Tác giả:

Hản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. 

Chương 779: Lại là hắn!

Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.  Giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn này là vang lên từ miệng Lục Vân.Là hắn!Lại là hắn!Lại là thằng chó không biết sống chết này!Câu nói vừa rồi của hắn đã mắng toàn bộ Võ Minh, còn mắng Lâm Chấn Nghiệp là suy đồi trong đám sâu mọt.Mọi người đã không biết nên đánh giá hắn như thế nào, căn bản không tìm thấy từ nào để đánh giá hắn.Chỉ có thể nói Lục Vân không chết thì thiên lý bất dung! "Lục Vân, mày dám bất kính với Võ Minh, tội thêm một bậc, chết đi cho tao!"Lâm Chấn Nghiệp triệt để nổi giận mà thét dài một tiếng, sát ý như lũ lụt trút xuống, cuồn cuộn phun trào lao thẳng về hướng Lục Vân.Long Tề cười lạnh và nói: "Lâm hộ pháp uy vũ! Thằng ranh này liên tục nói ngông nói càn, không biết kính sợ ai cả, hắn đã sớm đáng chết, Lâm hộ pháp đang vì dân trừ hại!"A?Long Tề đang cố gắng nịnh nọt Lâm Chấn Nghiệp thì đột nhiên nhướng mày, cảm thấy thân thể mình trở nên rất nhẹ.Cúi đầu nhìn lại, ông ta phát hiện hai chân mình đã rời khỏi mặt đất, thân thể lơ lửng một cách quỷ dị.Long Tề lập tức sợ hãi. Tại sao lại như vậy?Lâm Chấn Nghiệp vốn chuẩn bị đánh chết Lục Vân ngay tại chỗ thì nghe thấy tiếng kinh hô của Long Tề nên liếc nhìn qua rồi lập tức sửng sốt.Những người ở đây cũng tập trung nhìn về hướng Long Tề. Kinh ngạc!Không hiểu!Sao ông ta đột nhiên lơ lửng như vậy?Đây không phải hiệu quả lơ lửng có thể đạt được khi Long Tề tự phóng ra nội kình, mà giống như bị người ta xách lên hơn.Ai có bản lĩnh như vậy chứ?Trừ Trịnh Dương, Long Diệc Tuyết ra thì những người khác đều sợ hãi, nghi hoặc không hiểu.Lúc này, Lục Vân chậm rãi mở miệng: 'Lâm Chấn Nghiệp, ông không hiếu kỳ một Hoành Luyện tông sư như tôi làm sao giết chết con của ông là Lâm Kiến sao? Ông không hiếu kỳ vì sao Ngô Thụy không ngăn được tôi sao?"Lúc nãy ông ta hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề này, Trịnh Dương cũng không nhắc nhở ông.Lâm Chấn Nghiệp chỉ biết con của mình bị Lục Vân giết chết, ông ta còn tưởng rằng khi Lục Vân ra tay thì Ngô Thụy không có ở hiện trường.Hiện tại xem ra rõ ràng không phải.Sâu trong nội tâm Lâm Chấn Nghiệp đột nhiên sinh ra một linh cảm không lành.

Giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn này là vang lên từ miệng Lục Vân.

Là hắn!

Lại là hắn!

Lại là thằng chó không biết sống chết này!

Câu nói vừa rồi của hắn đã mắng toàn bộ Võ Minh, còn mắng Lâm Chấn Nghiệp là suy đồi trong đám sâu mọt.

Mọi người đã không biết nên đánh giá hắn như thế nào, căn bản không tìm thấy từ nào để đánh giá hắn.

Chỉ có thể nói Lục Vân không chết thì thiên lý bất dung! "Lục Vân, mày dám bất kính với Võ Minh, tội thêm một bậc, chết đi cho tao!"

Lâm Chấn Nghiệp triệt để nổi giận mà thét dài một tiếng, sát ý như lũ lụt trút xuống, cuồn cuộn phun trào lao thẳng về hướng Lục Vân.

Long Tề cười lạnh và nói: "Lâm hộ pháp uy vũ! Thằng ranh này liên tục nói ngông nói càn, không biết kính sợ ai cả, hắn đã sớm đáng chết, Lâm hộ pháp đang vì dân trừ hại!"

A?

Long Tề đang cố gắng nịnh nọt Lâm Chấn Nghiệp thì đột nhiên nhướng mày, cảm thấy thân thể mình trở nên rất nhẹ.

Cúi đầu nhìn lại, ông ta phát hiện hai chân mình đã rời khỏi mặt đất, thân thể lơ lửng một cách quỷ dị.

Long Tề lập tức sợ hãi. Tại sao lại như vậy?

Lâm Chấn Nghiệp vốn chuẩn bị đánh chết Lục Vân ngay tại chỗ thì nghe thấy tiếng kinh hô của Long Tề nên liếc nhìn qua rồi lập tức sửng sốt.

Những người ở đây cũng tập trung nhìn về hướng Long Tề. Kinh ngạc!

Không hiểu!

Sao ông ta đột nhiên lơ lửng như vậy?

Đây không phải hiệu quả lơ lửng có thể đạt được khi Long Tề tự phóng ra nội kình, mà giống như bị người ta xách lên hơn.

Ai có bản lĩnh như vậy chứ?

Trừ Trịnh Dương, Long Diệc Tuyết ra thì những người khác đều sợ hãi, nghi hoặc không hiểu.

Lúc này, Lục Vân chậm rãi mở miệng: 'Lâm Chấn Nghiệp, ông không hiếu kỳ một Hoành Luyện tông sư như tôi làm sao giết chết con của ông là Lâm Kiến sao? Ông không hiếu kỳ vì sao Ngô Thụy không ngăn được tôi sao?"

Lúc nãy ông ta hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề này, Trịnh Dương cũng không nhắc nhở ông.

Lâm Chấn Nghiệp chỉ biết con của mình bị Lục Vân giết chết, ông ta còn tưởng rằng khi Lục Vân ra tay thì Ngô Thụy không có ở hiện trường.

Hiện tại xem ra rõ ràng không phải.

Sâu trong nội tâm Lâm Chấn Nghiệp đột nhiên sinh ra một linh cảm không lành.

Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.  Giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn này là vang lên từ miệng Lục Vân.Là hắn!Lại là hắn!Lại là thằng chó không biết sống chết này!Câu nói vừa rồi của hắn đã mắng toàn bộ Võ Minh, còn mắng Lâm Chấn Nghiệp là suy đồi trong đám sâu mọt.Mọi người đã không biết nên đánh giá hắn như thế nào, căn bản không tìm thấy từ nào để đánh giá hắn.Chỉ có thể nói Lục Vân không chết thì thiên lý bất dung! "Lục Vân, mày dám bất kính với Võ Minh, tội thêm một bậc, chết đi cho tao!"Lâm Chấn Nghiệp triệt để nổi giận mà thét dài một tiếng, sát ý như lũ lụt trút xuống, cuồn cuộn phun trào lao thẳng về hướng Lục Vân.Long Tề cười lạnh và nói: "Lâm hộ pháp uy vũ! Thằng ranh này liên tục nói ngông nói càn, không biết kính sợ ai cả, hắn đã sớm đáng chết, Lâm hộ pháp đang vì dân trừ hại!"A?Long Tề đang cố gắng nịnh nọt Lâm Chấn Nghiệp thì đột nhiên nhướng mày, cảm thấy thân thể mình trở nên rất nhẹ.Cúi đầu nhìn lại, ông ta phát hiện hai chân mình đã rời khỏi mặt đất, thân thể lơ lửng một cách quỷ dị.Long Tề lập tức sợ hãi. Tại sao lại như vậy?Lâm Chấn Nghiệp vốn chuẩn bị đánh chết Lục Vân ngay tại chỗ thì nghe thấy tiếng kinh hô của Long Tề nên liếc nhìn qua rồi lập tức sửng sốt.Những người ở đây cũng tập trung nhìn về hướng Long Tề. Kinh ngạc!Không hiểu!Sao ông ta đột nhiên lơ lửng như vậy?Đây không phải hiệu quả lơ lửng có thể đạt được khi Long Tề tự phóng ra nội kình, mà giống như bị người ta xách lên hơn.Ai có bản lĩnh như vậy chứ?Trừ Trịnh Dương, Long Diệc Tuyết ra thì những người khác đều sợ hãi, nghi hoặc không hiểu.Lúc này, Lục Vân chậm rãi mở miệng: 'Lâm Chấn Nghiệp, ông không hiếu kỳ một Hoành Luyện tông sư như tôi làm sao giết chết con của ông là Lâm Kiến sao? Ông không hiếu kỳ vì sao Ngô Thụy không ngăn được tôi sao?"Lúc nãy ông ta hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề này, Trịnh Dương cũng không nhắc nhở ông.Lâm Chấn Nghiệp chỉ biết con của mình bị Lục Vân giết chết, ông ta còn tưởng rằng khi Lục Vân ra tay thì Ngô Thụy không có ở hiện trường.Hiện tại xem ra rõ ràng không phải.Sâu trong nội tâm Lâm Chấn Nghiệp đột nhiên sinh ra một linh cảm không lành.

Chương 779: Lại là hắn!