Hắn chờ bảy tám ngày cũng không có ai đi ngang qua, cuối cùng thế mà chết khát ở bên trong đó, biến thành sỉ nhục của đám người xuyên không. Sau đó, cái này hệ thống chó chết này mới xuất hiện. "Ting, kiểm tra thấy đến kí chủ vừa mới bị chết khát, hệ thống đang bố trí cách để chiến thắng. ""Kí chủ thu hoạch được Thiên Hoang Bất Diệt Thể, từ đây không còn cần ăn uống gì nữa. ""Chú thích: Thiên Hoang Bất Diệt Thể là thể chất cao cấp nhất trong tam giới, có thể tự động thu nạp linh khí xung quanh, tốc độ tu luyện vô song. Huyền diệu thông thần, thọ cùng trời đất, vượt xa mọi người trong tam giới, không bị Thiên Nhân Ngũ Suy ảnh hưởng. ""Kí chủ phục sinh!"Mười mấy giây sau! Hồn phách của Khương Thành về lại trong thân thể, toàn thân bị một đạo kim sắc quang mang từ trên trời giáng xuống bao phủ. Đắm mình trong đó, cảm giác cả người đều trở nên rực rỡ hẳn lên. Quang mang lóe lên một cái rồi biến mất. Cảm giác đói bụng không còn nữa. Lâm Khê xuyên về 30 năm trước trong 1 tiểu viện ọp ẹp…
Chương 2194
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu MạngTác giả: Thiên Biên Lão TứTruyện Converter, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngHắn chờ bảy tám ngày cũng không có ai đi ngang qua, cuối cùng thế mà chết khát ở bên trong đó, biến thành sỉ nhục của đám người xuyên không. Sau đó, cái này hệ thống chó chết này mới xuất hiện. "Ting, kiểm tra thấy đến kí chủ vừa mới bị chết khát, hệ thống đang bố trí cách để chiến thắng. ""Kí chủ thu hoạch được Thiên Hoang Bất Diệt Thể, từ đây không còn cần ăn uống gì nữa. ""Chú thích: Thiên Hoang Bất Diệt Thể là thể chất cao cấp nhất trong tam giới, có thể tự động thu nạp linh khí xung quanh, tốc độ tu luyện vô song. Huyền diệu thông thần, thọ cùng trời đất, vượt xa mọi người trong tam giới, không bị Thiên Nhân Ngũ Suy ảnh hưởng. ""Kí chủ phục sinh!"Mười mấy giây sau! Hồn phách của Khương Thành về lại trong thân thể, toàn thân bị một đạo kim sắc quang mang từ trên trời giáng xuống bao phủ. Đắm mình trong đó, cảm giác cả người đều trở nên rực rỡ hẳn lên. Quang mang lóe lên một cái rồi biến mất. Cảm giác đói bụng không còn nữa. Lâm Khê xuyên về 30 năm trước trong 1 tiểu viện ọp ẹp… “Đều đến từ Nguyên Tiên giới?”Tông Quần cười nham hiểm lắc đầu.“Chúng ta không có thù oán gì với Khương Thành và Thu Vũ Tuyền, nhưngcũng chẳng có giao tình.”“Chư vị hãy tự hỏi lòng xem, thân phận Nguyên Tiên giới hiện giờ ngoại trừviệc thu hút sự thù hận của Huyền tộc xung quanh ra còn có ý nghĩa gì khác nữakhông?”“Chúng ta đã không còn trở về được nữa rồi, chuyện này có lẽ các ngươi rất rõrồi nhỉ?”Sở Đình và Phạm Tính há hốc mồm, lại phát hiện ra bản thân căn bản không thểphản bác lại được.Mấy năm nay, nguyện vọng lớn nhất của bọn họ chính là quay trở về.Nhưng Thiên Đạo của Huyền giới lại bị Di ảnh hưởng rất sâu rồi, bọn họ giốngnhư bị nhốt trong một địa ngục màu xanh lộng gió vậy, căn bản chẳng có đườngđể đi.Càng huống hồ gì thông đạo giữa Huyền giới và Nguyên Tiên giới đã bị cắt đứtrồi.Cho dù Di có mở cái lồng này ra thì bọn họ có nhờ vào Thiên Đạo chí bảo đểthông qua biển Thiên Đạo ở Huyền giới cũng chẳng thể về lại Nguyên Tiên giớibên kia.Trở vềm đã trở thành một giấc mộng xa vời.Nhìn thấy mọi người đều đang lặng yên, Tông Quần nhân cơ hội đốc thêm vào,tiếp tục kích động.“Thực lực đến mức như chúng ta, cái gọi là hạn chế về địa vực sớm đã khôngcòn ý nghĩa gì nữa rồi.”“Có thể thành Thần ở Nguyên Tiên giới, tại sao ở Huyền giới lại không thểthành Thần chứ?”“Muốn tiến thêm một bước nữa thì phải thích ứng với môi trường mới.”“Mà muốn cắm rễ được ở đây thì nhất định phải có được sự công nhận của Divà những Huyền tộc khác…”Phạm Tình càng nghe lại càng chau màu, nhịn không được mà cắt ngang lờihắn.“Huyền tộc đã đối đãi với chúng ta như là Thiên ma ngoại vực, dựa vào đâu màbọn họ công nhận chúng ta chứ? Ngươi đi đầu quân ngược lại sẽ bị bọn họ giếtđấy.”“Mỗi một phút một giây đều như vậy cả.”Trên gương mặt Tông Quần lộ ra nụ cười tự tin.“Đổi lại trước đây, bọn họ đương nhiên là đầy địch ý rồi, nhưng bây giờ thìkhông giống nữa.”“Bản thân Huyền giới đang bị công đánh, chính là lúc nên xuất đầu lộ diện.”“Lúc này chúng ta đi đầu quân có nghĩa như việc đưa củi vào mấy ngày đôngvậy, bọn họ sẽ dang rộng vòng tay ra chào đón.”“Đưa củi ngày đông?”Uy Bình bất giác lắc đầu.“Huyền tộc không thiếu cao thủ, sự tồn tại của chúng ta đối với bọn họ mà nóicó cũng như không.”“Các ngươi quên Vô Đạo kiếm rồi sao?”Tông Quần tự tin tràn đầy nói: “Bọn họ chặn không được Vô Đạo kiếm, nhưngchúng ta có thể, bởi vì chúng ta cũng có Thiên Đạo chí bảo mà.”“Nếu các ngươi là đám cấp cao của Huyền tộc, đối diện với Vô Đạo kiếmkhông có cách giải thì có lựa chọn hợp tác với chúng ta không?”Khi lời nói của hắn vừa nói ra thì trong tay đã sáng lên ba viên châu lấp lánh.Ba viên châu này lần lượt có màu đen, trắng và xám, lúc này đang từ từ lơ lửngxoay tròn trong lòng bàn tay hắn.Ba viên châu nhìn có vẻ tách biệt nhưng lại cho người ta có cảm giác bổ sungthành một thể với nhau, vô cùng thần diệu.Vật này chính là Tam Hồn châu mà Hồn Đế nắm giữ.Nói ra thì viên châu này cũng có chút nguồn gốc với Khương Thành.Năm xưa khi còn ở thời kì Cổ Tiên giới, ba viên châu này hóa thành ba độngthiên phúc địa, chính là tam đại Long cốc.Giống với Vô Đạo kiếm, Tam Hồn châu cũng là chí bảo chinh chiến được.Chẳng qua là Vô Đạo kiếm có thể cắt được những vật hữu hình, còn quy tắccông kích của Tam Hồn châu lại là thần hồn vô hình.Ba người Sở Đình và Phạm Tình, Quy Bình nhìn ba viên châu liền không hẹnmà cùng lắc đầu.“Thiên Đạo chí bảo thuộc về Thập Thiên Đế, chúng ta chỉ đại diện tiếp quản,căn bản không thể phát huy được uy năng gì.”“Ta không biết Vô Đạo kiếm kia của Th Vũ Tuyền mạnh bao nhiêu, hoặc VôĐạo kiếm của nàng có phải do Thiên Đạo ban cho hay không, bản thân nàng đãlà người có thiên mệnh rồi.”“Còn chúng ta vốn chẳng phải là người có thiên mệnh của chí bảo.”“Dù cho chúng ta có dùng chí bảo thì cũng không thể chống lại được Vô Đạokiếm đâu nhỉ?”Ba người bọn họ cũng có chí bảo.Nếu như Thiên Đạo chí bảo có thể phát huy được uy năng thật sự thì bọn họ nàocó cần phải trốn đông trốn tây như vậy chứ?Cứ đi thắng ra ngoài như Thu Vũ Tuyền chặn thần giết thần như vậy là đượcrồi.“Các ngươi chỉ biết một mà không biết hai.”Tông Quần lắc đầu, trên mặt lộ ra nụ cười thần bí.“Sở dĩ Thiên Đạo chí bảo mạnh như vậy không phải do bản thân nó thần diệubao nhiêu, mà do nó có được sự công nhận của Thiên Đạo, đại diện cho ý chícủa Thiên Đạo.”“Nó chính là đế khí có thể dùng được Thiên Đạo.”“Bây giờ chúng ta không thể phát huy được uy năng thật sự của nó chỉ bởi vìchưa có được sự gia trì của Thiên Đạo mà thôi.”“Không có Thiên Đạo, cái gọi là chí bảo này cũng chẳng bằng được đế khi siêuphàm nữa.”“Mà Thiên Đạo của Huyền giới thì bị Di ảnh hưởng đến.”Giọng điệu của hắn dần trở nên cao hơn, ánh mắt nhìn vào Tam Hồn châu lạicàng trở nên cuồng nhiệt hơn.“Chỉ cần hắn gia trì cho chí bảo của chúng ta thì Tam Hồn châu này có thể khôiphục lại uy phong ngày trước.”Sở Đình và Phạm Tình, Quy Bình, Cốc Tuần, Mãn Thiệu đều lũ lượt lộ ra vẻmặt kinh hoàng.Đặc biệt là Cốc Tuần và Mãn Thiệu, lại càng thêm kích động, hưng phấn hắnlên.“Ở đây là Huyền giới, Thập Thiên Đế căn bản không thể can dự vào được.”“Nếu như Di gia trì cho chúng ta thì chúng ta có thể trở thành Thập Thiên Đếcủa Huyền giới rồi.”“Địa vị so với trước đây không thể đánh đồng được nữa.”“Đến lúc đó trong tay nắm giữ Thiên Đạo chí bảo, mấy Huyền Thánh cửu trọngcủa Huyền tộc căn bản chẳng phải là đối thủ của chúng ta, nào có dám nhìnchúng ta bằng ánh mắt thù địch được nữa?”“Chính là vậy.”Ánh mắt Tông Quần sáng rực, nhìn vào Sở Đình dẫn đầu, trong tầm mắt mangtheo một chút áp bức.“Sở huynh, ngươi vẫn luôn muốn trở về, nhưng ngươi có từng nghĩ đến cảnhtượng sau khi trở về sẽ ra sao chưa?”“Ngươi sẽ trở về lại là Thiên Thần bộ hạ dưới trướng Tâm Đế, hắn có thể lấy lạithần đạo cả ngươi bất cứ lúc nào, cũng có thể thu hồi Độ Tâm kính trong tayngươi lại.”“So với việc nhìn sắc mặt của người ta mà sống, chi bằng nhân cơ hội này thoátkhỏi sự khống chế của hắn?”“Bọn họ có thể làm Thiên Đế, tại sao chúng ta lại không thể làm chứ?”Giọng điệu của hắn nghe có vẻ chói tai, đến cả Phạm Tình và Quy Bình cươngquyết không muốn đầu quân cho Huyền tộc cũng lộ ra vẻ động tâm.“Nhìn sắc mặt người ta mà sống?”Sở Đình khẽ lắc đầu: “Đầu quân cho Di chẳng phải cũng là nhìn sắc mặt ngườikhác mà sống đấy sao?”Giữ hắn và Tâm Đế đã xảy ra rất nhiều chuyện, mối quan hệ giữa hai người họvà hững Chính Thần, Thiên Thần khác không giốn nhau lắm.Nếu không thì lần hành động ở thông đạo lần này hắn cũng không phải ngườilàm đội trưởng.Trong lòng hắn không bằng lòng phản bội lại Tâm Đế.Ý của Tông Quần đã quyết, hắn lớn tiếng nói: “Di đại diện cho Thiên Đạo,chúng ta nhờ cậy hắn là nhờ cậy vào Thiên Đạo, có gì mà trở ngại chứ?”“27 Chính Thần của Nguyên Tiên giới kia không phải cũng nhờ vào Thiên Đạobên đó hay sao?”“TRở về làm Thiên Thần, ở đây làm Chính Thần.”“Lựa chọn thế nào căn bản không cần phải nghĩ đâu ha?”Sở Đình rơi vào sự trầm tư.Còn ánh mắt của Phạm Tình và Quy Bình lại sáng rực lên nhìn vào hắn.Trong lòng hai người bọn họ sớm đã bị lung lay, chỉ còn chờ sự quyết đoán củaSở Đình.Không biết chờ đợi bao lâu, cuối cùng Sở Đình mới từ từ nói ra một câu.“Nếu như tương lai vị Thần Chủ kia của Vô Thượng Đạo Cực bị Di đánh bạirồi, Huyền giới và Nguyên Tiên giới hai hợp làm một thì chúng ta nên đi vềđâu?”Vào lúc sáu Thiên Thần còn đang tranh luận không biết nên đứng về phía bênnào thì Khương Thành đã tiến công về phía mục tiêu.Liên tục đi về trước ba ngày, đại quân hơn trăm triệu Khi tộc đã sắp đi khỏi lãnhđịa của Thiên Dung bộ rồi.Ba ngày nay bọn họ không gặp phải bất cứ kẻ địch nào cản trở cả.Cho đến hôm nay, bọn họ sắp đến được Thái Di Diệu cảnh thì phía trước hànhcung đã xuất hiện bóng dáng của một nam tử trẻ tuổi có dung mạo tuấn tú.Nhìn thấy người này, đám người Ôn Trì và Lịch Đường vẫn chưa có cảm giác gìcả.Đám người Bạch La Chân và Kim Bột, Ngân Trí, Hắc Nhạc phía sau thì lại kinhhoàng hét lên.“Di!”
“Đều đến từ Nguyên Tiên giới?”
Tông Quần cười nham hiểm lắc đầu.
“Chúng ta không có thù oán gì với Khương Thành và Thu Vũ Tuyền, nhưng
cũng chẳng có giao tình.”
“Chư vị hãy tự hỏi lòng xem, thân phận Nguyên Tiên giới hiện giờ ngoại trừ
việc thu hút sự thù hận của Huyền tộc xung quanh ra còn có ý nghĩa gì khác nữa
không?”
“Chúng ta đã không còn trở về được nữa rồi, chuyện này có lẽ các ngươi rất rõ
rồi nhỉ?”
Sở Đình và Phạm Tính há hốc mồm, lại phát hiện ra bản thân căn bản không thể
phản bác lại được.
Mấy năm nay, nguyện vọng lớn nhất của bọn họ chính là quay trở về.
Nhưng Thiên Đạo của Huyền giới lại bị Di ảnh hưởng rất sâu rồi, bọn họ giống
như bị nhốt trong một địa ngục màu xanh lộng gió vậy, căn bản chẳng có đường
để đi.
Càng huống hồ gì thông đạo giữa Huyền giới và Nguyên Tiên giới đã bị cắt đứt
rồi.
Cho dù Di có mở cái lồng này ra thì bọn họ có nhờ vào Thiên Đạo chí bảo để
thông qua biển Thiên Đạo ở Huyền giới cũng chẳng thể về lại Nguyên Tiên giới
bên kia.
Trở vềm đã trở thành một giấc mộng xa vời.
Nhìn thấy mọi người đều đang lặng yên, Tông Quần nhân cơ hội đốc thêm vào,
tiếp tục kích động.
“Thực lực đến mức như chúng ta, cái gọi là hạn chế về địa vực sớm đã không
còn ý nghĩa gì nữa rồi.”
“Có thể thành Thần ở Nguyên Tiên giới, tại sao ở Huyền giới lại không thể
thành Thần chứ?”
“Muốn tiến thêm một bước nữa thì phải thích ứng với môi trường mới.”
“Mà muốn cắm rễ được ở đây thì nhất định phải có được sự công nhận của Di
và những Huyền tộc khác…”
Phạm Tình càng nghe lại càng chau màu, nhịn không được mà cắt ngang lời
hắn.
“Huyền tộc đã đối đãi với chúng ta như là Thiên ma ngoại vực, dựa vào đâu mà
bọn họ công nhận chúng ta chứ? Ngươi đi đầu quân ngược lại sẽ bị bọn họ giết
đấy.”
“Mỗi một phút một giây đều như vậy cả.”
Trên gương mặt Tông Quần lộ ra nụ cười tự tin.
“Đổi lại trước đây, bọn họ đương nhiên là đầy địch ý rồi, nhưng bây giờ thì
không giống nữa.”
“Bản thân Huyền giới đang bị công đánh, chính là lúc nên xuất đầu lộ diện.”
“Lúc này chúng ta đi đầu quân có nghĩa như việc đưa củi vào mấy ngày đông
vậy, bọn họ sẽ dang rộng vòng tay ra chào đón.”
“Đưa củi ngày đông?”
Uy Bình bất giác lắc đầu.
“Huyền tộc không thiếu cao thủ, sự tồn tại của chúng ta đối với bọn họ mà nói
có cũng như không.”
“Các ngươi quên Vô Đạo kiếm rồi sao?”
Tông Quần tự tin tràn đầy nói: “Bọn họ chặn không được Vô Đạo kiếm, nhưng
chúng ta có thể, bởi vì chúng ta cũng có Thiên Đạo chí bảo mà.”
“Nếu các ngươi là đám cấp cao của Huyền tộc, đối diện với Vô Đạo kiếm
không có cách giải thì có lựa chọn hợp tác với chúng ta không?”
Khi lời nói của hắn vừa nói ra thì trong tay đã sáng lên ba viên châu lấp lánh.
Ba viên châu này lần lượt có màu đen, trắng và xám, lúc này đang từ từ lơ lửng
xoay tròn trong lòng bàn tay hắn.
Ba viên châu nhìn có vẻ tách biệt nhưng lại cho người ta có cảm giác bổ sung
thành một thể với nhau, vô cùng thần diệu.
Vật này chính là Tam Hồn châu mà Hồn Đế nắm giữ.
Nói ra thì viên châu này cũng có chút nguồn gốc với Khương Thành.
Năm xưa khi còn ở thời kì Cổ Tiên giới, ba viên châu này hóa thành ba động
thiên phúc địa, chính là tam đại Long cốc.
Giống với Vô Đạo kiếm, Tam Hồn châu cũng là chí bảo chinh chiến được.
Chẳng qua là Vô Đạo kiếm có thể cắt được những vật hữu hình, còn quy tắc
công kích của Tam Hồn châu lại là thần hồn vô hình.
Ba người Sở Đình và Phạm Tình, Quy Bình nhìn ba viên châu liền không hẹn
mà cùng lắc đầu.
“Thiên Đạo chí bảo thuộc về Thập Thiên Đế, chúng ta chỉ đại diện tiếp quản,
căn bản không thể phát huy được uy năng gì.”
“Ta không biết Vô Đạo kiếm kia của Th Vũ Tuyền mạnh bao nhiêu, hoặc Vô
Đạo kiếm của nàng có phải do Thiên Đạo ban cho hay không, bản thân nàng đã
là người có thiên mệnh rồi.”
“Còn chúng ta vốn chẳng phải là người có thiên mệnh của chí bảo.”
“Dù cho chúng ta có dùng chí bảo thì cũng không thể chống lại được Vô Đạo
kiếm đâu nhỉ?”
Ba người bọn họ cũng có chí bảo.
Nếu như Thiên Đạo chí bảo có thể phát huy được uy năng thật sự thì bọn họ nào
có cần phải trốn đông trốn tây như vậy chứ?
Cứ đi thắng ra ngoài như Thu Vũ Tuyền chặn thần giết thần như vậy là được
rồi.
“Các ngươi chỉ biết một mà không biết hai.”
Tông Quần lắc đầu, trên mặt lộ ra nụ cười thần bí.
“Sở dĩ Thiên Đạo chí bảo mạnh như vậy không phải do bản thân nó thần diệu
bao nhiêu, mà do nó có được sự công nhận của Thiên Đạo, đại diện cho ý chí
của Thiên Đạo.”
“Nó chính là đế khí có thể dùng được Thiên Đạo.”
“Bây giờ chúng ta không thể phát huy được uy năng thật sự của nó chỉ bởi vì
chưa có được sự gia trì của Thiên Đạo mà thôi.”
“Không có Thiên Đạo, cái gọi là chí bảo này cũng chẳng bằng được đế khi siêu
phàm nữa.”
“Mà Thiên Đạo của Huyền giới thì bị Di ảnh hưởng đến.”
Giọng điệu của hắn dần trở nên cao hơn, ánh mắt nhìn vào Tam Hồn châu lại
càng trở nên cuồng nhiệt hơn.
“Chỉ cần hắn gia trì cho chí bảo của chúng ta thì Tam Hồn châu này có thể khôi
phục lại uy phong ngày trước.”
Sở Đình và Phạm Tình, Quy Bình, Cốc Tuần, Mãn Thiệu đều lũ lượt lộ ra vẻ
mặt kinh hoàng.
Đặc biệt là Cốc Tuần và Mãn Thiệu, lại càng thêm kích động, hưng phấn hắn
lên.
“Ở đây là Huyền giới, Thập Thiên Đế căn bản không thể can dự vào được.”
“Nếu như Di gia trì cho chúng ta thì chúng ta có thể trở thành Thập Thiên Đế
của Huyền giới rồi.”
“Địa vị so với trước đây không thể đánh đồng được nữa.”
“Đến lúc đó trong tay nắm giữ Thiên Đạo chí bảo, mấy Huyền Thánh cửu trọng
của Huyền tộc căn bản chẳng phải là đối thủ của chúng ta, nào có dám nhìn
chúng ta bằng ánh mắt thù địch được nữa?”
“Chính là vậy.”
Ánh mắt Tông Quần sáng rực, nhìn vào Sở Đình dẫn đầu, trong tầm mắt mang
theo một chút áp bức.
“Sở huynh, ngươi vẫn luôn muốn trở về, nhưng ngươi có từng nghĩ đến cảnh
tượng sau khi trở về sẽ ra sao chưa?”
“Ngươi sẽ trở về lại là Thiên Thần bộ hạ dưới trướng Tâm Đế, hắn có thể lấy lại
thần đạo cả ngươi bất cứ lúc nào, cũng có thể thu hồi Độ Tâm kính trong tay
ngươi lại.”
“So với việc nhìn sắc mặt của người ta mà sống, chi bằng nhân cơ hội này thoát
khỏi sự khống chế của hắn?”
“Bọn họ có thể làm Thiên Đế, tại sao chúng ta lại không thể làm chứ?”
Giọng điệu của hắn nghe có vẻ chói tai, đến cả Phạm Tình và Quy Bình cương
quyết không muốn đầu quân cho Huyền tộc cũng lộ ra vẻ động tâm.
“Nhìn sắc mặt người ta mà sống?”
Sở Đình khẽ lắc đầu: “Đầu quân cho Di chẳng phải cũng là nhìn sắc mặt người
khác mà sống đấy sao?”
Giữ hắn và Tâm Đế đã xảy ra rất nhiều chuyện, mối quan hệ giữa hai người họ
và hững Chính Thần, Thiên Thần khác không giốn nhau lắm.
Nếu không thì lần hành động ở thông đạo lần này hắn cũng không phải người
làm đội trưởng.
Trong lòng hắn không bằng lòng phản bội lại Tâm Đế.
Ý của Tông Quần đã quyết, hắn lớn tiếng nói: “Di đại diện cho Thiên Đạo,
chúng ta nhờ cậy hắn là nhờ cậy vào Thiên Đạo, có gì mà trở ngại chứ?”
“27 Chính Thần của Nguyên Tiên giới kia không phải cũng nhờ vào Thiên Đạo
bên đó hay sao?”
“TRở về làm Thiên Thần, ở đây làm Chính Thần.”
“Lựa chọn thế nào căn bản không cần phải nghĩ đâu ha?”
Sở Đình rơi vào sự trầm tư.
Còn ánh mắt của Phạm Tình và Quy Bình lại sáng rực lên nhìn vào hắn.
Trong lòng hai người bọn họ sớm đã bị lung lay, chỉ còn chờ sự quyết đoán của
Sở Đình.
Không biết chờ đợi bao lâu, cuối cùng Sở Đình mới từ từ nói ra một câu.
“Nếu như tương lai vị Thần Chủ kia của Vô Thượng Đạo Cực bị Di đánh bại
rồi, Huyền giới và Nguyên Tiên giới hai hợp làm một thì chúng ta nên đi về
đâu?”
Vào lúc sáu Thiên Thần còn đang tranh luận không biết nên đứng về phía bên
nào thì Khương Thành đã tiến công về phía mục tiêu.
Liên tục đi về trước ba ngày, đại quân hơn trăm triệu Khi tộc đã sắp đi khỏi lãnh
địa của Thiên Dung bộ rồi.
Ba ngày nay bọn họ không gặp phải bất cứ kẻ địch nào cản trở cả.
Cho đến hôm nay, bọn họ sắp đến được Thái Di Diệu cảnh thì phía trước hành
cung đã xuất hiện bóng dáng của một nam tử trẻ tuổi có dung mạo tuấn tú.
Nhìn thấy người này, đám người Ôn Trì và Lịch Đường vẫn chưa có cảm giác gì
cả.
Đám người Bạch La Chân và Kim Bột, Ngân Trí, Hắc Nhạc phía sau thì lại kinh
hoàng hét lên.
“Di!”
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu MạngTác giả: Thiên Biên Lão TứTruyện Converter, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngHắn chờ bảy tám ngày cũng không có ai đi ngang qua, cuối cùng thế mà chết khát ở bên trong đó, biến thành sỉ nhục của đám người xuyên không. Sau đó, cái này hệ thống chó chết này mới xuất hiện. "Ting, kiểm tra thấy đến kí chủ vừa mới bị chết khát, hệ thống đang bố trí cách để chiến thắng. ""Kí chủ thu hoạch được Thiên Hoang Bất Diệt Thể, từ đây không còn cần ăn uống gì nữa. ""Chú thích: Thiên Hoang Bất Diệt Thể là thể chất cao cấp nhất trong tam giới, có thể tự động thu nạp linh khí xung quanh, tốc độ tu luyện vô song. Huyền diệu thông thần, thọ cùng trời đất, vượt xa mọi người trong tam giới, không bị Thiên Nhân Ngũ Suy ảnh hưởng. ""Kí chủ phục sinh!"Mười mấy giây sau! Hồn phách của Khương Thành về lại trong thân thể, toàn thân bị một đạo kim sắc quang mang từ trên trời giáng xuống bao phủ. Đắm mình trong đó, cảm giác cả người đều trở nên rực rỡ hẳn lên. Quang mang lóe lên một cái rồi biến mất. Cảm giác đói bụng không còn nữa. Lâm Khê xuyên về 30 năm trước trong 1 tiểu viện ọp ẹp… “Đều đến từ Nguyên Tiên giới?”Tông Quần cười nham hiểm lắc đầu.“Chúng ta không có thù oán gì với Khương Thành và Thu Vũ Tuyền, nhưngcũng chẳng có giao tình.”“Chư vị hãy tự hỏi lòng xem, thân phận Nguyên Tiên giới hiện giờ ngoại trừviệc thu hút sự thù hận của Huyền tộc xung quanh ra còn có ý nghĩa gì khác nữakhông?”“Chúng ta đã không còn trở về được nữa rồi, chuyện này có lẽ các ngươi rất rõrồi nhỉ?”Sở Đình và Phạm Tính há hốc mồm, lại phát hiện ra bản thân căn bản không thểphản bác lại được.Mấy năm nay, nguyện vọng lớn nhất của bọn họ chính là quay trở về.Nhưng Thiên Đạo của Huyền giới lại bị Di ảnh hưởng rất sâu rồi, bọn họ giốngnhư bị nhốt trong một địa ngục màu xanh lộng gió vậy, căn bản chẳng có đườngđể đi.Càng huống hồ gì thông đạo giữa Huyền giới và Nguyên Tiên giới đã bị cắt đứtrồi.Cho dù Di có mở cái lồng này ra thì bọn họ có nhờ vào Thiên Đạo chí bảo đểthông qua biển Thiên Đạo ở Huyền giới cũng chẳng thể về lại Nguyên Tiên giớibên kia.Trở vềm đã trở thành một giấc mộng xa vời.Nhìn thấy mọi người đều đang lặng yên, Tông Quần nhân cơ hội đốc thêm vào,tiếp tục kích động.“Thực lực đến mức như chúng ta, cái gọi là hạn chế về địa vực sớm đã khôngcòn ý nghĩa gì nữa rồi.”“Có thể thành Thần ở Nguyên Tiên giới, tại sao ở Huyền giới lại không thểthành Thần chứ?”“Muốn tiến thêm một bước nữa thì phải thích ứng với môi trường mới.”“Mà muốn cắm rễ được ở đây thì nhất định phải có được sự công nhận của Divà những Huyền tộc khác…”Phạm Tình càng nghe lại càng chau màu, nhịn không được mà cắt ngang lờihắn.“Huyền tộc đã đối đãi với chúng ta như là Thiên ma ngoại vực, dựa vào đâu màbọn họ công nhận chúng ta chứ? Ngươi đi đầu quân ngược lại sẽ bị bọn họ giếtđấy.”“Mỗi một phút một giây đều như vậy cả.”Trên gương mặt Tông Quần lộ ra nụ cười tự tin.“Đổi lại trước đây, bọn họ đương nhiên là đầy địch ý rồi, nhưng bây giờ thìkhông giống nữa.”“Bản thân Huyền giới đang bị công đánh, chính là lúc nên xuất đầu lộ diện.”“Lúc này chúng ta đi đầu quân có nghĩa như việc đưa củi vào mấy ngày đôngvậy, bọn họ sẽ dang rộng vòng tay ra chào đón.”“Đưa củi ngày đông?”Uy Bình bất giác lắc đầu.“Huyền tộc không thiếu cao thủ, sự tồn tại của chúng ta đối với bọn họ mà nóicó cũng như không.”“Các ngươi quên Vô Đạo kiếm rồi sao?”Tông Quần tự tin tràn đầy nói: “Bọn họ chặn không được Vô Đạo kiếm, nhưngchúng ta có thể, bởi vì chúng ta cũng có Thiên Đạo chí bảo mà.”“Nếu các ngươi là đám cấp cao của Huyền tộc, đối diện với Vô Đạo kiếmkhông có cách giải thì có lựa chọn hợp tác với chúng ta không?”Khi lời nói của hắn vừa nói ra thì trong tay đã sáng lên ba viên châu lấp lánh.Ba viên châu này lần lượt có màu đen, trắng và xám, lúc này đang từ từ lơ lửngxoay tròn trong lòng bàn tay hắn.Ba viên châu nhìn có vẻ tách biệt nhưng lại cho người ta có cảm giác bổ sungthành một thể với nhau, vô cùng thần diệu.Vật này chính là Tam Hồn châu mà Hồn Đế nắm giữ.Nói ra thì viên châu này cũng có chút nguồn gốc với Khương Thành.Năm xưa khi còn ở thời kì Cổ Tiên giới, ba viên châu này hóa thành ba độngthiên phúc địa, chính là tam đại Long cốc.Giống với Vô Đạo kiếm, Tam Hồn châu cũng là chí bảo chinh chiến được.Chẳng qua là Vô Đạo kiếm có thể cắt được những vật hữu hình, còn quy tắccông kích của Tam Hồn châu lại là thần hồn vô hình.Ba người Sở Đình và Phạm Tình, Quy Bình nhìn ba viên châu liền không hẹnmà cùng lắc đầu.“Thiên Đạo chí bảo thuộc về Thập Thiên Đế, chúng ta chỉ đại diện tiếp quản,căn bản không thể phát huy được uy năng gì.”“Ta không biết Vô Đạo kiếm kia của Th Vũ Tuyền mạnh bao nhiêu, hoặc VôĐạo kiếm của nàng có phải do Thiên Đạo ban cho hay không, bản thân nàng đãlà người có thiên mệnh rồi.”“Còn chúng ta vốn chẳng phải là người có thiên mệnh của chí bảo.”“Dù cho chúng ta có dùng chí bảo thì cũng không thể chống lại được Vô Đạokiếm đâu nhỉ?”Ba người bọn họ cũng có chí bảo.Nếu như Thiên Đạo chí bảo có thể phát huy được uy năng thật sự thì bọn họ nàocó cần phải trốn đông trốn tây như vậy chứ?Cứ đi thắng ra ngoài như Thu Vũ Tuyền chặn thần giết thần như vậy là đượcrồi.“Các ngươi chỉ biết một mà không biết hai.”Tông Quần lắc đầu, trên mặt lộ ra nụ cười thần bí.“Sở dĩ Thiên Đạo chí bảo mạnh như vậy không phải do bản thân nó thần diệubao nhiêu, mà do nó có được sự công nhận của Thiên Đạo, đại diện cho ý chícủa Thiên Đạo.”“Nó chính là đế khí có thể dùng được Thiên Đạo.”“Bây giờ chúng ta không thể phát huy được uy năng thật sự của nó chỉ bởi vìchưa có được sự gia trì của Thiên Đạo mà thôi.”“Không có Thiên Đạo, cái gọi là chí bảo này cũng chẳng bằng được đế khi siêuphàm nữa.”“Mà Thiên Đạo của Huyền giới thì bị Di ảnh hưởng đến.”Giọng điệu của hắn dần trở nên cao hơn, ánh mắt nhìn vào Tam Hồn châu lạicàng trở nên cuồng nhiệt hơn.“Chỉ cần hắn gia trì cho chí bảo của chúng ta thì Tam Hồn châu này có thể khôiphục lại uy phong ngày trước.”Sở Đình và Phạm Tình, Quy Bình, Cốc Tuần, Mãn Thiệu đều lũ lượt lộ ra vẻmặt kinh hoàng.Đặc biệt là Cốc Tuần và Mãn Thiệu, lại càng thêm kích động, hưng phấn hắnlên.“Ở đây là Huyền giới, Thập Thiên Đế căn bản không thể can dự vào được.”“Nếu như Di gia trì cho chúng ta thì chúng ta có thể trở thành Thập Thiên Đếcủa Huyền giới rồi.”“Địa vị so với trước đây không thể đánh đồng được nữa.”“Đến lúc đó trong tay nắm giữ Thiên Đạo chí bảo, mấy Huyền Thánh cửu trọngcủa Huyền tộc căn bản chẳng phải là đối thủ của chúng ta, nào có dám nhìnchúng ta bằng ánh mắt thù địch được nữa?”“Chính là vậy.”Ánh mắt Tông Quần sáng rực, nhìn vào Sở Đình dẫn đầu, trong tầm mắt mangtheo một chút áp bức.“Sở huynh, ngươi vẫn luôn muốn trở về, nhưng ngươi có từng nghĩ đến cảnhtượng sau khi trở về sẽ ra sao chưa?”“Ngươi sẽ trở về lại là Thiên Thần bộ hạ dưới trướng Tâm Đế, hắn có thể lấy lạithần đạo cả ngươi bất cứ lúc nào, cũng có thể thu hồi Độ Tâm kính trong tayngươi lại.”“So với việc nhìn sắc mặt của người ta mà sống, chi bằng nhân cơ hội này thoátkhỏi sự khống chế của hắn?”“Bọn họ có thể làm Thiên Đế, tại sao chúng ta lại không thể làm chứ?”Giọng điệu của hắn nghe có vẻ chói tai, đến cả Phạm Tình và Quy Bình cươngquyết không muốn đầu quân cho Huyền tộc cũng lộ ra vẻ động tâm.“Nhìn sắc mặt người ta mà sống?”Sở Đình khẽ lắc đầu: “Đầu quân cho Di chẳng phải cũng là nhìn sắc mặt ngườikhác mà sống đấy sao?”Giữ hắn và Tâm Đế đã xảy ra rất nhiều chuyện, mối quan hệ giữa hai người họvà hững Chính Thần, Thiên Thần khác không giốn nhau lắm.Nếu không thì lần hành động ở thông đạo lần này hắn cũng không phải ngườilàm đội trưởng.Trong lòng hắn không bằng lòng phản bội lại Tâm Đế.Ý của Tông Quần đã quyết, hắn lớn tiếng nói: “Di đại diện cho Thiên Đạo,chúng ta nhờ cậy hắn là nhờ cậy vào Thiên Đạo, có gì mà trở ngại chứ?”“27 Chính Thần của Nguyên Tiên giới kia không phải cũng nhờ vào Thiên Đạobên đó hay sao?”“TRở về làm Thiên Thần, ở đây làm Chính Thần.”“Lựa chọn thế nào căn bản không cần phải nghĩ đâu ha?”Sở Đình rơi vào sự trầm tư.Còn ánh mắt của Phạm Tình và Quy Bình lại sáng rực lên nhìn vào hắn.Trong lòng hai người bọn họ sớm đã bị lung lay, chỉ còn chờ sự quyết đoán củaSở Đình.Không biết chờ đợi bao lâu, cuối cùng Sở Đình mới từ từ nói ra một câu.“Nếu như tương lai vị Thần Chủ kia của Vô Thượng Đạo Cực bị Di đánh bạirồi, Huyền giới và Nguyên Tiên giới hai hợp làm một thì chúng ta nên đi vềđâu?”Vào lúc sáu Thiên Thần còn đang tranh luận không biết nên đứng về phía bênnào thì Khương Thành đã tiến công về phía mục tiêu.Liên tục đi về trước ba ngày, đại quân hơn trăm triệu Khi tộc đã sắp đi khỏi lãnhđịa của Thiên Dung bộ rồi.Ba ngày nay bọn họ không gặp phải bất cứ kẻ địch nào cản trở cả.Cho đến hôm nay, bọn họ sắp đến được Thái Di Diệu cảnh thì phía trước hànhcung đã xuất hiện bóng dáng của một nam tử trẻ tuổi có dung mạo tuấn tú.Nhìn thấy người này, đám người Ôn Trì và Lịch Đường vẫn chưa có cảm giác gìcả.Đám người Bạch La Chân và Kim Bột, Ngân Trí, Hắc Nhạc phía sau thì lại kinhhoàng hét lên.“Di!”