Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1303: Xuất quan
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Đảo Không Minh.Tuy rằng mùa đông đã đi qua.Nhưng nơi đây là vùng lạnh giá quanh năm, trận tuyết lớn phải rơi suốt ba ngày ba đêm mới dừng.Bốn bề giá rét lạnh căm, nó phủ lên cả một hòn một lớp áo khoác trắng xóa lóa mắt.Ở trên đảo, trước cửa một động đá.Có rất nhiều người mặc áo đen đang kính cẩn đứng thẳng tắp.Tất cả bọn họ đều là nhân vật cấp cao của Hồn Điện."Tính thời gian thì sắp đến lúc rồi!" Bác Ôn nói chuyện cùng mấy người thủ lĩnh khác. Trong lúc họ vẫn đang trò chuyện.Hoa tuyết trong không trung đột ngột vần vũ xoay quanh, rơi rớt xuống khuôn mặt của mọi người đứng đó.Sau đó. Rầm rầm rầm!Cánh cửa đá nặng nề từ từ mở ra.Mọi người đồng loạt nhìn theo hướng đó. Liền thấy hai người, một già một trẻ đi ra."Cung nghênh chủ thượng và thiếu điện chủ xuất quan!"Mọi người nghiêm túc đứng thẳng, cùng hô lên.Trần Điểm Thương cười to: "Được rồi, quay về chuẩn bị vài bàn tiệc đi thôi, hôm nay tất cả người của Hồn Điện chúng ta không say không về!"Hiển nhiên tâm trạng của ông đang vô cùng tốt.Bác Ôn gật đầu, đồng thời đưa ánh mắt dừng lại trên người Trần Khiêm. Trần Khiêm của ngày hôm nay, đã không còn giốngvới Trần Khiêm của nửa năm trước.Quần áo trên người anh đã rách tan tành, để trần nửa thân trên.Toàn bộ nửa người đều là cơ bắp đang tràn trề sức. mạnh.Mái tóc của anh rối bời, râu ria mọc tràn ra cả khuôn mặt.Thế nhưng ánh mắt của bác Ôn rất sắc, bởi ông phát hiện ra, nếu tuyết rơi xuống chạm vào da thịt của họ đều nhanh chóng tan chảy thành nước.Thế nhưng tuyết rơi xuống cơ thể của Trần Khiêm lại không có mảy may thay đổi.Mí mắt của bác Ôn giật mạnh.Bản thân ông ấy cũng là người nhà họ Trần, đã theo chân Trần Điểm Thương từ lâu.Đương nhiên tình hình lúc xuất quan của Trần Điểm Thương sau khi trải qua Luyện ngục ông ta nhớ rõ như in.Thế nhưng Trần Khiêm lại mang tới cho bác Ôn một 4 cảm giác rất khác biệt.Cảm giác... cậu ấy so với chủ thượng năm đó còn mạnh hơn.Đặc biệt là cặp mắt kia, không giận tự uy, ẩn chứa sát ý lạnh lùng lại mạnh mẽ.Vậy mà lại khiến ho bác Ôn có cảm giác ớn lạnh dọc sống lưng."Tiểu Khiêm, sau khi tắm rửa xong nhớ qua đây đấy!" Trần Điểm Thương vỗ vỗ vai Trần Khiêm. "Vâng!"Trần Khiêm gật đầu, sau đó xoay người bước đi luôn.Nơi anh bước qua, các thủ lĩnh của Hồn Điện đều cúi đầu tiễn bước.Trong căn phòng tắm rộng lớn, sương mù vờn quanh bốn phía.Mười cô hầu có lớn có nhỏ bận bịu đi lại chung quanh.Hai mắt Trần Khiêm khép hờ, đôi tay thoải mái gác lên thành bồn.Mấy cô gái đang giúp Trần Khiêm xoa bóp vai gáy, cắt tóc cạo râu.Sau khi cạo sạch chòm râu dài kia.Mấy cô gái mới phát hiện, thiếu điện chủ hóa ra lại đẹp trai dễ nhìn như vậy, hơn nữa trên người còn phát ra hóc môn nam tính khiến cho mấy cô gái đều đỏ mặt trộm cười.Rửa ráy xong xuôi, các cô lại lấy máy sấy giúp Trần Khiêm thổi khô cơ thể, sau đó mặc áo choàng tắm."Thiếu điện chủ, quần áo đã chuẩn bị xong rồi, là âu phục mà cậu muốn!"Một cô gái ngượng ngùng nói. "Được, đi xuống đi!"Trần Khiêm thản nhiên nói.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Đảo Không Minh.Tuy rằng mùa đông đã đi qua.Nhưng nơi đây là vùng lạnh giá quanh năm, trận tuyết lớn phải rơi suốt ba ngày ba đêm mới dừng.Bốn bề giá rét lạnh căm, nó phủ lên cả một hòn một lớp áo khoác trắng xóa lóa mắt.Ở trên đảo, trước cửa một động đá.Có rất nhiều người mặc áo đen đang kính cẩn đứng thẳng tắp.Tất cả bọn họ đều là nhân vật cấp cao của Hồn Điện."Tính thời gian thì sắp đến lúc rồi!" Bác Ôn nói chuyện cùng mấy người thủ lĩnh khác. Trong lúc họ vẫn đang trò chuyện.Hoa tuyết trong không trung đột ngột vần vũ xoay quanh, rơi rớt xuống khuôn mặt của mọi người đứng đó.Sau đó. Rầm rầm rầm!Cánh cửa đá nặng nề từ từ mở ra.Mọi người đồng loạt nhìn theo hướng đó. Liền thấy hai người, một già một trẻ đi ra."Cung nghênh chủ thượng và thiếu điện chủ xuất quan!"Mọi người nghiêm túc đứng thẳng, cùng hô lên.Trần Điểm Thương cười to: "Được rồi, quay về chuẩn bị vài bàn tiệc đi thôi, hôm nay tất cả người của Hồn Điện chúng ta không say không về!"Hiển nhiên tâm trạng của ông đang vô cùng tốt.Bác Ôn gật đầu, đồng thời đưa ánh mắt dừng lại trên người Trần Khiêm. Trần Khiêm của ngày hôm nay, đã không còn giốngvới Trần Khiêm của nửa năm trước.Quần áo trên người anh đã rách tan tành, để trần nửa thân trên.Toàn bộ nửa người đều là cơ bắp đang tràn trề sức. mạnh.Mái tóc của anh rối bời, râu ria mọc tràn ra cả khuôn mặt.Thế nhưng ánh mắt của bác Ôn rất sắc, bởi ông phát hiện ra, nếu tuyết rơi xuống chạm vào da thịt của họ đều nhanh chóng tan chảy thành nước.Thế nhưng tuyết rơi xuống cơ thể của Trần Khiêm lại không có mảy may thay đổi.Mí mắt của bác Ôn giật mạnh.Bản thân ông ấy cũng là người nhà họ Trần, đã theo chân Trần Điểm Thương từ lâu.Đương nhiên tình hình lúc xuất quan của Trần Điểm Thương sau khi trải qua Luyện ngục ông ta nhớ rõ như in.Thế nhưng Trần Khiêm lại mang tới cho bác Ôn một 4 cảm giác rất khác biệt.Cảm giác... cậu ấy so với chủ thượng năm đó còn mạnh hơn.Đặc biệt là cặp mắt kia, không giận tự uy, ẩn chứa sát ý lạnh lùng lại mạnh mẽ.Vậy mà lại khiến ho bác Ôn có cảm giác ớn lạnh dọc sống lưng."Tiểu Khiêm, sau khi tắm rửa xong nhớ qua đây đấy!" Trần Điểm Thương vỗ vỗ vai Trần Khiêm. "Vâng!"Trần Khiêm gật đầu, sau đó xoay người bước đi luôn.Nơi anh bước qua, các thủ lĩnh của Hồn Điện đều cúi đầu tiễn bước.Trong căn phòng tắm rộng lớn, sương mù vờn quanh bốn phía.Mười cô hầu có lớn có nhỏ bận bịu đi lại chung quanh.Hai mắt Trần Khiêm khép hờ, đôi tay thoải mái gác lên thành bồn.Mấy cô gái đang giúp Trần Khiêm xoa bóp vai gáy, cắt tóc cạo râu.Sau khi cạo sạch chòm râu dài kia.Mấy cô gái mới phát hiện, thiếu điện chủ hóa ra lại đẹp trai dễ nhìn như vậy, hơn nữa trên người còn phát ra hóc môn nam tính khiến cho mấy cô gái đều đỏ mặt trộm cười.Rửa ráy xong xuôi, các cô lại lấy máy sấy giúp Trần Khiêm thổi khô cơ thể, sau đó mặc áo choàng tắm."Thiếu điện chủ, quần áo đã chuẩn bị xong rồi, là âu phục mà cậu muốn!"Một cô gái ngượng ngùng nói. "Được, đi xuống đi!"Trần Khiêm thản nhiên nói.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Đảo Không Minh.Tuy rằng mùa đông đã đi qua.Nhưng nơi đây là vùng lạnh giá quanh năm, trận tuyết lớn phải rơi suốt ba ngày ba đêm mới dừng.Bốn bề giá rét lạnh căm, nó phủ lên cả một hòn một lớp áo khoác trắng xóa lóa mắt.Ở trên đảo, trước cửa một động đá.Có rất nhiều người mặc áo đen đang kính cẩn đứng thẳng tắp.Tất cả bọn họ đều là nhân vật cấp cao của Hồn Điện."Tính thời gian thì sắp đến lúc rồi!" Bác Ôn nói chuyện cùng mấy người thủ lĩnh khác. Trong lúc họ vẫn đang trò chuyện.Hoa tuyết trong không trung đột ngột vần vũ xoay quanh, rơi rớt xuống khuôn mặt của mọi người đứng đó.Sau đó. Rầm rầm rầm!Cánh cửa đá nặng nề từ từ mở ra.Mọi người đồng loạt nhìn theo hướng đó. Liền thấy hai người, một già một trẻ đi ra."Cung nghênh chủ thượng và thiếu điện chủ xuất quan!"Mọi người nghiêm túc đứng thẳng, cùng hô lên.Trần Điểm Thương cười to: "Được rồi, quay về chuẩn bị vài bàn tiệc đi thôi, hôm nay tất cả người của Hồn Điện chúng ta không say không về!"Hiển nhiên tâm trạng của ông đang vô cùng tốt.Bác Ôn gật đầu, đồng thời đưa ánh mắt dừng lại trên người Trần Khiêm. Trần Khiêm của ngày hôm nay, đã không còn giốngvới Trần Khiêm của nửa năm trước.Quần áo trên người anh đã rách tan tành, để trần nửa thân trên.Toàn bộ nửa người đều là cơ bắp đang tràn trề sức. mạnh.Mái tóc của anh rối bời, râu ria mọc tràn ra cả khuôn mặt.Thế nhưng ánh mắt của bác Ôn rất sắc, bởi ông phát hiện ra, nếu tuyết rơi xuống chạm vào da thịt của họ đều nhanh chóng tan chảy thành nước.Thế nhưng tuyết rơi xuống cơ thể của Trần Khiêm lại không có mảy may thay đổi.Mí mắt của bác Ôn giật mạnh.Bản thân ông ấy cũng là người nhà họ Trần, đã theo chân Trần Điểm Thương từ lâu.Đương nhiên tình hình lúc xuất quan của Trần Điểm Thương sau khi trải qua Luyện ngục ông ta nhớ rõ như in.Thế nhưng Trần Khiêm lại mang tới cho bác Ôn một 4 cảm giác rất khác biệt.Cảm giác... cậu ấy so với chủ thượng năm đó còn mạnh hơn.Đặc biệt là cặp mắt kia, không giận tự uy, ẩn chứa sát ý lạnh lùng lại mạnh mẽ.Vậy mà lại khiến ho bác Ôn có cảm giác ớn lạnh dọc sống lưng."Tiểu Khiêm, sau khi tắm rửa xong nhớ qua đây đấy!" Trần Điểm Thương vỗ vỗ vai Trần Khiêm. "Vâng!"Trần Khiêm gật đầu, sau đó xoay người bước đi luôn.Nơi anh bước qua, các thủ lĩnh của Hồn Điện đều cúi đầu tiễn bước.Trong căn phòng tắm rộng lớn, sương mù vờn quanh bốn phía.Mười cô hầu có lớn có nhỏ bận bịu đi lại chung quanh.Hai mắt Trần Khiêm khép hờ, đôi tay thoải mái gác lên thành bồn.Mấy cô gái đang giúp Trần Khiêm xoa bóp vai gáy, cắt tóc cạo râu.Sau khi cạo sạch chòm râu dài kia.Mấy cô gái mới phát hiện, thiếu điện chủ hóa ra lại đẹp trai dễ nhìn như vậy, hơn nữa trên người còn phát ra hóc môn nam tính khiến cho mấy cô gái đều đỏ mặt trộm cười.Rửa ráy xong xuôi, các cô lại lấy máy sấy giúp Trần Khiêm thổi khô cơ thể, sau đó mặc áo choàng tắm."Thiếu điện chủ, quần áo đã chuẩn bị xong rồi, là âu phục mà cậu muốn!"Một cô gái ngượng ngùng nói. "Được, đi xuống đi!"Trần Khiêm thản nhiên nói.