Hản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.
Chương 707: Khó
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. Nhưng mà càng như thế, tâm trạng của hắn càng hưng phấn, bởi vì điều đó có nghĩa là bảo vật phía trước chắc chắn là thứ kinh hãi thế tục."Ngự Linh Thần kiếm, phá nó cho ta!"Lục Vân gầm lên một tiếng, thần kiếm lập tức chém một nhát phá vỡ lực đẩy mạnh mẽ trước mặt.Nhờ vậy, Lục Vân đã thành công tiến đến vị trí cách bệ đá chừng một mét.Một mét! Hai bên chỉ cách nhau chừng một mét! Bảo vật này sẽ về tay hắn!Nhưng mà, nhát kiếm này cũng đã tiêu hao gần hết sức lực của Lục Vân, hắn cứng đờ thở dốc tại chỗ.Mặc dù khoảng cách chỉ còn một mét Lục Vân vẫn không thể nhìn rõ đó là gì.Thậm chí hắn còn không dám nhìn vật đó quá lâu vì ánh sáng của nó thật sự quá chói mắt.Bước cuối cùng! Chỉ còn lại bước cuối cùng! Lục Vân nghỉ ngơi hồi lâu, đợi sau khi thân thể hoàn toàn ổn định lại hản tiếp tục bước đi, thử tiến thêm một bước nhỏ thăm dò.Âm! Đột nhiên, một lực đẩy còn đáng sợ hơn lần trước gấp trăm lần điên cuồng lao ra khiến bước nhỏ cuối cùng của Lục Vân còn khó hơn lên trời, thậm chí hắn còn bị đẩy lui về sau bốn năm mét liền.Khó!Khó quáLục Vân chưa bao giờ gặp phải khó khăn như thế.Hắn đành phải tạm thời ngừng việc tiến về phía trước, khoanh chân ngồi xuống tại chỗ. May là trong trận pháp thần bí này có phong tỏa một ít linh khí đủ để Lục Vân ngưng tụ ra chân khí.Cả thế giới dưới nước bị bảo vật kia chiếu sáng đến mức không thể phân biệt được là ngày hay đêm, khái niệm về thời gian cũng hoàn toàn biến mất.Lục Vân ngưng tụ chân khí cố gắng tấn công bệ đá kia hết lần này đến lần khác đồng thời cũng thất bại hết Iần này đến lần khác...Lục Vân không còn nhớ rõ mình đã thất bại bao nhiêu lần.Bảo vật gần ngay trước mắt rồi lại xa tận chân trời, nhưng Lục Vân thực sự không cam lòng từ bỏ như vậy.Lại một lần nữa nghỉ ngơi và hồi phục lại sức lực.Chân khí trona cơ thể Luc Vân lai trở về trang thái tràn đầy.Lần này.Hăn lại lao tới vị trí cách bệ đá một mét. Lực đẩy mạnh mẽ kia vẫn khủng bố như cũ."Vân Thiên Thần Quân tôi muốn gì được đó, không người nào có thể ngăn cản, phá - cho tôiiI!"Lục Vân gầm lên, vận dụng hết sức lực toàn thân tiến về phía trước nửa bước nữa, quần áo trên người hắn đột nhiên nổ tung, lực đẩy mạnh mẽ kia nháy mắt hóa thành hàng nghìn lưỡi dao sắc bén rạch hắn thương tích đầy mình.Chỉ thấy trong lòng bàn tay của hắn đã xuất hiện một dấu ấn có hình dạng tựa như một chiếc gương nhỏ hình thoi."Chắc chiếc gương nhỏ này là thứ đã tỏa ra thứ hào. quang chói mắt kia, nhưng mà công dụng của nó là gìLục Vân ngơ ngác nhìn chằm chằm vào chiếc gương hình thoi trong lòng bàn tay. Đang nghi ngờ, hắn đột nhiên cảm thấy toàn bộ thế giới dưới nước đang run lên, vô số ánh sáng trắng rải rác gần đó bỗng nhiên trỗi dậy, điên cưồng ngưng tụ lại.
Nhưng mà càng như thế, tâm trạng của hắn càng hưng phấn, bởi vì điều đó có nghĩa là bảo vật phía trước chắc chắn là thứ kinh hãi thế tục.
"Ngự Linh Thần kiếm, phá nó cho ta!"
Lục Vân gầm lên một tiếng, thần kiếm lập tức chém một nhát phá vỡ lực đẩy mạnh mẽ trước mặt.
Nhờ vậy, Lục Vân đã thành công tiến đến vị trí cách bệ đá chừng một mét.
Một mét! Hai bên chỉ cách nhau chừng một mét! Bảo vật này sẽ về tay hắn!
Nhưng mà, nhát kiếm này cũng đã tiêu hao gần hết sức lực của Lục Vân, hắn cứng đờ thở dốc tại chỗ.
Mặc dù khoảng cách chỉ còn một mét Lục Vân vẫn không thể nhìn rõ đó là gì.
Thậm chí hắn còn không dám nhìn vật đó quá lâu vì ánh sáng của nó thật sự quá chói mắt.
Bước cuối cùng! Chỉ còn lại bước cuối cùng! Lục Vân nghỉ ngơi hồi lâu, đợi sau khi thân thể hoàn toàn ổn định lại hản tiếp tục bước đi, thử tiến thêm một bước nhỏ thăm dò.
Âm!
Đột nhiên, một lực đẩy còn đáng sợ hơn lần trước gấp trăm lần điên cuồng lao ra khiến bước nhỏ cuối cùng của Lục Vân còn khó hơn lên trời, thậm chí hắn còn bị đẩy lui về sau bốn năm mét liền.
Khó!
Khó quá
Lục Vân chưa bao giờ gặp phải khó khăn như thế.
Hắn đành phải tạm thời ngừng việc tiến về phía trước, khoanh chân ngồi xuống tại chỗ. May là trong trận pháp thần bí này có phong tỏa một ít linh khí đủ để Lục Vân ngưng tụ ra chân khí.
Cả thế giới dưới nước bị bảo vật kia chiếu sáng đến mức không thể phân biệt được là ngày hay đêm, khái niệm về thời gian cũng hoàn toàn biến mất.
Lục Vân ngưng tụ chân khí cố gắng tấn công bệ đá kia hết lần này đến lần khác đồng thời cũng thất bại hết Iần này đến lần khác...
Lục Vân không còn nhớ rõ mình đã thất bại bao nhiêu lần.
Bảo vật gần ngay trước mắt rồi lại xa tận chân trời, nhưng Lục Vân thực sự không cam lòng từ bỏ như vậy.
Lại một lần nữa nghỉ ngơi và hồi phục lại sức lực.
Chân khí trona cơ thể Luc Vân lai trở về trang thái tràn đầy.
Lần này.
Hăn lại lao tới vị trí cách bệ đá một mét. Lực đẩy mạnh mẽ kia vẫn khủng bố như cũ.
"Vân Thiên Thần Quân tôi muốn gì được đó, không người nào có thể ngăn cản, phá - cho tôiiI!"
Lục Vân gầm lên, vận dụng hết sức lực toàn thân tiến về phía trước nửa bước nữa, quần áo trên người hắn đột nhiên nổ tung, lực đẩy mạnh mẽ kia nháy mắt hóa thành hàng nghìn lưỡi dao sắc bén rạch hắn thương tích đầy mình.
Chỉ thấy trong lòng bàn tay của hắn đã xuất hiện một dấu ấn có hình dạng tựa như một chiếc gương nhỏ hình thoi.
"Chắc chiếc gương nhỏ này là thứ đã tỏa ra thứ hào. quang chói mắt kia, nhưng mà công dụng của nó là gì
Lục Vân ngơ ngác nhìn chằm chằm vào chiếc gương hình thoi trong lòng bàn tay. Đang nghi ngờ, hắn đột nhiên cảm thấy toàn bộ thế giới dưới nước đang run lên, vô số ánh sáng trắng rải rác gần đó bỗng nhiên trỗi dậy, điên cưồng ngưng tụ lại.
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. Nhưng mà càng như thế, tâm trạng của hắn càng hưng phấn, bởi vì điều đó có nghĩa là bảo vật phía trước chắc chắn là thứ kinh hãi thế tục."Ngự Linh Thần kiếm, phá nó cho ta!"Lục Vân gầm lên một tiếng, thần kiếm lập tức chém một nhát phá vỡ lực đẩy mạnh mẽ trước mặt.Nhờ vậy, Lục Vân đã thành công tiến đến vị trí cách bệ đá chừng một mét.Một mét! Hai bên chỉ cách nhau chừng một mét! Bảo vật này sẽ về tay hắn!Nhưng mà, nhát kiếm này cũng đã tiêu hao gần hết sức lực của Lục Vân, hắn cứng đờ thở dốc tại chỗ.Mặc dù khoảng cách chỉ còn một mét Lục Vân vẫn không thể nhìn rõ đó là gì.Thậm chí hắn còn không dám nhìn vật đó quá lâu vì ánh sáng của nó thật sự quá chói mắt.Bước cuối cùng! Chỉ còn lại bước cuối cùng! Lục Vân nghỉ ngơi hồi lâu, đợi sau khi thân thể hoàn toàn ổn định lại hản tiếp tục bước đi, thử tiến thêm một bước nhỏ thăm dò.Âm! Đột nhiên, một lực đẩy còn đáng sợ hơn lần trước gấp trăm lần điên cuồng lao ra khiến bước nhỏ cuối cùng của Lục Vân còn khó hơn lên trời, thậm chí hắn còn bị đẩy lui về sau bốn năm mét liền.Khó!Khó quáLục Vân chưa bao giờ gặp phải khó khăn như thế.Hắn đành phải tạm thời ngừng việc tiến về phía trước, khoanh chân ngồi xuống tại chỗ. May là trong trận pháp thần bí này có phong tỏa một ít linh khí đủ để Lục Vân ngưng tụ ra chân khí.Cả thế giới dưới nước bị bảo vật kia chiếu sáng đến mức không thể phân biệt được là ngày hay đêm, khái niệm về thời gian cũng hoàn toàn biến mất.Lục Vân ngưng tụ chân khí cố gắng tấn công bệ đá kia hết lần này đến lần khác đồng thời cũng thất bại hết Iần này đến lần khác...Lục Vân không còn nhớ rõ mình đã thất bại bao nhiêu lần.Bảo vật gần ngay trước mắt rồi lại xa tận chân trời, nhưng Lục Vân thực sự không cam lòng từ bỏ như vậy.Lại một lần nữa nghỉ ngơi và hồi phục lại sức lực.Chân khí trona cơ thể Luc Vân lai trở về trang thái tràn đầy.Lần này.Hăn lại lao tới vị trí cách bệ đá một mét. Lực đẩy mạnh mẽ kia vẫn khủng bố như cũ."Vân Thiên Thần Quân tôi muốn gì được đó, không người nào có thể ngăn cản, phá - cho tôiiI!"Lục Vân gầm lên, vận dụng hết sức lực toàn thân tiến về phía trước nửa bước nữa, quần áo trên người hắn đột nhiên nổ tung, lực đẩy mạnh mẽ kia nháy mắt hóa thành hàng nghìn lưỡi dao sắc bén rạch hắn thương tích đầy mình.Chỉ thấy trong lòng bàn tay của hắn đã xuất hiện một dấu ấn có hình dạng tựa như một chiếc gương nhỏ hình thoi."Chắc chiếc gương nhỏ này là thứ đã tỏa ra thứ hào. quang chói mắt kia, nhưng mà công dụng của nó là gìLục Vân ngơ ngác nhìn chằm chằm vào chiếc gương hình thoi trong lòng bàn tay. Đang nghi ngờ, hắn đột nhiên cảm thấy toàn bộ thế giới dưới nước đang run lên, vô số ánh sáng trắng rải rác gần đó bỗng nhiên trỗi dậy, điên cưồng ngưng tụ lại.