn toàn không thành vấn đề.Park Kwok Chang lập tức thấy sáng tỏ, chân tướng việc Kimura mất tích, dần dần hiện rõ trong óc của ông ta.Lâm Thanh Đàn thì trợn tròn mắt.Em trai lại bị gì vậy?Câu nói vừa rồi của hắn có khác gì không đánh đã khai chứ?Không lẽ là hắn đang cố ý gây sự đó chứ? Lâm Thanh Đàn nói: "Em nói bậy gì đó, chó điên gì chứ, mấy hôm trước đâu có con chó điên nào đến quấy nhiễu chị, chắc là em ngủ mơ rồi."Gô vội vàng giúp Lục Vân giải vây. Dư Hồng Văn nhanh chóng bắt được sóng, cũng hùa theo nói: "Cô Lâm nói đúng, mấy ngày nay tôi vẫn luôn ở Hạnh Lâm Đường, có thấy người nào đến quấy nhiễu cô Lâm đâu."Sắc mặt Park Kwok Chang âm trầm nói: "Các người tưởng tôi là kẻ đần sao?"Làm sao ông ta không nghe ra, người nào đang nói thật, người nào đang nói dối.Lâm Thanh Đàn và Dư Hồng Văn càng giải thích, càng làm ông ta tiếp cận với chân tướng.Giải thích chính là che giấu, che giấu chính là sự thật!Kimura chắc chắn đã bị Lục Vân giết!Hai người dời bước sang một bên.Lục Vân lên tiếng nói: "Cậu đệ tử người Nhật của ông, đã bị tôi giết.""Gái gì?"