Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1638: Tất cả đã từng tốt đẹp đều biến mất
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Mấy chàng trai đỏ bừng mặt mũi, đều trịnh trọng gật đầu."Đúng vậy đó, vẫn là cậu lớn đây đỉnh nhất, gì mà cậu Lục cậu Dương chứ, sao có thể so với cậu lớn đây?""Đến tận bây giờ gặp được anh, em mới biết thế nào là chững chạc trưởng thành, anh cuốn hút quá, anh nói gì cũng đúng hết!"Mấy cô gái xúm lại chỗ Trần Khiêm, còn có cô nhìn 'Trần Khiêm không rời mắt, ánh mắt hâm mộ long lanh.Giọng nói cũng nũng nịu gợi tình. "Cò mấy cô nữa!"Trần Khiêm đẩy cô gái đang cọ cọ trên người mình ra.Lạnh lùng chỉ tay vào mấy cô nàng nói."Xem các cô đang mặc thứ gì trên người đây? Nói cô đấy, mặc mỗi cái áo phông thế à, phía dưới không thèm mặc quần luôn? Con gái mặc thế có thấy xấu hổ hay không?""Còn cô kia nữa, cô càng quá quắt hơn, vắt dây lên người làm áo à? Có gì khoe hết cho thiên hạ nhìn thế kia, không thể thục nữ một chút à?"Trần Khiêm tức chết rồi.Đặc biệt còn gặp đám nam nữ thanh niên hám của này.Trần Khiêm chỉ muốn nói cho họ biết rằng, quý trọng người trước mắt, những thứ đã có một khi mất đi, thì chỉ còn lại hối hận muôn vàn mà thôi.Trần Khiêm lập tức mắng cho bọn họ một trận.Mấy cô gái bị Trần Khiêm mắng phát khóc."Tất cả giải tán đi!"Trần Khiêm khoát khoát tay đuổi tất cả đi.Anh vừa đỗ xe, vừa nghĩ xã hội hiện tại rốt cuộc. sao vậy?#Gó tiền là có tất cả à?#Nếu như tiền vạn năng như vậy, mình cũng không cần mỏi mòn tìm kiếm thế này.Nhìn sân trường trước mắt, Trần Khiêm vẫn phải đi tìm người có thể phách chí âm, liền cất bước đi vào vườn trường.Chuyện vừa rồi chỉ là một khúc nhạc đệm bé nhỏ mà thôi.Xa cách hai năm mới về lại trường, trong lòng Trần Khiêm có trăm mối ngổn ngang.Có câu nói thế nào nhỉ, cuộc sống giống như một vòng tròn, vòng đi vòng lại, không cần biết bạn là kẻ nghèo khó hay giàu sang, đi đến cuối đường vẫn trở về với điểm xuất phát.Bắt đầu của tất cả.Chính là ở nơi đây.Lần đầu tiên anh biết tin mình là người thừa kế của nhà họ Trần ở đây.Cũng ở nơi đây gặp được cô gái mình yêu nhất.Tiệm trà sữa ở cổng trường vẫn còn mở, ông chủ vẫn là người khi ấy.Nhớ lại hồi đó, bởi vì Tô Mộc Vũ đi mua trà sữa mà quên mang ví, anh đã trả giúp cô ấy, đó là lần đầu tiên hai người gặp nhau.Tình cảm của anh và Tô Mộc Vũ khi ấy rất đơn thuần.Không có long trời lở đất, cũng không đau khổ chia xa.Chỉ là anh thích em, em cũng thích anh, chúng ta nắm tay đến bên nhau, rất giản đơn.Thế nhưng, tất cả đã từng tốt đẹp đều biến mất.
Mấy chàng trai đỏ bừng mặt mũi, đều trịnh trọng gật đầu.
"Đúng vậy đó, vẫn là cậu lớn đây đỉnh nhất, gì mà cậu Lục cậu Dương chứ, sao có thể so với cậu lớn đây?"
"Đến tận bây giờ gặp được anh, em mới biết thế nào là chững chạc trưởng thành, anh cuốn hút quá, anh nói gì cũng đúng hết!"
Mấy cô gái xúm lại chỗ Trần Khiêm, còn có cô nhìn 'Trần Khiêm không rời mắt, ánh mắt hâm mộ long lanh.
Giọng nói cũng nũng nịu gợi tình. "Cò mấy cô nữa!"
Trần Khiêm đẩy cô gái đang cọ cọ trên người mình ra.
Lạnh lùng chỉ tay vào mấy cô nàng nói.
"Xem các cô đang mặc thứ gì trên người đây? Nói cô đấy, mặc mỗi cái áo phông thế à, phía dưới không thèm mặc quần luôn? Con gái mặc thế có thấy xấu hổ hay không?"
"Còn cô kia nữa, cô càng quá quắt hơn, vắt dây lên người làm áo à? Có gì khoe hết cho thiên hạ nhìn thế kia, không thể thục nữ một chút à?"
Trần Khiêm tức chết rồi.
Đặc biệt còn gặp đám nam nữ thanh niên hám của này.
Trần Khiêm chỉ muốn nói cho họ biết rằng, quý trọng người trước mắt, những thứ đã có một khi mất đi, thì chỉ còn lại hối hận muôn vàn mà thôi.
Trần Khiêm lập tức mắng cho bọn họ một trận.
Mấy cô gái bị Trần Khiêm mắng phát khóc.
"Tất cả giải tán đi!"
Trần Khiêm khoát khoát tay đuổi tất cả đi.
Anh vừa đỗ xe, vừa nghĩ xã hội hiện tại rốt cuộc. sao vậy?
#Gó tiền là có tất cả à?
#Nếu như tiền vạn năng như vậy, mình cũng không cần mỏi mòn tìm kiếm thế này.
Nhìn sân trường trước mắt, Trần Khiêm vẫn phải đi tìm người có thể phách chí âm, liền cất bước đi vào vườn trường.
Chuyện vừa rồi chỉ là một khúc nhạc đệm bé nhỏ mà thôi.
Xa cách hai năm mới về lại trường, trong lòng Trần Khiêm có trăm mối ngổn ngang.
Có câu nói thế nào nhỉ, cuộc sống giống như một vòng tròn, vòng đi vòng lại, không cần biết bạn là kẻ nghèo khó hay giàu sang, đi đến cuối đường vẫn trở về với điểm xuất phát.
Bắt đầu của tất cả.
Chính là ở nơi đây.
Lần đầu tiên anh biết tin mình là người thừa kế của nhà họ Trần ở đây.
Cũng ở nơi đây gặp được cô gái mình yêu nhất.
Tiệm trà sữa ở cổng trường vẫn còn mở, ông chủ vẫn là người khi ấy.
Nhớ lại hồi đó, bởi vì Tô Mộc Vũ đi mua trà sữa mà quên mang ví, anh đã trả giúp cô ấy, đó là lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Tình cảm của anh và Tô Mộc Vũ khi ấy rất đơn thuần.
Không có long trời lở đất, cũng không đau khổ chia xa.
Chỉ là anh thích em, em cũng thích anh, chúng ta nắm tay đến bên nhau, rất giản đơn.
Thế nhưng, tất cả đã từng tốt đẹp đều biến mất.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… Mấy chàng trai đỏ bừng mặt mũi, đều trịnh trọng gật đầu."Đúng vậy đó, vẫn là cậu lớn đây đỉnh nhất, gì mà cậu Lục cậu Dương chứ, sao có thể so với cậu lớn đây?""Đến tận bây giờ gặp được anh, em mới biết thế nào là chững chạc trưởng thành, anh cuốn hút quá, anh nói gì cũng đúng hết!"Mấy cô gái xúm lại chỗ Trần Khiêm, còn có cô nhìn 'Trần Khiêm không rời mắt, ánh mắt hâm mộ long lanh.Giọng nói cũng nũng nịu gợi tình. "Cò mấy cô nữa!"Trần Khiêm đẩy cô gái đang cọ cọ trên người mình ra.Lạnh lùng chỉ tay vào mấy cô nàng nói."Xem các cô đang mặc thứ gì trên người đây? Nói cô đấy, mặc mỗi cái áo phông thế à, phía dưới không thèm mặc quần luôn? Con gái mặc thế có thấy xấu hổ hay không?""Còn cô kia nữa, cô càng quá quắt hơn, vắt dây lên người làm áo à? Có gì khoe hết cho thiên hạ nhìn thế kia, không thể thục nữ một chút à?"Trần Khiêm tức chết rồi.Đặc biệt còn gặp đám nam nữ thanh niên hám của này.Trần Khiêm chỉ muốn nói cho họ biết rằng, quý trọng người trước mắt, những thứ đã có một khi mất đi, thì chỉ còn lại hối hận muôn vàn mà thôi.Trần Khiêm lập tức mắng cho bọn họ một trận.Mấy cô gái bị Trần Khiêm mắng phát khóc."Tất cả giải tán đi!"Trần Khiêm khoát khoát tay đuổi tất cả đi.Anh vừa đỗ xe, vừa nghĩ xã hội hiện tại rốt cuộc. sao vậy?#Gó tiền là có tất cả à?#Nếu như tiền vạn năng như vậy, mình cũng không cần mỏi mòn tìm kiếm thế này.Nhìn sân trường trước mắt, Trần Khiêm vẫn phải đi tìm người có thể phách chí âm, liền cất bước đi vào vườn trường.Chuyện vừa rồi chỉ là một khúc nhạc đệm bé nhỏ mà thôi.Xa cách hai năm mới về lại trường, trong lòng Trần Khiêm có trăm mối ngổn ngang.Có câu nói thế nào nhỉ, cuộc sống giống như một vòng tròn, vòng đi vòng lại, không cần biết bạn là kẻ nghèo khó hay giàu sang, đi đến cuối đường vẫn trở về với điểm xuất phát.Bắt đầu của tất cả.Chính là ở nơi đây.Lần đầu tiên anh biết tin mình là người thừa kế của nhà họ Trần ở đây.Cũng ở nơi đây gặp được cô gái mình yêu nhất.Tiệm trà sữa ở cổng trường vẫn còn mở, ông chủ vẫn là người khi ấy.Nhớ lại hồi đó, bởi vì Tô Mộc Vũ đi mua trà sữa mà quên mang ví, anh đã trả giúp cô ấy, đó là lần đầu tiên hai người gặp nhau.Tình cảm của anh và Tô Mộc Vũ khi ấy rất đơn thuần.Không có long trời lở đất, cũng không đau khổ chia xa.Chỉ là anh thích em, em cũng thích anh, chúng ta nắm tay đến bên nhau, rất giản đơn.Thế nhưng, tất cả đã từng tốt đẹp đều biến mất.