Tác giả:

Trong thế giới xem võ là trên hết này thì người thường còn thấp kém một bậc, huống chi là một người mù. Mà trong lúc những người ở đây trào phúng, thanh niên đột nhiên duỗi tay ra. Cũng không biết là may mắn hay do thính giác nhạy bén nên phân biệt ra phương hướng, hắn trực tiếp bắt được một con ruồi. “Bing, chúc mừng ký chủ bắt được một con ruồi, thành công kích hoạt hệ thống động vật tiến hóa Thần cấp!” Nghe trong đầu vang lên âm thanh điện tử hợp thành, trong lòng Lâm Lăng thầm giật mình, sau đó lại có cảm giác lệ nóng tràn mi. Làm một thành viên trong đại quân xuyên qua, tất nhiên Lâm Lăng biết rõ hệ thống là cái gì. Tuy thời gian hệ thống buông xuống đã muộn tận mười tám năm, nhưng với tình cảnh hiện giờ của hắn thì không khác gì là đưa than ngày tuyết. Để khởi đầu, nó muốn hắn tự tay bắt sống một động vật, vậy mới có thể thành công khởi động hệ thống. Cho nên hắn lựa chọn phòng bếp, do nơi này có nhiều ruồi bọ nhất để bắt. Mệt mỏi ba ngày, cũng bị cười nhạo ba ngày. Nhưng hiện…

Chương 910

Vũ Khí Thần Bí Của Sát ThủTác giả: Hỏa ThầnTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpTrong thế giới xem võ là trên hết này thì người thường còn thấp kém một bậc, huống chi là một người mù. Mà trong lúc những người ở đây trào phúng, thanh niên đột nhiên duỗi tay ra. Cũng không biết là may mắn hay do thính giác nhạy bén nên phân biệt ra phương hướng, hắn trực tiếp bắt được một con ruồi. “Bing, chúc mừng ký chủ bắt được một con ruồi, thành công kích hoạt hệ thống động vật tiến hóa Thần cấp!” Nghe trong đầu vang lên âm thanh điện tử hợp thành, trong lòng Lâm Lăng thầm giật mình, sau đó lại có cảm giác lệ nóng tràn mi. Làm một thành viên trong đại quân xuyên qua, tất nhiên Lâm Lăng biết rõ hệ thống là cái gì. Tuy thời gian hệ thống buông xuống đã muộn tận mười tám năm, nhưng với tình cảnh hiện giờ của hắn thì không khác gì là đưa than ngày tuyết. Để khởi đầu, nó muốn hắn tự tay bắt sống một động vật, vậy mới có thể thành công khởi động hệ thống. Cho nên hắn lựa chọn phòng bếp, do nơi này có nhiều ruồi bọ nhất để bắt. Mệt mỏi ba ngày, cũng bị cười nhạo ba ngày. Nhưng hiện… “Hắn là khách quý của Đào Phách Các chúng ta, hành vi vừa rồi chỉ là tự vệ, không tính là quấy nhiễu trật tự.”  Đào Yên lộ ra vẻ mặt lạnh lẽo, nói: “Vì bảo đảm hội đấu giá được thuận lợi tiến hành, xin ngươi lập tức rời đi!”  Đội trưởng hộ vệ trung niên lập tức dẫn theo đông đảo thủ hạ bao vây Tần Du, tính cưỡng chế ‘tiễn khách’!  Bị nhục nhã như vậy, lúc này sắc mặt Tần Du đã khó coi tới cực điểm.  “Chờ xem!” Tần Du hừ lạnh một tiếng, hung tợn trừng Lâm Lăng rồi giận dữ xoay người rời đi.  Đồng thời, Kinh Kha trong trạng thái ẩn thân cũng lặng lẽ rời khỏi phòng đấu giá.  Sau khi xử lý xong chuyện này, Đào Yên quay đầu nhìn về phía Lâm Lăng, dung nhan lạnh lẽo lại hiện ra một ý cười.  Thì ra là thế!  Người sáng suốt vừa thấy đã biết nàng cố ý lấy lòng Lâm Lăng. Chỉ thoáng chốc, mọi người càng thêm tò mò về bối cảnh của Lâm Lăng.  Không ngờ cả tổng quản của Đào Phách Các cũng phải kính hắn ba phần!  “Không phải tiểu tử này là thiên tài thần bí của Đào gia đó chứ?” Rất nhanh, rốt cuộc có người ngờ vực lên tiếng hỏi.  “Gì? Đào Hình kia ấy à?!”  “Rất có khả năng, từ trước đến nay Đào Hình như thần long thấy đầu không thấy đuôi, bởi vì khi còn nhỏ từng bị ám sát, sau đó cố tình ẩn giấu đi, hiện tại rất nhiều người đều không rõ gương mặt thật của hắn là như thế nào.”  Chỉ thoáng chốc, nội dung bàn tán trong sân đã càng đoán càng thái quá.  “Bọn người này lại nghi ngờ Chuẩn Thánh Tử và Đào Hình là cùng một người.”  Nghe những tiếng nói xung quanh, Đào Yên cười thầm trong lòng một tiếng, nhưng cũng không giải thích trước mặt mọi người.  “Thời gian đã đến rồi, có thể bảo người đấu giá  bắt đầu tiến hành phân đoạn đấu giá.” Sau khi nàng dặn dò đội trưởng hộ vệ trung niên một tiếng thì mới rời khỏi sảnh.   Nhìn thấy Tần Du bị đuổi ra khỏi phòng đấu giá trước mặt mọi người, sắc mặt bảy đệ tử thủ tịch liên tục thay đổi, cuối cùng ai cũng im lặng ngồi vào vị trí của mình.  Trải qua chuyện này, bọn họ cũng nhìn ra Lâm Lăng không phải quả hồng mềm có thể tùy ý bóp nắn.  “Keng!” Rất nhanh, một tiếng chuông du dương vang lên.  Ngay sau đó, một ông lão áo xám đột nhiên không báo trước mà xuất hiện trên đài đấu giá.  “Đêm nay được chư vị nể mặt mà đến tham gia hội đấu giá của Đào Phách Các, lão phu họ Phùng, là người phụ trách buổi đấu giá lần này.”  Ông lão họ Phùng cười tủm tỉm, giọng nói mạnh mẽ không được linh lực phụ trợ, nhưng cũng có thể vang vọng khắp cả phòng đấu giá to lớn.  Trên khuôn mặt ông lão tóc bạc hiện ra nụ  cười hiền lành, tiếng cười ha hả được nguyên lực hùng hồn bao quanh nên vang vọng toàn bộ phòng đấu giá to lớn.  Màn mở đầu xã giao có vẻ đã tô điểm cho bầu không khí trong sân, khiến buổi đấu giá kế tiếp hết sức nóng bỏng.  Lâm Lăng cũng không để ý tới những lời lải nhải kia, sự chú ý của hắn đã kết nối với thị giác dùng chung của Kinh Kha.  Ở trạng thái ẩn thân, Kinh Kha đi theo đuôi Tần Du, bước ra khỏi cánh cổng Đào Phách Các.

“Hắn là khách quý của Đào Phách Các chúng ta, hành vi vừa rồi chỉ là tự vệ, không tính là quấy nhiễu trật tự.”  

Đào Yên lộ ra vẻ mặt lạnh lẽo, nói: “Vì bảo đảm hội đấu giá được thuận lợi tiến hành, xin ngươi lập tức rời đi!”  

Đội trưởng hộ vệ trung niên lập tức dẫn theo đông đảo thủ hạ bao vây Tần Du, tính cưỡng chế ‘tiễn khách’!  

Bị nhục nhã như vậy, lúc này sắc mặt Tần Du đã khó coi tới cực điểm.  

“Chờ xem!” Tần Du hừ lạnh một tiếng, hung tợn trừng Lâm Lăng rồi giận dữ xoay người rời đi.  

Đồng thời, Kinh Kha trong trạng thái ẩn thân cũng lặng lẽ rời khỏi phòng đấu giá.  

Sau khi xử lý xong chuyện này, Đào Yên quay đầu nhìn về phía Lâm Lăng, dung nhan lạnh lẽo lại hiện ra một ý cười.  

Thì ra là thế!  

Người sáng suốt vừa thấy đã biết nàng cố ý lấy lòng Lâm Lăng. Chỉ thoáng chốc, mọi người càng thêm tò mò về bối cảnh của Lâm Lăng.  

Không ngờ cả tổng quản của Đào Phách Các cũng phải kính hắn ba phần!  

“Không phải tiểu tử này là thiên tài thần bí của Đào gia đó chứ?” Rất nhanh, rốt cuộc có người ngờ vực lên tiếng hỏi.  

“Gì? Đào Hình kia ấy à?!”  

“Rất có khả năng, từ trước đến nay Đào Hình như thần long thấy đầu không thấy đuôi, bởi vì khi còn nhỏ từng bị ám sát, sau đó cố tình ẩn giấu đi, hiện tại rất nhiều người đều không rõ gương mặt thật của hắn là như thế nào.”  

Chỉ thoáng chốc, nội dung bàn tán trong sân đã càng đoán càng thái quá.  

“Bọn người này lại nghi ngờ Chuẩn Thánh Tử và Đào Hình là cùng một người.”  

Nghe những tiếng nói xung quanh, Đào Yên cười thầm trong lòng một tiếng, nhưng cũng không giải thích trước mặt mọi người.  

“Thời gian đã đến rồi, có thể bảo người đấu giá  bắt đầu tiến hành phân đoạn đấu giá.” Sau khi nàng dặn dò đội trưởng hộ vệ trung niên một tiếng thì mới rời khỏi sảnh.   

Nhìn thấy Tần Du bị đuổi ra khỏi phòng đấu giá trước mặt mọi người, sắc mặt bảy đệ tử thủ tịch liên tục thay đổi, cuối cùng ai cũng im lặng ngồi vào vị trí của mình.  

Trải qua chuyện này, bọn họ cũng nhìn ra Lâm Lăng không phải quả hồng mềm có thể tùy ý bóp nắn.  

“Keng!” Rất nhanh, một tiếng chuông du dương vang lên.  

Ngay sau đó, một ông lão áo xám đột nhiên không báo trước mà xuất hiện trên đài đấu giá.  

“Đêm nay được chư vị nể mặt mà đến tham gia hội đấu giá của Đào Phách Các, lão phu họ Phùng, là người phụ trách buổi đấu giá lần này.”  

Ông lão họ Phùng cười tủm tỉm, giọng nói mạnh mẽ không được linh lực phụ trợ, nhưng cũng có thể vang vọng khắp cả phòng đấu giá to lớn.  

Trên khuôn mặt ông lão tóc bạc hiện ra nụ  cười hiền lành, tiếng cười ha hả được nguyên lực hùng hồn bao quanh nên vang vọng toàn bộ phòng đấu giá to lớn.  

Màn mở đầu xã giao có vẻ đã tô điểm cho bầu không khí trong sân, khiến buổi đấu giá kế tiếp hết sức nóng bỏng.  

Lâm Lăng cũng không để ý tới những lời lải nhải kia, sự chú ý của hắn đã kết nối với thị giác dùng chung của Kinh Kha.  

Ở trạng thái ẩn thân, Kinh Kha đi theo đuôi Tần Du, bước ra khỏi cánh cổng Đào Phách Các.

Vũ Khí Thần Bí Của Sát ThủTác giả: Hỏa ThầnTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpTrong thế giới xem võ là trên hết này thì người thường còn thấp kém một bậc, huống chi là một người mù. Mà trong lúc những người ở đây trào phúng, thanh niên đột nhiên duỗi tay ra. Cũng không biết là may mắn hay do thính giác nhạy bén nên phân biệt ra phương hướng, hắn trực tiếp bắt được một con ruồi. “Bing, chúc mừng ký chủ bắt được một con ruồi, thành công kích hoạt hệ thống động vật tiến hóa Thần cấp!” Nghe trong đầu vang lên âm thanh điện tử hợp thành, trong lòng Lâm Lăng thầm giật mình, sau đó lại có cảm giác lệ nóng tràn mi. Làm một thành viên trong đại quân xuyên qua, tất nhiên Lâm Lăng biết rõ hệ thống là cái gì. Tuy thời gian hệ thống buông xuống đã muộn tận mười tám năm, nhưng với tình cảnh hiện giờ của hắn thì không khác gì là đưa than ngày tuyết. Để khởi đầu, nó muốn hắn tự tay bắt sống một động vật, vậy mới có thể thành công khởi động hệ thống. Cho nên hắn lựa chọn phòng bếp, do nơi này có nhiều ruồi bọ nhất để bắt. Mệt mỏi ba ngày, cũng bị cười nhạo ba ngày. Nhưng hiện… “Hắn là khách quý của Đào Phách Các chúng ta, hành vi vừa rồi chỉ là tự vệ, không tính là quấy nhiễu trật tự.”  Đào Yên lộ ra vẻ mặt lạnh lẽo, nói: “Vì bảo đảm hội đấu giá được thuận lợi tiến hành, xin ngươi lập tức rời đi!”  Đội trưởng hộ vệ trung niên lập tức dẫn theo đông đảo thủ hạ bao vây Tần Du, tính cưỡng chế ‘tiễn khách’!  Bị nhục nhã như vậy, lúc này sắc mặt Tần Du đã khó coi tới cực điểm.  “Chờ xem!” Tần Du hừ lạnh một tiếng, hung tợn trừng Lâm Lăng rồi giận dữ xoay người rời đi.  Đồng thời, Kinh Kha trong trạng thái ẩn thân cũng lặng lẽ rời khỏi phòng đấu giá.  Sau khi xử lý xong chuyện này, Đào Yên quay đầu nhìn về phía Lâm Lăng, dung nhan lạnh lẽo lại hiện ra một ý cười.  Thì ra là thế!  Người sáng suốt vừa thấy đã biết nàng cố ý lấy lòng Lâm Lăng. Chỉ thoáng chốc, mọi người càng thêm tò mò về bối cảnh của Lâm Lăng.  Không ngờ cả tổng quản của Đào Phách Các cũng phải kính hắn ba phần!  “Không phải tiểu tử này là thiên tài thần bí của Đào gia đó chứ?” Rất nhanh, rốt cuộc có người ngờ vực lên tiếng hỏi.  “Gì? Đào Hình kia ấy à?!”  “Rất có khả năng, từ trước đến nay Đào Hình như thần long thấy đầu không thấy đuôi, bởi vì khi còn nhỏ từng bị ám sát, sau đó cố tình ẩn giấu đi, hiện tại rất nhiều người đều không rõ gương mặt thật của hắn là như thế nào.”  Chỉ thoáng chốc, nội dung bàn tán trong sân đã càng đoán càng thái quá.  “Bọn người này lại nghi ngờ Chuẩn Thánh Tử và Đào Hình là cùng một người.”  Nghe những tiếng nói xung quanh, Đào Yên cười thầm trong lòng một tiếng, nhưng cũng không giải thích trước mặt mọi người.  “Thời gian đã đến rồi, có thể bảo người đấu giá  bắt đầu tiến hành phân đoạn đấu giá.” Sau khi nàng dặn dò đội trưởng hộ vệ trung niên một tiếng thì mới rời khỏi sảnh.   Nhìn thấy Tần Du bị đuổi ra khỏi phòng đấu giá trước mặt mọi người, sắc mặt bảy đệ tử thủ tịch liên tục thay đổi, cuối cùng ai cũng im lặng ngồi vào vị trí của mình.  Trải qua chuyện này, bọn họ cũng nhìn ra Lâm Lăng không phải quả hồng mềm có thể tùy ý bóp nắn.  “Keng!” Rất nhanh, một tiếng chuông du dương vang lên.  Ngay sau đó, một ông lão áo xám đột nhiên không báo trước mà xuất hiện trên đài đấu giá.  “Đêm nay được chư vị nể mặt mà đến tham gia hội đấu giá của Đào Phách Các, lão phu họ Phùng, là người phụ trách buổi đấu giá lần này.”  Ông lão họ Phùng cười tủm tỉm, giọng nói mạnh mẽ không được linh lực phụ trợ, nhưng cũng có thể vang vọng khắp cả phòng đấu giá to lớn.  Trên khuôn mặt ông lão tóc bạc hiện ra nụ  cười hiền lành, tiếng cười ha hả được nguyên lực hùng hồn bao quanh nên vang vọng toàn bộ phòng đấu giá to lớn.  Màn mở đầu xã giao có vẻ đã tô điểm cho bầu không khí trong sân, khiến buổi đấu giá kế tiếp hết sức nóng bỏng.  Lâm Lăng cũng không để ý tới những lời lải nhải kia, sự chú ý của hắn đã kết nối với thị giác dùng chung của Kinh Kha.  Ở trạng thái ẩn thân, Kinh Kha đi theo đuôi Tần Du, bước ra khỏi cánh cổng Đào Phách Các.

Chương 910