Ấm ức? Chỉ những người biết thương bản thân mới có tư cách để ấm ức, có thể làm nũng không kiêng nể gì, có thể giận cá chém thớt không phân biệt xanh đỏ đen trắng, có thể tùy ý làm càn không nói lý, còn cậu thì ấm ức gì với Yến Thanh Châu?Không khác gì tự rước nhục vào thân.Lâm Thu Biệt nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay của Yến Thanh Châu, ngồi dậy khoanh gối: “Thanh Châu, Yến Thanh Châu… Ngươi đúng là độc ác.” Gằn từng chữ từng chữ một —— quá độc ác, tình cảm như lưỡi dao cứa vào người cậu.Cậu nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ngâm nga một đoạn nhạc, hồi tưởng quá khứ. Sân khấu huy hoàng rực rỡ ánh đèn, náo nhiệt sục sôi, nhiều người vì cậu mà hò hét, vì cậu mà sôi trào… Nhưng chỉ có người đang đứng giữa sân khấu như cậu mới có thể cảm nhận được sự cô độc len lỏi vào xương cốt, cứ như bị chia lìa sang một thế giới khác, một thế giới vừa chật chội, vừa lạnh lẽo lại đen tối, nếu bị thương cũng chỉ có thể tự mình liếm vết thương. Rất nhiều người đều nói yêu cậu, nhưng không ai có thể cứu nổi cậu.Trầm…

Chương 2: Mới gặp

Trường Phiêu BạtTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện NgượcẤm ức? Chỉ những người biết thương bản thân mới có tư cách để ấm ức, có thể làm nũng không kiêng nể gì, có thể giận cá chém thớt không phân biệt xanh đỏ đen trắng, có thể tùy ý làm càn không nói lý, còn cậu thì ấm ức gì với Yến Thanh Châu?Không khác gì tự rước nhục vào thân.Lâm Thu Biệt nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay của Yến Thanh Châu, ngồi dậy khoanh gối: “Thanh Châu, Yến Thanh Châu… Ngươi đúng là độc ác.” Gằn từng chữ từng chữ một —— quá độc ác, tình cảm như lưỡi dao cứa vào người cậu.Cậu nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ngâm nga một đoạn nhạc, hồi tưởng quá khứ. Sân khấu huy hoàng rực rỡ ánh đèn, náo nhiệt sục sôi, nhiều người vì cậu mà hò hét, vì cậu mà sôi trào… Nhưng chỉ có người đang đứng giữa sân khấu như cậu mới có thể cảm nhận được sự cô độc len lỏi vào xương cốt, cứ như bị chia lìa sang một thế giới khác, một thế giới vừa chật chội, vừa lạnh lẽo lại đen tối, nếu bị thương cũng chỉ có thể tự mình liếm vết thương. Rất nhiều người đều nói yêu cậu, nhưng không ai có thể cứu nổi cậu.Trầm… Kiếp trước của Lâm Thu Biệt là một diễn viên, khi cậu trở thành ảnh đế cũng là lúc mắc phải chứng trầm cảm mức trung. Bác sĩ nói cậu cần sự náo nhiệt, vậy nên mới đổi thành ca sĩ, nhưng nhìn biển người ồn ã dưới sân khấu, cậu vẫn cô độc như lúc trước.Cho nên cậu mới đóng vai sư huynh của Yến Thanh Châu cho thật tốt, đó là một tiên quân áo trắng lạnh lùng xuất trần, thanh tao không ai sánh bằng.“Sư huynh… Cuối cùng sư huynh cũng tỉnh…” Năm đó cậu vừa mở mắt đã nhìn thấy khuôn mặt khóc lấm lem như mèo, tiểu sư muội áo xanh nằm ở đầu giường, thấy cậu tỉnh lại thì vui mừng bật cười, nhưng lại chớp mắt rơi hai giọt nước.Tuy rằng Lâm Thu Biệt không biết mình đang ở đâu, nhưng dù là ở đâu cũng không thể để con gái khóc, vì thế trong mắt nổi lên ý cười bất đắc dĩ, thấp giọng gọi: “Sư muội, sư muội nhìn này…”Tay trái mở ra, giữa năm ngón tay thon dài không có gì, tùy tay lật một cái đã biến ra một đóa hoa trong lòng bàn tay, màu sắc tươi thắm. Lâm Thu Biệt cười cười cài bông hoa kia lên mái tóc cô bé, nhẹ giọng dỗ dành: “Sư huynh tỉnh rồi, khóc nữa sẽ xấu lắm.”Cúi đầu, lại thấy cô bé kia đần mặt ra.Chỉ nghe cô thấp giọng lẩm bẩm: “Người bên ngoài đều bị mù mắt chó cả rồi à? Dám nói sư huynh của ta lạnh nhạt không có tình người…”Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng chén sứ vỡ vụn.Bỗng dưng ngẩng đầu, chỉ thấy một thiếu niên tóc dài mặc áo đen ngược sáng mà đứng, ngơ ngẩn nhìn cậu, vừa không dám tin vừa cẩn thận nói: “Sư huynh… tỉnh rồi ư?!”

Trường Phiêu BạtTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện NgượcẤm ức? Chỉ những người biết thương bản thân mới có tư cách để ấm ức, có thể làm nũng không kiêng nể gì, có thể giận cá chém thớt không phân biệt xanh đỏ đen trắng, có thể tùy ý làm càn không nói lý, còn cậu thì ấm ức gì với Yến Thanh Châu?Không khác gì tự rước nhục vào thân.Lâm Thu Biệt nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay của Yến Thanh Châu, ngồi dậy khoanh gối: “Thanh Châu, Yến Thanh Châu… Ngươi đúng là độc ác.” Gằn từng chữ từng chữ một —— quá độc ác, tình cảm như lưỡi dao cứa vào người cậu.Cậu nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ngâm nga một đoạn nhạc, hồi tưởng quá khứ. Sân khấu huy hoàng rực rỡ ánh đèn, náo nhiệt sục sôi, nhiều người vì cậu mà hò hét, vì cậu mà sôi trào… Nhưng chỉ có người đang đứng giữa sân khấu như cậu mới có thể cảm nhận được sự cô độc len lỏi vào xương cốt, cứ như bị chia lìa sang một thế giới khác, một thế giới vừa chật chội, vừa lạnh lẽo lại đen tối, nếu bị thương cũng chỉ có thể tự mình liếm vết thương. Rất nhiều người đều nói yêu cậu, nhưng không ai có thể cứu nổi cậu.Trầm… Kiếp trước của Lâm Thu Biệt là một diễn viên, khi cậu trở thành ảnh đế cũng là lúc mắc phải chứng trầm cảm mức trung. Bác sĩ nói cậu cần sự náo nhiệt, vậy nên mới đổi thành ca sĩ, nhưng nhìn biển người ồn ã dưới sân khấu, cậu vẫn cô độc như lúc trước.Cho nên cậu mới đóng vai sư huynh của Yến Thanh Châu cho thật tốt, đó là một tiên quân áo trắng lạnh lùng xuất trần, thanh tao không ai sánh bằng.“Sư huynh… Cuối cùng sư huynh cũng tỉnh…” Năm đó cậu vừa mở mắt đã nhìn thấy khuôn mặt khóc lấm lem như mèo, tiểu sư muội áo xanh nằm ở đầu giường, thấy cậu tỉnh lại thì vui mừng bật cười, nhưng lại chớp mắt rơi hai giọt nước.Tuy rằng Lâm Thu Biệt không biết mình đang ở đâu, nhưng dù là ở đâu cũng không thể để con gái khóc, vì thế trong mắt nổi lên ý cười bất đắc dĩ, thấp giọng gọi: “Sư muội, sư muội nhìn này…”Tay trái mở ra, giữa năm ngón tay thon dài không có gì, tùy tay lật một cái đã biến ra một đóa hoa trong lòng bàn tay, màu sắc tươi thắm. Lâm Thu Biệt cười cười cài bông hoa kia lên mái tóc cô bé, nhẹ giọng dỗ dành: “Sư huynh tỉnh rồi, khóc nữa sẽ xấu lắm.”Cúi đầu, lại thấy cô bé kia đần mặt ra.Chỉ nghe cô thấp giọng lẩm bẩm: “Người bên ngoài đều bị mù mắt chó cả rồi à? Dám nói sư huynh của ta lạnh nhạt không có tình người…”Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng chén sứ vỡ vụn.Bỗng dưng ngẩng đầu, chỉ thấy một thiếu niên tóc dài mặc áo đen ngược sáng mà đứng, ngơ ngẩn nhìn cậu, vừa không dám tin vừa cẩn thận nói: “Sư huynh… tỉnh rồi ư?!”

Trường Phiêu BạtTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện NgượcẤm ức? Chỉ những người biết thương bản thân mới có tư cách để ấm ức, có thể làm nũng không kiêng nể gì, có thể giận cá chém thớt không phân biệt xanh đỏ đen trắng, có thể tùy ý làm càn không nói lý, còn cậu thì ấm ức gì với Yến Thanh Châu?Không khác gì tự rước nhục vào thân.Lâm Thu Biệt nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay của Yến Thanh Châu, ngồi dậy khoanh gối: “Thanh Châu, Yến Thanh Châu… Ngươi đúng là độc ác.” Gằn từng chữ từng chữ một —— quá độc ác, tình cảm như lưỡi dao cứa vào người cậu.Cậu nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ngâm nga một đoạn nhạc, hồi tưởng quá khứ. Sân khấu huy hoàng rực rỡ ánh đèn, náo nhiệt sục sôi, nhiều người vì cậu mà hò hét, vì cậu mà sôi trào… Nhưng chỉ có người đang đứng giữa sân khấu như cậu mới có thể cảm nhận được sự cô độc len lỏi vào xương cốt, cứ như bị chia lìa sang một thế giới khác, một thế giới vừa chật chội, vừa lạnh lẽo lại đen tối, nếu bị thương cũng chỉ có thể tự mình liếm vết thương. Rất nhiều người đều nói yêu cậu, nhưng không ai có thể cứu nổi cậu.Trầm… Kiếp trước của Lâm Thu Biệt là một diễn viên, khi cậu trở thành ảnh đế cũng là lúc mắc phải chứng trầm cảm mức trung. Bác sĩ nói cậu cần sự náo nhiệt, vậy nên mới đổi thành ca sĩ, nhưng nhìn biển người ồn ã dưới sân khấu, cậu vẫn cô độc như lúc trước.Cho nên cậu mới đóng vai sư huynh của Yến Thanh Châu cho thật tốt, đó là một tiên quân áo trắng lạnh lùng xuất trần, thanh tao không ai sánh bằng.“Sư huynh… Cuối cùng sư huynh cũng tỉnh…” Năm đó cậu vừa mở mắt đã nhìn thấy khuôn mặt khóc lấm lem như mèo, tiểu sư muội áo xanh nằm ở đầu giường, thấy cậu tỉnh lại thì vui mừng bật cười, nhưng lại chớp mắt rơi hai giọt nước.Tuy rằng Lâm Thu Biệt không biết mình đang ở đâu, nhưng dù là ở đâu cũng không thể để con gái khóc, vì thế trong mắt nổi lên ý cười bất đắc dĩ, thấp giọng gọi: “Sư muội, sư muội nhìn này…”Tay trái mở ra, giữa năm ngón tay thon dài không có gì, tùy tay lật một cái đã biến ra một đóa hoa trong lòng bàn tay, màu sắc tươi thắm. Lâm Thu Biệt cười cười cài bông hoa kia lên mái tóc cô bé, nhẹ giọng dỗ dành: “Sư huynh tỉnh rồi, khóc nữa sẽ xấu lắm.”Cúi đầu, lại thấy cô bé kia đần mặt ra.Chỉ nghe cô thấp giọng lẩm bẩm: “Người bên ngoài đều bị mù mắt chó cả rồi à? Dám nói sư huynh của ta lạnh nhạt không có tình người…”Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng chén sứ vỡ vụn.Bỗng dưng ngẩng đầu, chỉ thấy một thiếu niên tóc dài mặc áo đen ngược sáng mà đứng, ngơ ngẩn nhìn cậu, vừa không dám tin vừa cẩn thận nói: “Sư huynh… tỉnh rồi ư?!”

Chương 2: Mới gặp