Tác giả:

Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…

Chương 1288: Không cam lòng

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Hóa ra là cao thủ của gia tộc Takena à, được lắm, trận đấu này tôi vẫn luôn chờ các người đấy!"Cậu Lôi đứng ở trên đài, cười nhạt nói.'Takena Ichito đã bước lên đài cao, gập người vái chào cậu Lôi.Một trận đại chiến, hết sức căng thẳng.Người đứng dưới đài lúc này đều im bặt tiếng nhốn nháo, tất cả đều lẳng lặng ngước nhìn tình hình phía trên sàn đấu."Tuy rằng tuyển thủ nước Oa này thực lực mạnh mẽ nhưng tôi cảm thấy hắn không không được coi là đối thủcủa cậu Lôi đâu, bởi vì cậu Lôi này thật sự rất đáng sợ.""Đúng vậy, nhưng anh ta hoàn toàn có thể đấu qua ba hiệp với cậu Lôi, nhìn khí thế cũng mạnh lắm."Mọi người dưới đài bàn tán ầm ï."Ra tay đi, để tôi xem thử thực lực của gia tộc. 'Takena mấy người rốt cuộc có phải là chỉ có cái danh hão huyền hay không?”Cậu Lôi khoanh tay cười khẩy nói."Đắc tội rồi!"'Takena Ichi to nói xong, lập tức dùng tốc độ cực nhanh chuyển động.Chỉ để lại nơi hắn ta vừa đứng một chiếc bóng.Cậu Lôi thầm giật mình.Hắn sớm đã nghe đồn gia tộc Takena là gia tộc được truyền thừa nhẫn thuật.Thế nhưng, cậu Lôi tự nhận thực lực của bản thân đã đạt đến trình độ siêu phàm.Không ngờ còn có kẻ mạnh hơn cả mình.Takena Ichito đứng trước mặt hắn chính là một kẻ cực mạnh.Cậu Lôi đối mặt đòn tấn công của đối thủ, mười mấy hiệp qua đi, hắn đã tỏ vẻ chỉ còn sức chống cự một cách mệt mỏi.Hắn muốn sử dụng đòn bí mật của mình để chống lại, nhưng tên Takena này hoàn toàn không cho hắn bất cứ cơ hội chuẩn bị nào.Bịch!Qua ba mươi mấy hiệp, trước ngực Takena Ichito. bỗng xuất hiện một quả cầu trắng lóe sáng, theo sát đó, cậu Lôi đột nhiên trở nên hoảng hốt, ngay sau đó cậuLôi đã bị đá lăn ra khỏi sàn đấu bằng một cú đá móc."Sao cơ?"Tất cả mọi người đều ngạc nhiên mà đứng bật dậy."Cậu Lôi!" Người phe Lôi Long vội vàng vây lại quanh hắn.'Trong mắt mang theo nét dè chừng nhìn về phía 'Takena Ichito.Vậy mà cậu Lôi lại thất bại! "Cậu chủ Lôi, đã nhường rồi!" 'Takena Ichito khẽ gật đầu. "Buông tôi ra!"Cậu Lôi giãy khỏi đám đàn em, hắn có chút không cam lòng.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Hóa ra là cao thủ của gia tộc Takena à, được lắm, trận đấu này tôi vẫn luôn chờ các người đấy!"Cậu Lôi đứng ở trên đài, cười nhạt nói.'Takena Ichito đã bước lên đài cao, gập người vái chào cậu Lôi.Một trận đại chiến, hết sức căng thẳng.Người đứng dưới đài lúc này đều im bặt tiếng nhốn nháo, tất cả đều lẳng lặng ngước nhìn tình hình phía trên sàn đấu."Tuy rằng tuyển thủ nước Oa này thực lực mạnh mẽ nhưng tôi cảm thấy hắn không không được coi là đối thủcủa cậu Lôi đâu, bởi vì cậu Lôi này thật sự rất đáng sợ.""Đúng vậy, nhưng anh ta hoàn toàn có thể đấu qua ba hiệp với cậu Lôi, nhìn khí thế cũng mạnh lắm."Mọi người dưới đài bàn tán ầm ï."Ra tay đi, để tôi xem thử thực lực của gia tộc. 'Takena mấy người rốt cuộc có phải là chỉ có cái danh hão huyền hay không?”Cậu Lôi khoanh tay cười khẩy nói."Đắc tội rồi!"'Takena Ichi to nói xong, lập tức dùng tốc độ cực nhanh chuyển động.Chỉ để lại nơi hắn ta vừa đứng một chiếc bóng.Cậu Lôi thầm giật mình.Hắn sớm đã nghe đồn gia tộc Takena là gia tộc được truyền thừa nhẫn thuật.Thế nhưng, cậu Lôi tự nhận thực lực của bản thân đã đạt đến trình độ siêu phàm.Không ngờ còn có kẻ mạnh hơn cả mình.Takena Ichito đứng trước mặt hắn chính là một kẻ cực mạnh.Cậu Lôi đối mặt đòn tấn công của đối thủ, mười mấy hiệp qua đi, hắn đã tỏ vẻ chỉ còn sức chống cự một cách mệt mỏi.Hắn muốn sử dụng đòn bí mật của mình để chống lại, nhưng tên Takena này hoàn toàn không cho hắn bất cứ cơ hội chuẩn bị nào.Bịch!Qua ba mươi mấy hiệp, trước ngực Takena Ichito. bỗng xuất hiện một quả cầu trắng lóe sáng, theo sát đó, cậu Lôi đột nhiên trở nên hoảng hốt, ngay sau đó cậuLôi đã bị đá lăn ra khỏi sàn đấu bằng một cú đá móc."Sao cơ?"Tất cả mọi người đều ngạc nhiên mà đứng bật dậy."Cậu Lôi!" Người phe Lôi Long vội vàng vây lại quanh hắn.'Trong mắt mang theo nét dè chừng nhìn về phía 'Takena Ichito.Vậy mà cậu Lôi lại thất bại! "Cậu chủ Lôi, đã nhường rồi!" 'Takena Ichito khẽ gật đầu. "Buông tôi ra!"Cậu Lôi giãy khỏi đám đàn em, hắn có chút không cam lòng.

Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… "Hóa ra là cao thủ của gia tộc Takena à, được lắm, trận đấu này tôi vẫn luôn chờ các người đấy!"Cậu Lôi đứng ở trên đài, cười nhạt nói.'Takena Ichito đã bước lên đài cao, gập người vái chào cậu Lôi.Một trận đại chiến, hết sức căng thẳng.Người đứng dưới đài lúc này đều im bặt tiếng nhốn nháo, tất cả đều lẳng lặng ngước nhìn tình hình phía trên sàn đấu."Tuy rằng tuyển thủ nước Oa này thực lực mạnh mẽ nhưng tôi cảm thấy hắn không không được coi là đối thủcủa cậu Lôi đâu, bởi vì cậu Lôi này thật sự rất đáng sợ.""Đúng vậy, nhưng anh ta hoàn toàn có thể đấu qua ba hiệp với cậu Lôi, nhìn khí thế cũng mạnh lắm."Mọi người dưới đài bàn tán ầm ï."Ra tay đi, để tôi xem thử thực lực của gia tộc. 'Takena mấy người rốt cuộc có phải là chỉ có cái danh hão huyền hay không?”Cậu Lôi khoanh tay cười khẩy nói."Đắc tội rồi!"'Takena Ichi to nói xong, lập tức dùng tốc độ cực nhanh chuyển động.Chỉ để lại nơi hắn ta vừa đứng một chiếc bóng.Cậu Lôi thầm giật mình.Hắn sớm đã nghe đồn gia tộc Takena là gia tộc được truyền thừa nhẫn thuật.Thế nhưng, cậu Lôi tự nhận thực lực của bản thân đã đạt đến trình độ siêu phàm.Không ngờ còn có kẻ mạnh hơn cả mình.Takena Ichito đứng trước mặt hắn chính là một kẻ cực mạnh.Cậu Lôi đối mặt đòn tấn công của đối thủ, mười mấy hiệp qua đi, hắn đã tỏ vẻ chỉ còn sức chống cự một cách mệt mỏi.Hắn muốn sử dụng đòn bí mật của mình để chống lại, nhưng tên Takena này hoàn toàn không cho hắn bất cứ cơ hội chuẩn bị nào.Bịch!Qua ba mươi mấy hiệp, trước ngực Takena Ichito. bỗng xuất hiện một quả cầu trắng lóe sáng, theo sát đó, cậu Lôi đột nhiên trở nên hoảng hốt, ngay sau đó cậuLôi đã bị đá lăn ra khỏi sàn đấu bằng một cú đá móc."Sao cơ?"Tất cả mọi người đều ngạc nhiên mà đứng bật dậy."Cậu Lôi!" Người phe Lôi Long vội vàng vây lại quanh hắn.'Trong mắt mang theo nét dè chừng nhìn về phía 'Takena Ichito.Vậy mà cậu Lôi lại thất bại! "Cậu chủ Lôi, đã nhường rồi!" 'Takena Ichito khẽ gật đầu. "Buông tôi ra!"Cậu Lôi giãy khỏi đám đàn em, hắn có chút không cam lòng.

Chương 1288: Không cam lòng