Ấm ức? Chỉ những người biết thương bản thân mới có tư cách để ấm ức, có thể làm nũng không kiêng nể gì, có thể giận cá chém thớt không phân biệt xanh đỏ đen trắng, có thể tùy ý làm càn không nói lý, còn cậu thì ấm ức gì với Yến Thanh Châu?Không khác gì tự rước nhục vào thân.Lâm Thu Biệt nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay của Yến Thanh Châu, ngồi dậy khoanh gối: “Thanh Châu, Yến Thanh Châu… Ngươi đúng là độc ác.” Gằn từng chữ từng chữ một —— quá độc ác, tình cảm như lưỡi dao cứa vào người cậu.Cậu nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ngâm nga một đoạn nhạc, hồi tưởng quá khứ. Sân khấu huy hoàng rực rỡ ánh đèn, náo nhiệt sục sôi, nhiều người vì cậu mà hò hét, vì cậu mà sôi trào… Nhưng chỉ có người đang đứng giữa sân khấu như cậu mới có thể cảm nhận được sự cô độc len lỏi vào xương cốt, cứ như bị chia lìa sang một thế giới khác, một thế giới vừa chật chội, vừa lạnh lẽo lại đen tối, nếu bị thương cũng chỉ có thể tự mình liếm vết thương. Rất nhiều người đều nói yêu cậu, nhưng không ai có thể cứu nổi cậu.Trầm…

Chương 9: Bờ nước chia đôi

Trường Phiêu BạtTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện NgượcẤm ức? Chỉ những người biết thương bản thân mới có tư cách để ấm ức, có thể làm nũng không kiêng nể gì, có thể giận cá chém thớt không phân biệt xanh đỏ đen trắng, có thể tùy ý làm càn không nói lý, còn cậu thì ấm ức gì với Yến Thanh Châu?Không khác gì tự rước nhục vào thân.Lâm Thu Biệt nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay của Yến Thanh Châu, ngồi dậy khoanh gối: “Thanh Châu, Yến Thanh Châu… Ngươi đúng là độc ác.” Gằn từng chữ từng chữ một —— quá độc ác, tình cảm như lưỡi dao cứa vào người cậu.Cậu nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ngâm nga một đoạn nhạc, hồi tưởng quá khứ. Sân khấu huy hoàng rực rỡ ánh đèn, náo nhiệt sục sôi, nhiều người vì cậu mà hò hét, vì cậu mà sôi trào… Nhưng chỉ có người đang đứng giữa sân khấu như cậu mới có thể cảm nhận được sự cô độc len lỏi vào xương cốt, cứ như bị chia lìa sang một thế giới khác, một thế giới vừa chật chội, vừa lạnh lẽo lại đen tối, nếu bị thương cũng chỉ có thể tự mình liếm vết thương. Rất nhiều người đều nói yêu cậu, nhưng không ai có thể cứu nổi cậu.Trầm… Yến Thanh Châu muốn tìm được người kia.Bây giờ chỉ cần hắn vừa nhớ tới, trong lòng lập tức sẽ đau tới mức chỉ hận không thể móc tim mình ra.Hắn không biết người kia là ai, vì sao lại rời hồn khỏi xác, không biết người kia ở đâu, bây giờ có khỏe không, không biết…… Hắn không biết gì cả!Sao năm đó hắn lại không hỏi? Sao lại nhẫn tâm đến mức không hỏi tới người đó?Hắn thấy người đó lúc vừa tỉnh lại cười nói như đang thăm dò tính cách của sư huynh, sau đó ngụy trang giống như đúc, không nhịn được quan sát người nọ để lộ sơ hở trong lúc lơ đễnh —— dịu dàng mà trẻ con.Hắn thấy người đó giãy giụa giữa tâm ma, giữa mày nhăn lại như đã trải qua sự đau khổ không muốn để người khác biết, trong lòng nôn nóng không thôi, lại cho rằng mình chỉ đang lo cậu không đủ thực lực mà kéo chân mình.Hắn dìu người đó nằm lên giường, thấy khóe mắt cậu phiếm hồng, thấy cậu vì đau đớn mà nhẹ giọng rên rỉ, nhịn không được hôn giữa mày cậu, lại cho rằng bản thân chỉ là đang trầm mê trong thân xác này.Hắn thấy người kia tìm được đèn tụ phách mà để lộ hư tình giả ý, khoảnh khắc kia chột dạ mà phẫn nộ, dùng thương tổn và mắng mỏ để che giấu.Thì ra hắn chỉ không muốn thừa nhận đang yêu một người mà thôi, không ngừng lừa gạt bản thân, không ngừng thương tổn đối phương……Hắn ngu xuẩn như vậy, sao có thể xứng đôi với người nọ.Có lẽ do ông trời cảm thấy hắn không xứng.Rốt cuộc hắn vẫn không tìm thấy cậu, hệt như người kia nói vậy.Rõ ràng ý cười trong câu nói rất dễ sụp đổ, lại quật cường ngụy trang thành không để bụng: “Ngươi cũng… không tìm được ta đâu.”

Yến Thanh Châu muốn tìm được người kia.

Bây giờ chỉ cần hắn vừa nhớ tới, trong lòng lập tức sẽ đau tới mức chỉ hận không thể móc tim mình ra.

Hắn không biết người kia là ai, vì sao lại rời hồn khỏi xác, không biết người kia ở đâu, bây giờ có khỏe không, không biết…… Hắn không biết gì cả!

Sao năm đó hắn lại không hỏi? Sao lại nhẫn tâm đến mức không hỏi tới người đó?

Hắn thấy người đó lúc vừa tỉnh lại cười nói như đang thăm dò tính cách của sư huynh, sau đó ngụy trang giống như đúc, không nhịn được quan sát người nọ để lộ sơ hở trong lúc lơ đễnh —— dịu dàng mà trẻ con.

Hắn thấy người đó giãy giụa giữa tâm ma, giữa mày nhăn lại như đã trải qua sự đau khổ không muốn để người khác biết, trong lòng nôn nóng không thôi, lại cho rằng mình chỉ đang lo cậu không đủ thực lực mà kéo chân mình.

Hắn dìu người đó nằm lên giường, thấy khóe mắt cậu phiếm hồng, thấy cậu vì đau đớn mà nhẹ giọng rên rỉ, nhịn không được hôn giữa mày cậu, lại cho rằng bản thân chỉ là đang trầm mê trong thân xác này.

Hắn thấy người kia tìm được đèn tụ phách mà để lộ hư tình giả ý, khoảnh khắc kia chột dạ mà phẫn nộ, dùng thương tổn và mắng mỏ để che giấu.

Thì ra hắn chỉ không muốn thừa nhận đang yêu một người mà thôi, không ngừng lừa gạt bản thân, không ngừng thương tổn đối phương……

Hắn ngu xuẩn như vậy, sao có thể xứng đôi với người nọ.

Có lẽ do ông trời cảm thấy hắn không xứng.

Rốt cuộc hắn vẫn không tìm thấy cậu, hệt như người kia nói vậy.

Rõ ràng ý cười trong câu nói rất dễ sụp đổ, lại quật cường ngụy trang thành không để bụng: “Ngươi cũng… không tìm được ta đâu.”

Trường Phiêu BạtTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện NgượcẤm ức? Chỉ những người biết thương bản thân mới có tư cách để ấm ức, có thể làm nũng không kiêng nể gì, có thể giận cá chém thớt không phân biệt xanh đỏ đen trắng, có thể tùy ý làm càn không nói lý, còn cậu thì ấm ức gì với Yến Thanh Châu?Không khác gì tự rước nhục vào thân.Lâm Thu Biệt nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay của Yến Thanh Châu, ngồi dậy khoanh gối: “Thanh Châu, Yến Thanh Châu… Ngươi đúng là độc ác.” Gằn từng chữ từng chữ một —— quá độc ác, tình cảm như lưỡi dao cứa vào người cậu.Cậu nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ngâm nga một đoạn nhạc, hồi tưởng quá khứ. Sân khấu huy hoàng rực rỡ ánh đèn, náo nhiệt sục sôi, nhiều người vì cậu mà hò hét, vì cậu mà sôi trào… Nhưng chỉ có người đang đứng giữa sân khấu như cậu mới có thể cảm nhận được sự cô độc len lỏi vào xương cốt, cứ như bị chia lìa sang một thế giới khác, một thế giới vừa chật chội, vừa lạnh lẽo lại đen tối, nếu bị thương cũng chỉ có thể tự mình liếm vết thương. Rất nhiều người đều nói yêu cậu, nhưng không ai có thể cứu nổi cậu.Trầm… Yến Thanh Châu muốn tìm được người kia.Bây giờ chỉ cần hắn vừa nhớ tới, trong lòng lập tức sẽ đau tới mức chỉ hận không thể móc tim mình ra.Hắn không biết người kia là ai, vì sao lại rời hồn khỏi xác, không biết người kia ở đâu, bây giờ có khỏe không, không biết…… Hắn không biết gì cả!Sao năm đó hắn lại không hỏi? Sao lại nhẫn tâm đến mức không hỏi tới người đó?Hắn thấy người đó lúc vừa tỉnh lại cười nói như đang thăm dò tính cách của sư huynh, sau đó ngụy trang giống như đúc, không nhịn được quan sát người nọ để lộ sơ hở trong lúc lơ đễnh —— dịu dàng mà trẻ con.Hắn thấy người đó giãy giụa giữa tâm ma, giữa mày nhăn lại như đã trải qua sự đau khổ không muốn để người khác biết, trong lòng nôn nóng không thôi, lại cho rằng mình chỉ đang lo cậu không đủ thực lực mà kéo chân mình.Hắn dìu người đó nằm lên giường, thấy khóe mắt cậu phiếm hồng, thấy cậu vì đau đớn mà nhẹ giọng rên rỉ, nhịn không được hôn giữa mày cậu, lại cho rằng bản thân chỉ là đang trầm mê trong thân xác này.Hắn thấy người kia tìm được đèn tụ phách mà để lộ hư tình giả ý, khoảnh khắc kia chột dạ mà phẫn nộ, dùng thương tổn và mắng mỏ để che giấu.Thì ra hắn chỉ không muốn thừa nhận đang yêu một người mà thôi, không ngừng lừa gạt bản thân, không ngừng thương tổn đối phương……Hắn ngu xuẩn như vậy, sao có thể xứng đôi với người nọ.Có lẽ do ông trời cảm thấy hắn không xứng.Rốt cuộc hắn vẫn không tìm thấy cậu, hệt như người kia nói vậy.Rõ ràng ý cười trong câu nói rất dễ sụp đổ, lại quật cường ngụy trang thành không để bụng: “Ngươi cũng… không tìm được ta đâu.”

Chương 9: Bờ nước chia đôi