Hản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực.
Chương 969: Đại cái đầu mày!
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. Quần chúng vây xem cảm giác như mình bị đùa giỡn. Đây là Vân Lộc đại sư?Đại cái đầu mày!Đúng là lãng phí thời gian!“Các vị, đừng đi vội..."Thấy mọi người chẳng định mua gì, thanh niên đầu đinh không nhịn được, lên tiếng gọi lại.Mọi người dừng chân, nghi ngờ quay đầu lại. Không biết tên đại sư giả này định làm gì nữa.Người đầu đinh lại khom lưng, nói với người đàn ông nhếch nhác: “Đại sư, hình như mọi người không thích tác phẩm của ông, nên mời ông bộc.lộ tài năng.” “Hừ, một đám người không có mắt nhìn, không biết thưởng thức nghệ thuật!”Người đàn ông kia hừ lạnh, khiến nhiều người tức giận.“Ha, người này nói chuyện kiểu gì đấy? Nói ai không có mắt nhìn, rõ ràng tự ông vẽ ra, cái đó nhìn giống tranh không, chẳng khác gì mấy vếtnguệch ngoạc!”“Còn không biết xấu hổ nói chúng tôi không có mắt nhìn, ông giả mạo Vân Lộc đại sư thì hay lắm à?”“Đại sư, tôi xin ông về nhà tắm đi, cái bộ đồ tởm lắm rồi đấy.”Mọi người tức giận vô cùng.Thanh niên đầu đỉnh vội nói: “Mọi người bình tĩnh một chút, đừng nóng giận, Vân Lộc đại sư có tính cách như thế, cố chấp với nghệ thuật, không cố ý nhắm vào mọi người."“Ha ha, còn Vân Lộc đại sư cái gì, đúng là không biết xấu hổi”Hiển nhiên mọi người cũng không chấp nhận, cũng xác định người đàn ông lôi thôi trước mặt này không thể nào là Vân Lộc đại sư.Liễu Yên Nhi nhìn thấy vậy, tâm trạng buồn bực bỗng nhiên khá hơn nhiều, cười nói với Lục Vân: “Tiểu Lục Vân, em nói xem vị “Vân Lộc đại sư” này sẽ rút lui kiểu gì đây?”“Nhìn xem thế nào!” Lục Vân đáp.“Ha, bưồn cười, quá buồn cười! Một đám như diễn viên hài cũng dám nói mình biết thưởng thức nghệ thuật? Đúng là sỉ nhục hai chữ nghệ thuật!”Người đàn ông lôi thôi đột nhiên đứng dậy, vô cùng phần nộ muốn phủi áo bỏ đi.Tiếng mắng chửi không ngừng vang lên, người đầu đinh vội vàng kéo người đàn ông lôi thôi kia lại, nói: “Đại sư, đừng tức giận với họ, nếu họ không tin thì ông bộc lộ chút tài năng đi!“Xin lỗi, bọn họ không xứng.” Người đàn ông nhếch nhác cực kì khó chịu nói.“Đại sư, tôi biết ông nóng tính, cũng biết bọn họ không xứng, nhưng ông không thể vì chuyện này mà phá hỏng danh dự của chính mình được.” Người cắt đầu đinh khuyên.Người đàn ông kia im lặng chốc lát, đột nhiên quay lại nói:
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. Quần chúng vây xem cảm giác như mình bị đùa giỡn. Đây là Vân Lộc đại sư?Đại cái đầu mày!Đúng là lãng phí thời gian!“Các vị, đừng đi vội..."Thấy mọi người chẳng định mua gì, thanh niên đầu đinh không nhịn được, lên tiếng gọi lại.Mọi người dừng chân, nghi ngờ quay đầu lại. Không biết tên đại sư giả này định làm gì nữa.Người đầu đinh lại khom lưng, nói với người đàn ông nhếch nhác: “Đại sư, hình như mọi người không thích tác phẩm của ông, nên mời ông bộc.lộ tài năng.” “Hừ, một đám người không có mắt nhìn, không biết thưởng thức nghệ thuật!”Người đàn ông kia hừ lạnh, khiến nhiều người tức giận.“Ha, người này nói chuyện kiểu gì đấy? Nói ai không có mắt nhìn, rõ ràng tự ông vẽ ra, cái đó nhìn giống tranh không, chẳng khác gì mấy vếtnguệch ngoạc!”“Còn không biết xấu hổ nói chúng tôi không có mắt nhìn, ông giả mạo Vân Lộc đại sư thì hay lắm à?”“Đại sư, tôi xin ông về nhà tắm đi, cái bộ đồ tởm lắm rồi đấy.”Mọi người tức giận vô cùng.Thanh niên đầu đỉnh vội nói: “Mọi người bình tĩnh một chút, đừng nóng giận, Vân Lộc đại sư có tính cách như thế, cố chấp với nghệ thuật, không cố ý nhắm vào mọi người."“Ha ha, còn Vân Lộc đại sư cái gì, đúng là không biết xấu hổi”Hiển nhiên mọi người cũng không chấp nhận, cũng xác định người đàn ông lôi thôi trước mặt này không thể nào là Vân Lộc đại sư.Liễu Yên Nhi nhìn thấy vậy, tâm trạng buồn bực bỗng nhiên khá hơn nhiều, cười nói với Lục Vân: “Tiểu Lục Vân, em nói xem vị “Vân Lộc đại sư” này sẽ rút lui kiểu gì đây?”“Nhìn xem thế nào!” Lục Vân đáp.“Ha, bưồn cười, quá buồn cười! Một đám như diễn viên hài cũng dám nói mình biết thưởng thức nghệ thuật? Đúng là sỉ nhục hai chữ nghệ thuật!”Người đàn ông lôi thôi đột nhiên đứng dậy, vô cùng phần nộ muốn phủi áo bỏ đi.Tiếng mắng chửi không ngừng vang lên, người đầu đinh vội vàng kéo người đàn ông lôi thôi kia lại, nói: “Đại sư, đừng tức giận với họ, nếu họ không tin thì ông bộc lộ chút tài năng đi!“Xin lỗi, bọn họ không xứng.” Người đàn ông nhếch nhác cực kì khó chịu nói.“Đại sư, tôi biết ông nóng tính, cũng biết bọn họ không xứng, nhưng ông không thể vì chuyện này mà phá hỏng danh dự của chính mình được.” Người cắt đầu đinh khuyên.Người đàn ông kia im lặng chốc lát, đột nhiên quay lại nói:
Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực PhẩmTác giả: Tần CẩnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHản tên là Lục Vân, vốn là đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhỉ viện, lúc ở cô nhỉ viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hẳn như người thân trong gia đình vậy. Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rẵng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho. hắn. Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó. Vì thế các chị cùng hẳn ngoäc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con. Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hẳn. Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa. "Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn. Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hẳn vào. lòng, nói hắn đừng sợ Lửa cháy hừng hực. Quần chúng vây xem cảm giác như mình bị đùa giỡn. Đây là Vân Lộc đại sư?Đại cái đầu mày!Đúng là lãng phí thời gian!“Các vị, đừng đi vội..."Thấy mọi người chẳng định mua gì, thanh niên đầu đinh không nhịn được, lên tiếng gọi lại.Mọi người dừng chân, nghi ngờ quay đầu lại. Không biết tên đại sư giả này định làm gì nữa.Người đầu đinh lại khom lưng, nói với người đàn ông nhếch nhác: “Đại sư, hình như mọi người không thích tác phẩm của ông, nên mời ông bộc.lộ tài năng.” “Hừ, một đám người không có mắt nhìn, không biết thưởng thức nghệ thuật!”Người đàn ông kia hừ lạnh, khiến nhiều người tức giận.“Ha, người này nói chuyện kiểu gì đấy? Nói ai không có mắt nhìn, rõ ràng tự ông vẽ ra, cái đó nhìn giống tranh không, chẳng khác gì mấy vếtnguệch ngoạc!”“Còn không biết xấu hổ nói chúng tôi không có mắt nhìn, ông giả mạo Vân Lộc đại sư thì hay lắm à?”“Đại sư, tôi xin ông về nhà tắm đi, cái bộ đồ tởm lắm rồi đấy.”Mọi người tức giận vô cùng.Thanh niên đầu đỉnh vội nói: “Mọi người bình tĩnh một chút, đừng nóng giận, Vân Lộc đại sư có tính cách như thế, cố chấp với nghệ thuật, không cố ý nhắm vào mọi người."“Ha ha, còn Vân Lộc đại sư cái gì, đúng là không biết xấu hổi”Hiển nhiên mọi người cũng không chấp nhận, cũng xác định người đàn ông lôi thôi trước mặt này không thể nào là Vân Lộc đại sư.Liễu Yên Nhi nhìn thấy vậy, tâm trạng buồn bực bỗng nhiên khá hơn nhiều, cười nói với Lục Vân: “Tiểu Lục Vân, em nói xem vị “Vân Lộc đại sư” này sẽ rút lui kiểu gì đây?”“Nhìn xem thế nào!” Lục Vân đáp.“Ha, bưồn cười, quá buồn cười! Một đám như diễn viên hài cũng dám nói mình biết thưởng thức nghệ thuật? Đúng là sỉ nhục hai chữ nghệ thuật!”Người đàn ông lôi thôi đột nhiên đứng dậy, vô cùng phần nộ muốn phủi áo bỏ đi.Tiếng mắng chửi không ngừng vang lên, người đầu đinh vội vàng kéo người đàn ông lôi thôi kia lại, nói: “Đại sư, đừng tức giận với họ, nếu họ không tin thì ông bộc lộ chút tài năng đi!“Xin lỗi, bọn họ không xứng.” Người đàn ông nhếch nhác cực kì khó chịu nói.“Đại sư, tôi biết ông nóng tính, cũng biết bọn họ không xứng, nhưng ông không thể vì chuyện này mà phá hỏng danh dự của chính mình được.” Người cắt đầu đinh khuyên.Người đàn ông kia im lặng chốc lát, đột nhiên quay lại nói: