Tác giả:

Trong thế giới xem võ là trên hết này thì người thường còn thấp kém một bậc, huống chi là một người mù. Mà trong lúc những người ở đây trào phúng, thanh niên đột nhiên duỗi tay ra. Cũng không biết là may mắn hay do thính giác nhạy bén nên phân biệt ra phương hướng, hắn trực tiếp bắt được một con ruồi. “Bing, chúc mừng ký chủ bắt được một con ruồi, thành công kích hoạt hệ thống động vật tiến hóa Thần cấp!” Nghe trong đầu vang lên âm thanh điện tử hợp thành, trong lòng Lâm Lăng thầm giật mình, sau đó lại có cảm giác lệ nóng tràn mi. Làm một thành viên trong đại quân xuyên qua, tất nhiên Lâm Lăng biết rõ hệ thống là cái gì. Tuy thời gian hệ thống buông xuống đã muộn tận mười tám năm, nhưng với tình cảnh hiện giờ của hắn thì không khác gì là đưa than ngày tuyết. Để khởi đầu, nó muốn hắn tự tay bắt sống một động vật, vậy mới có thể thành công khởi động hệ thống. Cho nên hắn lựa chọn phòng bếp, do nơi này có nhiều ruồi bọ nhất để bắt. Mệt mỏi ba ngày, cũng bị cười nhạo ba ngày. Nhưng hiện…

Chương 924

Vũ Khí Thần Bí Của Sát ThủTác giả: Hỏa ThầnTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpTrong thế giới xem võ là trên hết này thì người thường còn thấp kém một bậc, huống chi là một người mù. Mà trong lúc những người ở đây trào phúng, thanh niên đột nhiên duỗi tay ra. Cũng không biết là may mắn hay do thính giác nhạy bén nên phân biệt ra phương hướng, hắn trực tiếp bắt được một con ruồi. “Bing, chúc mừng ký chủ bắt được một con ruồi, thành công kích hoạt hệ thống động vật tiến hóa Thần cấp!” Nghe trong đầu vang lên âm thanh điện tử hợp thành, trong lòng Lâm Lăng thầm giật mình, sau đó lại có cảm giác lệ nóng tràn mi. Làm một thành viên trong đại quân xuyên qua, tất nhiên Lâm Lăng biết rõ hệ thống là cái gì. Tuy thời gian hệ thống buông xuống đã muộn tận mười tám năm, nhưng với tình cảnh hiện giờ của hắn thì không khác gì là đưa than ngày tuyết. Để khởi đầu, nó muốn hắn tự tay bắt sống một động vật, vậy mới có thể thành công khởi động hệ thống. Cho nên hắn lựa chọn phòng bếp, do nơi này có nhiều ruồi bọ nhất để bắt. Mệt mỏi ba ngày, cũng bị cười nhạo ba ngày. Nhưng hiện… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Lăng và Vệ Quý Nguyên cùng nhau đi ra khỏi cửa lớn của Đào Phách các.  “Tên Lữ Tá kia đúng là xui xẻo, mất một ngàn vạn mới mua được con dị thú, vậy mà nó lại bay mất.”  Vệ Quý Nguyên có chút vui sướng khi thấy người gặp họa.  “A Nguyên, ta còn có chuyện cần phải giải quyết, ngươi về trước đi.”  Lâm Lăng quay đầu nói xong, sau đó hắn đi một mình tới một góc phố.  Nghe vậy, Vệ Quý Nguyên hơi ngạc nhiên.  “Cách làm việc của Lâm huynh đúng là thần bí.”  Hắn nhìn bóng dáng rời đi của Lâm Lăng với vẻ kỳ lạ rồi lắc đầu cười. Tuy nhiên hắn cũng không nghĩ nhiều mà chỉ rời đi.  Lâm Lăng đi tới một góc phố, khi thấy xung quanh không còn ai, hắn mặc bộ Chiến Y Nghĩ Nhân vào.  Vù!  Chỉ trong nháy mắt, Lâm Lăng đã thu nhỏ lại như một con kiến. Sau đó hắn cưỡi lên lưng Lang Vương rồi bay lên, hắn hóa thành bóng đen bay về phía chân trời.  Từ hình ảnh mà Kinh Kha truyền tới, hắn biết lôi đình ong mật kia đang chạy trốn đến khu rừng ở ngoại thành.   Có lẽ nó nhận ra có cường giả đuổi theo phía sau nên hiện tại nó đang trốn bên trong một bụi cỏ. Sau khi nằm yên lặng trên mặt đất, toàn bộ lôi đình trên người nó đều tiêu tán, không còn một chút dao động năng lượng nào. Nhìn qua trông nó chẳng khác nào một con ong bình thường.  Tuy nhiên nó lại không hề biết mọi hành động cử chỉ của nó đều bị Kinh Kha âm thầm giám sát cách đó không xa.  “Linh tính của nó mạnh thật, còn biết cách ẩn thân.”  Trong lòng Lâm Lăng thầm khen ngợi nó.  Còn bên phía Lữ Tá và Hoàng Tinh Nghị cũng đang chia nhau hành động đi tìm kiếm dấu vết của lôi đình ong mật trong rừng núi.  “Hửm?”  Đúng lúc này, Lâm Lăng phát hiện dưới bầu trời đem có một bóng đen lặng lẽ tiến về phía trước.  Động tác của bóng đen cực kỳ cẩn thận nhưng tốc độ cũng cực nhanh. Bóng đen này dường như hòa mình vào những vật thể trên đường đi và nhanh chóng xuyên qua các dãy núi.  Ám Ảnh Hành Tung!  Thấy vậy, Lâm Lăng đã nhận ngay ra chiêu thức võ học này.  Hắn không ngờ công pháp của ‘Ma Ảnh Che Trời’ đã tồn tại từ vạn năm trước.  Hơn nữa, lúc này người đang thi triển nó lại là người đàn ông mặc đồ đen thần bí ở trong buổi đấu giá lúc nãy.  Dường như đối phương biết chỗ ẩn náu của lôi đình ong mật nên không ngừng đi tới gần nơi đó trong yên lặng.  

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Lăng và Vệ Quý Nguyên cùng nhau đi ra khỏi cửa lớn của Đào Phách các.  

“Tên Lữ Tá kia đúng là xui xẻo, mất một ngàn vạn mới mua được con dị thú, vậy mà nó lại bay mất.”  

Vệ Quý Nguyên có chút vui sướng khi thấy người gặp họa.  

“A Nguyên, ta còn có chuyện cần phải giải quyết, ngươi về trước đi.”  

Lâm Lăng quay đầu nói xong, sau đó hắn đi một mình tới một góc phố.  

Nghe vậy, Vệ Quý Nguyên hơi ngạc nhiên.  

“Cách làm việc của Lâm huynh đúng là thần bí.”  

Hắn nhìn bóng dáng rời đi của Lâm Lăng với vẻ kỳ lạ rồi lắc đầu cười. Tuy nhiên hắn cũng không nghĩ nhiều mà chỉ rời đi.  

Lâm Lăng đi tới một góc phố, khi thấy xung quanh không còn ai, hắn mặc bộ Chiến Y Nghĩ Nhân vào.  

Vù!  

Chỉ trong nháy mắt, Lâm Lăng đã thu nhỏ lại như một con kiến. Sau đó hắn cưỡi lên lưng Lang Vương rồi bay lên, hắn hóa thành bóng đen bay về phía chân trời.  

Từ hình ảnh mà Kinh Kha truyền tới, hắn biết lôi đình ong mật kia đang chạy trốn đến khu rừng ở ngoại thành.   

Có lẽ nó nhận ra có cường giả đuổi theo phía sau nên hiện tại nó đang trốn bên trong một bụi cỏ. Sau khi nằm yên lặng trên mặt đất, toàn bộ lôi đình trên người nó đều tiêu tán, không còn một chút dao động năng lượng nào. Nhìn qua trông nó chẳng khác nào một con ong bình thường.  

Tuy nhiên nó lại không hề biết mọi hành động cử chỉ của nó đều bị Kinh Kha âm thầm giám sát cách đó không xa.  

“Linh tính của nó mạnh thật, còn biết cách ẩn thân.”  

Trong lòng Lâm Lăng thầm khen ngợi nó.  

Còn bên phía Lữ Tá và Hoàng Tinh Nghị cũng đang chia nhau hành động đi tìm kiếm dấu vết của lôi đình ong mật trong rừng núi.  

“Hửm?”  

Đúng lúc này, Lâm Lăng phát hiện dưới bầu trời đem có một bóng đen lặng lẽ tiến về phía trước.  

Động tác của bóng đen cực kỳ cẩn thận nhưng tốc độ cũng cực nhanh. Bóng đen này dường như hòa mình vào những vật thể trên đường đi và nhanh chóng xuyên qua các dãy núi.  

Ám Ảnh Hành Tung!  

Thấy vậy, Lâm Lăng đã nhận ngay ra chiêu thức võ học này.  

Hắn không ngờ công pháp của ‘Ma Ảnh Che Trời’ đã tồn tại từ vạn năm trước.  

Hơn nữa, lúc này người đang thi triển nó lại là người đàn ông mặc đồ đen thần bí ở trong buổi đấu giá lúc nãy.  

Dường như đối phương biết chỗ ẩn náu của lôi đình ong mật nên không ngừng đi tới gần nơi đó trong yên lặng.  

Image removed.

Vũ Khí Thần Bí Của Sát ThủTác giả: Hỏa ThầnTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpTrong thế giới xem võ là trên hết này thì người thường còn thấp kém một bậc, huống chi là một người mù. Mà trong lúc những người ở đây trào phúng, thanh niên đột nhiên duỗi tay ra. Cũng không biết là may mắn hay do thính giác nhạy bén nên phân biệt ra phương hướng, hắn trực tiếp bắt được một con ruồi. “Bing, chúc mừng ký chủ bắt được một con ruồi, thành công kích hoạt hệ thống động vật tiến hóa Thần cấp!” Nghe trong đầu vang lên âm thanh điện tử hợp thành, trong lòng Lâm Lăng thầm giật mình, sau đó lại có cảm giác lệ nóng tràn mi. Làm một thành viên trong đại quân xuyên qua, tất nhiên Lâm Lăng biết rõ hệ thống là cái gì. Tuy thời gian hệ thống buông xuống đã muộn tận mười tám năm, nhưng với tình cảnh hiện giờ của hắn thì không khác gì là đưa than ngày tuyết. Để khởi đầu, nó muốn hắn tự tay bắt sống một động vật, vậy mới có thể thành công khởi động hệ thống. Cho nên hắn lựa chọn phòng bếp, do nơi này có nhiều ruồi bọ nhất để bắt. Mệt mỏi ba ngày, cũng bị cười nhạo ba ngày. Nhưng hiện… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lâm Lăng và Vệ Quý Nguyên cùng nhau đi ra khỏi cửa lớn của Đào Phách các.  “Tên Lữ Tá kia đúng là xui xẻo, mất một ngàn vạn mới mua được con dị thú, vậy mà nó lại bay mất.”  Vệ Quý Nguyên có chút vui sướng khi thấy người gặp họa.  “A Nguyên, ta còn có chuyện cần phải giải quyết, ngươi về trước đi.”  Lâm Lăng quay đầu nói xong, sau đó hắn đi một mình tới một góc phố.  Nghe vậy, Vệ Quý Nguyên hơi ngạc nhiên.  “Cách làm việc của Lâm huynh đúng là thần bí.”  Hắn nhìn bóng dáng rời đi của Lâm Lăng với vẻ kỳ lạ rồi lắc đầu cười. Tuy nhiên hắn cũng không nghĩ nhiều mà chỉ rời đi.  Lâm Lăng đi tới một góc phố, khi thấy xung quanh không còn ai, hắn mặc bộ Chiến Y Nghĩ Nhân vào.  Vù!  Chỉ trong nháy mắt, Lâm Lăng đã thu nhỏ lại như một con kiến. Sau đó hắn cưỡi lên lưng Lang Vương rồi bay lên, hắn hóa thành bóng đen bay về phía chân trời.  Từ hình ảnh mà Kinh Kha truyền tới, hắn biết lôi đình ong mật kia đang chạy trốn đến khu rừng ở ngoại thành.   Có lẽ nó nhận ra có cường giả đuổi theo phía sau nên hiện tại nó đang trốn bên trong một bụi cỏ. Sau khi nằm yên lặng trên mặt đất, toàn bộ lôi đình trên người nó đều tiêu tán, không còn một chút dao động năng lượng nào. Nhìn qua trông nó chẳng khác nào một con ong bình thường.  Tuy nhiên nó lại không hề biết mọi hành động cử chỉ của nó đều bị Kinh Kha âm thầm giám sát cách đó không xa.  “Linh tính của nó mạnh thật, còn biết cách ẩn thân.”  Trong lòng Lâm Lăng thầm khen ngợi nó.  Còn bên phía Lữ Tá và Hoàng Tinh Nghị cũng đang chia nhau hành động đi tìm kiếm dấu vết của lôi đình ong mật trong rừng núi.  “Hửm?”  Đúng lúc này, Lâm Lăng phát hiện dưới bầu trời đem có một bóng đen lặng lẽ tiến về phía trước.  Động tác của bóng đen cực kỳ cẩn thận nhưng tốc độ cũng cực nhanh. Bóng đen này dường như hòa mình vào những vật thể trên đường đi và nhanh chóng xuyên qua các dãy núi.  Ám Ảnh Hành Tung!  Thấy vậy, Lâm Lăng đã nhận ngay ra chiêu thức võ học này.  Hắn không ngờ công pháp của ‘Ma Ảnh Che Trời’ đã tồn tại từ vạn năm trước.  Hơn nữa, lúc này người đang thi triển nó lại là người đàn ông mặc đồ đen thần bí ở trong buổi đấu giá lúc nãy.  Dường như đối phương biết chỗ ẩn náu của lôi đình ong mật nên không ngừng đi tới gần nơi đó trong yên lặng.  

Chương 924