Tác giả:

Hản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. 

Chương 968: Nói thẳng là bức tranh như gà bới!

Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.  Mọi người ồn ào đồng ý.Đúng là nghệ thuật gia, cảnh giới cao, không thèm để ý hình tượng nữa rồi.Mọi người đều tưởng tượng rất ảo.Bội phục!Nghe mọi người xung quanh tán thưởng, người cắt đầu đỉnh nở nụ cười thỏa mãn, nói tiếp: “Lần này Vân Lộc đại sư của chúng tôi đến tỉnh Vân Quý để sưu tâm dân ca, đột nhiên có hứng thú, cực kì muốn sáng tác, nên quyết định tặng mọi người một phúc lợi bức tranh ngay tại chỗ!”Anh ta vừa dứt lời, bốn phía lại vang lên tiếng khen ngợi.Người đầu đinh vui vẻ, cúi người xuống cung kính hỏi:"Đại sư, bây giờ bắt đầu sao?”Người đàn ông nhếch nhác không nói gì, chỉ gật đầu.Vì vậy anh chàng kia nói với đám người đẳng sau: “Đại sư nói hiện tại đang vẽ tranh, mọi người mở giấy ra."“Vâng!"Cá đám người cùng nhau mở, kéo phẳng một cuộn giấy dài gần ba mét, chiều rộng 1,5 mét ra.Người cắt đầu đĩnh đưa bút cho người đàn ông nhếch nhác, nói: “Đại sư, mời”Không ngờ người đàn ông nhếch nhác lại đẩy bút ra, đổ một ngụm rượu lớn vào miệng, sau đó đột nhiên đứng dậy, nhúng cả bàn tay vào bát mực, rồi xoay người đi về phía cuộn giấy lớn kiaÔng ta nín thở tập trung, cực kì khí phách.Ngay sau đó, trong miệng người đàn ông đột nhiên phát ra một tiếng rú to, khiến tỉnh thần mọi người bị kéo lên cao, mà ông ta thì tự dưng như bị tạt máu gà.Trong nháy mắt đã trở nên điên cuồng.Trong nháy mắt, ông ta điên cuồng thao tác lên cuộn giấy được mở trước mặt, cực kì khí thế.Sau đó ông ta dừng lại, hét lớn một tiếng: “Thu!”Trạng thái điên cuồng lập tức biến mất.Người đàn ông quay lại chỗ cũ ngồi xuống, dáng vẻ bình thản, mí mắt không xốc lên một lần nào, hoàn toàn không để ý đến người xung quanh.Nhưng mà quần chúng vây xem đều dại ra. Không phải là vì bức tranh của người đàn ông tuyệt đỉnh thế nào, mà vì “kiệt tác" của ông ta, bọn họ nhìn không hiểu!Nói cách khác là, để một thẳng nhóc tè ra còn đẹp hơn ông ta vẽ!Nói thẳng là bức tranh như gà bới!Đây là Vân Lộc đại sư hàng thật ư?Mọi người hơi nghỉ ngờ.Đương nhiên mọi người đều biết phong cách của Vân Lộc đại sư đang đi theo các nhân vật ngày xưa, nhưng cái ý thức nhất quán này cũng tùy tiện quá đi chứ?Thứ hỏi chính ông ta xem có biết mình vẽ cái gì không?Mọi người ở đây có ôm thêm một con lợn cũng vẽ được như thế này.Coi người dân là kẻ ngu mà lừa à? 

Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.  Mọi người ồn ào đồng ý.Đúng là nghệ thuật gia, cảnh giới cao, không thèm để ý hình tượng nữa rồi.Mọi người đều tưởng tượng rất ảo.Bội phục!Nghe mọi người xung quanh tán thưởng, người cắt đầu đỉnh nở nụ cười thỏa mãn, nói tiếp: “Lần này Vân Lộc đại sư của chúng tôi đến tỉnh Vân Quý để sưu tâm dân ca, đột nhiên có hứng thú, cực kì muốn sáng tác, nên quyết định tặng mọi người một phúc lợi bức tranh ngay tại chỗ!”Anh ta vừa dứt lời, bốn phía lại vang lên tiếng khen ngợi.Người đầu đinh vui vẻ, cúi người xuống cung kính hỏi:"Đại sư, bây giờ bắt đầu sao?”Người đàn ông nhếch nhác không nói gì, chỉ gật đầu.Vì vậy anh chàng kia nói với đám người đẳng sau: “Đại sư nói hiện tại đang vẽ tranh, mọi người mở giấy ra."“Vâng!"Cá đám người cùng nhau mở, kéo phẳng một cuộn giấy dài gần ba mét, chiều rộng 1,5 mét ra.Người cắt đầu đĩnh đưa bút cho người đàn ông nhếch nhác, nói: “Đại sư, mời”Không ngờ người đàn ông nhếch nhác lại đẩy bút ra, đổ một ngụm rượu lớn vào miệng, sau đó đột nhiên đứng dậy, nhúng cả bàn tay vào bát mực, rồi xoay người đi về phía cuộn giấy lớn kiaÔng ta nín thở tập trung, cực kì khí phách.Ngay sau đó, trong miệng người đàn ông đột nhiên phát ra một tiếng rú to, khiến tỉnh thần mọi người bị kéo lên cao, mà ông ta thì tự dưng như bị tạt máu gà.Trong nháy mắt đã trở nên điên cuồng.Trong nháy mắt, ông ta điên cuồng thao tác lên cuộn giấy được mở trước mặt, cực kì khí thế.Sau đó ông ta dừng lại, hét lớn một tiếng: “Thu!”Trạng thái điên cuồng lập tức biến mất.Người đàn ông quay lại chỗ cũ ngồi xuống, dáng vẻ bình thản, mí mắt không xốc lên một lần nào, hoàn toàn không để ý đến người xung quanh.Nhưng mà quần chúng vây xem đều dại ra. Không phải là vì bức tranh của người đàn ông tuyệt đỉnh thế nào, mà vì “kiệt tác" của ông ta, bọn họ nhìn không hiểu!Nói cách khác là, để một thẳng nhóc tè ra còn đẹp hơn ông ta vẽ!Nói thẳng là bức tranh như gà bới!Đây là Vân Lộc đại sư hàng thật ư?Mọi người hơi nghỉ ngờ.Đương nhiên mọi người đều biết phong cách của Vân Lộc đại sư đang đi theo các nhân vật ngày xưa, nhưng cái ý thức nhất quán này cũng tùy tiện quá đi chứ?Thứ hỏi chính ông ta xem có biết mình vẽ cái gì không?Mọi người ở đây có ôm thêm một con lợn cũng vẽ được như thế này.Coi người dân là kẻ ngu mà lừa à? 

Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.  Mọi người ồn ào đồng ý.Đúng là nghệ thuật gia, cảnh giới cao, không thèm để ý hình tượng nữa rồi.Mọi người đều tưởng tượng rất ảo.Bội phục!Nghe mọi người xung quanh tán thưởng, người cắt đầu đỉnh nở nụ cười thỏa mãn, nói tiếp: “Lần này Vân Lộc đại sư của chúng tôi đến tỉnh Vân Quý để sưu tâm dân ca, đột nhiên có hứng thú, cực kì muốn sáng tác, nên quyết định tặng mọi người một phúc lợi bức tranh ngay tại chỗ!”Anh ta vừa dứt lời, bốn phía lại vang lên tiếng khen ngợi.Người đầu đinh vui vẻ, cúi người xuống cung kính hỏi:"Đại sư, bây giờ bắt đầu sao?”Người đàn ông nhếch nhác không nói gì, chỉ gật đầu.Vì vậy anh chàng kia nói với đám người đẳng sau: “Đại sư nói hiện tại đang vẽ tranh, mọi người mở giấy ra."“Vâng!"Cá đám người cùng nhau mở, kéo phẳng một cuộn giấy dài gần ba mét, chiều rộng 1,5 mét ra.Người cắt đầu đĩnh đưa bút cho người đàn ông nhếch nhác, nói: “Đại sư, mời”Không ngờ người đàn ông nhếch nhác lại đẩy bút ra, đổ một ngụm rượu lớn vào miệng, sau đó đột nhiên đứng dậy, nhúng cả bàn tay vào bát mực, rồi xoay người đi về phía cuộn giấy lớn kiaÔng ta nín thở tập trung, cực kì khí phách.Ngay sau đó, trong miệng người đàn ông đột nhiên phát ra một tiếng rú to, khiến tỉnh thần mọi người bị kéo lên cao, mà ông ta thì tự dưng như bị tạt máu gà.Trong nháy mắt đã trở nên điên cuồng.Trong nháy mắt, ông ta điên cuồng thao tác lên cuộn giấy được mở trước mặt, cực kì khí thế.Sau đó ông ta dừng lại, hét lớn một tiếng: “Thu!”Trạng thái điên cuồng lập tức biến mất.Người đàn ông quay lại chỗ cũ ngồi xuống, dáng vẻ bình thản, mí mắt không xốc lên một lần nào, hoàn toàn không để ý đến người xung quanh.Nhưng mà quần chúng vây xem đều dại ra. Không phải là vì bức tranh của người đàn ông tuyệt đỉnh thế nào, mà vì “kiệt tác" của ông ta, bọn họ nhìn không hiểu!Nói cách khác là, để một thẳng nhóc tè ra còn đẹp hơn ông ta vẽ!Nói thẳng là bức tranh như gà bới!Đây là Vân Lộc đại sư hàng thật ư?Mọi người hơi nghỉ ngờ.Đương nhiên mọi người đều biết phong cách của Vân Lộc đại sư đang đi theo các nhân vật ngày xưa, nhưng cái ý thức nhất quán này cũng tùy tiện quá đi chứ?Thứ hỏi chính ông ta xem có biết mình vẽ cái gì không?Mọi người ở đây có ôm thêm một con lợn cũng vẽ được như thế này.Coi người dân là kẻ ngu mà lừa à? 

Chương 968: Nói thẳng là bức tranh như gà bới!