Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.…
Chương 1639: Mọi người tử tế với người ta chút nào
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… 'Thậm chí Trần Khiêm còn có một ước mong, nếu anh không phải người thừa kế nhà họ Trần.Chỉ là một sinh viên nghèo, Tô Mộc Vũ cũng không chê bai mình khốn khó.Hai người bên nhau, sau khi tốt nghiệp thì tìm công việc, có lẽ chờ dư dả chút rồi sẽ mở một tiệm trà sữa, kết hôn, sinh bé con, có một gia đình hạn phúc. Như vậy thật là tốt.Haizzz, nghĩ một hồi, Trần Khiêm lại cười khổ.Lúc trước sao biết ưu thương lúc này!"Ê ê ê! Anh đẹp trai, anh đã đứng đờ ở chỗ này năm phút rồi đó, có bị làm sao không vậy?"Lúc Trần Khiêm đang suy nghĩ giông dài, một sinh viên cột tóc đuôi ngựa, chẳng biết đã tới trước mặt TrầnKhiêm từ lúc nào.Cô ta đứng trước mặt Trần Khiêm huơ huơ tay một hồi, nở nụ cười tươi hỏi."À? Làm sao vậy?"'Trân Khiêm quay sang nhìn cô nàng."Khì khì!"Cô bé tóc đuôi ngựa không nhịn được bật cười.Người này trông khờ khờ ấy, từ xa đã trông thấy anh †a đứng ngẩn người ở đây, giữa ban ngày ban mặt nghĩ gì không biết.Cô gái nói: "Bạn cùng phòng của tôi muốn chụp ảnh của cả phòng, đang muốn tìm một ai đó giúp, anh đẹp trai có rảnh không, giúp bọn tôi chút đi!"Cô gái thấy Trân Khiêm trong cũng đẹp trai, rất hợp mắt, nói chung là ngắm trúng Trần Khiêm."ð, được thôi!"Cô gái nói xong đã chìa máy ảnh đến trước mặt anh.Trần Khiêm cũng không tiện từ chối, chuyện này cũng không phải việc khó khăn gì."Rồi, anh cẩn thận chút nhé, chiếc máy ảnh này đắt lắm, à anh biết sử dụng không?”Cô gái nhìn cách ăn mặc của Trần Khiêm, rất bình thường, cô ấy lo lắng anh chàng không biết dùng rồi làm hỏng của mình mất."Biết!"'Trân Khiêm gật đầu.Bên hồ.Năm sáu cô gái đang vui đùa với nhau.Hôm nay thời tiết rất đẹp, các chị em hẹn nhau ra ngoài chụp kiểu ảnh, không phải mọi người sắp lên năm hai rồi sao, vậy thì chụp lại một tấm kỉ niệm của năm nhất đi.Xung quanh tuy cũng có người, thế nhưng đều là từng đôi yêu nhau đang tản bộ, cũng có đôi ôm nhau em căn môi anh, anh cắn môi em.Đâu nhờ họ được đâu."Viên Viên sao vậy, tớ thấy cậu ấy tìm được người rồi, sao còn chưa dẫn qua đây?”"Tới rồi tới rồi, khà khà, xem ra cậu ấy còn tìm được anh chàng đẹp trai nữa cơ."Một cô gái cười đùa."Phụt, tôi không thấy đẹp trai lắm, trông cũng bình thường mà."Cũng có cô lắc đầu."Đi thôi, mấy nàng nghĩ cái gì đấy, người ta qua chụp. ảnh hộ chúng ta, mọi người tử tế với người ta chút nào!"Một cô gái tóc dài đứng chính giữa mỉm cười nói.
'Thậm chí Trần Khiêm còn có một ước mong, nếu anh không phải người thừa kế nhà họ Trần.
Chỉ là một sinh viên nghèo, Tô Mộc Vũ cũng không chê bai mình khốn khó.
Hai người bên nhau, sau khi tốt nghiệp thì tìm công việc, có lẽ chờ dư dả chút rồi sẽ mở một tiệm trà sữa, kết hôn, sinh bé con, có một gia đình hạn phúc. Như vậy thật là tốt.
Haizzz, nghĩ một hồi, Trần Khiêm lại cười khổ.
Lúc trước sao biết ưu thương lúc này!
"Ê ê ê! Anh đẹp trai, anh đã đứng đờ ở chỗ này năm phút rồi đó, có bị làm sao không vậy?"
Lúc Trần Khiêm đang suy nghĩ giông dài, một sinh viên cột tóc đuôi ngựa, chẳng biết đã tới trước mặt Trần
Khiêm từ lúc nào.
Cô ta đứng trước mặt Trần Khiêm huơ huơ tay một hồi, nở nụ cười tươi hỏi.
"À? Làm sao vậy?"
'Trân Khiêm quay sang nhìn cô nàng.
"Khì khì!"
Cô bé tóc đuôi ngựa không nhịn được bật cười.
Người này trông khờ khờ ấy, từ xa đã trông thấy anh †a đứng ngẩn người ở đây, giữa ban ngày ban mặt nghĩ gì không biết.
Cô gái nói: "Bạn cùng phòng của tôi muốn chụp ảnh của cả phòng, đang muốn tìm một ai đó giúp, anh đẹp trai có rảnh không, giúp bọn tôi chút đi!"
Cô gái thấy Trân Khiêm trong cũng đẹp trai, rất hợp mắt, nói chung là ngắm trúng Trần Khiêm.
"ð, được thôi!"
Cô gái nói xong đã chìa máy ảnh đến trước mặt anh.
Trần Khiêm cũng không tiện từ chối, chuyện này cũng không phải việc khó khăn gì.
"Rồi, anh cẩn thận chút nhé, chiếc máy ảnh này đắt lắm, à anh biết sử dụng không?”
Cô gái nhìn cách ăn mặc của Trần Khiêm, rất bình thường, cô ấy lo lắng anh chàng không biết dùng rồi làm hỏng của mình mất.
"Biết!"
'Trân Khiêm gật đầu.
Bên hồ.
Năm sáu cô gái đang vui đùa với nhau.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, các chị em hẹn nhau ra ngoài chụp kiểu ảnh, không phải mọi người sắp lên năm hai rồi sao, vậy thì chụp lại một tấm kỉ niệm của năm nhất đi.
Xung quanh tuy cũng có người, thế nhưng đều là từng đôi yêu nhau đang tản bộ, cũng có đôi ôm nhau em căn môi anh, anh cắn môi em.
Đâu nhờ họ được đâu.
"Viên Viên sao vậy, tớ thấy cậu ấy tìm được người rồi, sao còn chưa dẫn qua đây?”
"Tới rồi tới rồi, khà khà, xem ra cậu ấy còn tìm được anh chàng đẹp trai nữa cơ."
Một cô gái cười đùa.
"Phụt, tôi không thấy đẹp trai lắm, trông cũng bình thường mà."
Cũng có cô lắc đầu.
"Đi thôi, mấy nàng nghĩ cái gì đấy, người ta qua chụp. ảnh hộ chúng ta, mọi người tử tế với người ta chút nào!"
Một cô gái tóc dài đứng chính giữa mỉm cười nói.
Thiên Mệnh Chí TônTác giả: Vô ƯuTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện TeenHoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi. Trần Khiêm mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ lên.Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói:Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi!“Trần Khiêm... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trả!”Ký túc xá trưởng không nhịn được thương cảm nói.Trần Khiêm cười khổ lắc đầu: “Không cần đâu ký túc xá trưởng...”Nói xong anh xoay người đi ra ngoài.Các bạn cùng phòng nhìn theo bóng lưng Trần Khiêm, đều läc đầu thương hại.Thật ra Trần Khiêm cũng không muốn làm chân chạy vặt cho người khác, anh cũng muốn giống mọi người, có thể vui vẻ sống trong quãng đời sinh viên.Nhưng có thể tiếp tục học đại học đã là tốt lảm rồi.Anh thật sự nghèo!Mặc dù các bạn cùng phòng đối xử với anh cực kỳ tốt nhưng càng như vậy, anh càng không muốn nhận sự giúp đỡ từ họ, nếu không dù tình bạn có tốt hơn nữa sớm muộn gì cũng xuất hiện khoảng cách.… 'Thậm chí Trần Khiêm còn có một ước mong, nếu anh không phải người thừa kế nhà họ Trần.Chỉ là một sinh viên nghèo, Tô Mộc Vũ cũng không chê bai mình khốn khó.Hai người bên nhau, sau khi tốt nghiệp thì tìm công việc, có lẽ chờ dư dả chút rồi sẽ mở một tiệm trà sữa, kết hôn, sinh bé con, có một gia đình hạn phúc. Như vậy thật là tốt.Haizzz, nghĩ một hồi, Trần Khiêm lại cười khổ.Lúc trước sao biết ưu thương lúc này!"Ê ê ê! Anh đẹp trai, anh đã đứng đờ ở chỗ này năm phút rồi đó, có bị làm sao không vậy?"Lúc Trần Khiêm đang suy nghĩ giông dài, một sinh viên cột tóc đuôi ngựa, chẳng biết đã tới trước mặt TrầnKhiêm từ lúc nào.Cô ta đứng trước mặt Trần Khiêm huơ huơ tay một hồi, nở nụ cười tươi hỏi."À? Làm sao vậy?"'Trân Khiêm quay sang nhìn cô nàng."Khì khì!"Cô bé tóc đuôi ngựa không nhịn được bật cười.Người này trông khờ khờ ấy, từ xa đã trông thấy anh †a đứng ngẩn người ở đây, giữa ban ngày ban mặt nghĩ gì không biết.Cô gái nói: "Bạn cùng phòng của tôi muốn chụp ảnh của cả phòng, đang muốn tìm một ai đó giúp, anh đẹp trai có rảnh không, giúp bọn tôi chút đi!"Cô gái thấy Trân Khiêm trong cũng đẹp trai, rất hợp mắt, nói chung là ngắm trúng Trần Khiêm."ð, được thôi!"Cô gái nói xong đã chìa máy ảnh đến trước mặt anh.Trần Khiêm cũng không tiện từ chối, chuyện này cũng không phải việc khó khăn gì."Rồi, anh cẩn thận chút nhé, chiếc máy ảnh này đắt lắm, à anh biết sử dụng không?”Cô gái nhìn cách ăn mặc của Trần Khiêm, rất bình thường, cô ấy lo lắng anh chàng không biết dùng rồi làm hỏng của mình mất."Biết!"'Trân Khiêm gật đầu.Bên hồ.Năm sáu cô gái đang vui đùa với nhau.Hôm nay thời tiết rất đẹp, các chị em hẹn nhau ra ngoài chụp kiểu ảnh, không phải mọi người sắp lên năm hai rồi sao, vậy thì chụp lại một tấm kỉ niệm của năm nhất đi.Xung quanh tuy cũng có người, thế nhưng đều là từng đôi yêu nhau đang tản bộ, cũng có đôi ôm nhau em căn môi anh, anh cắn môi em.Đâu nhờ họ được đâu."Viên Viên sao vậy, tớ thấy cậu ấy tìm được người rồi, sao còn chưa dẫn qua đây?”"Tới rồi tới rồi, khà khà, xem ra cậu ấy còn tìm được anh chàng đẹp trai nữa cơ."Một cô gái cười đùa."Phụt, tôi không thấy đẹp trai lắm, trông cũng bình thường mà."Cũng có cô lắc đầu."Đi thôi, mấy nàng nghĩ cái gì đấy, người ta qua chụp. ảnh hộ chúng ta, mọi người tử tế với người ta chút nào!"Một cô gái tóc dài đứng chính giữa mỉm cười nói.