Ấm ức? Chỉ những người biết thương bản thân mới có tư cách để ấm ức, có thể làm nũng không kiêng nể gì, có thể giận cá chém thớt không phân biệt xanh đỏ đen trắng, có thể tùy ý làm càn không nói lý, còn cậu thì ấm ức gì với Yến Thanh Châu?Không khác gì tự rước nhục vào thân.Lâm Thu Biệt nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay của Yến Thanh Châu, ngồi dậy khoanh gối: “Thanh Châu, Yến Thanh Châu… Ngươi đúng là độc ác.” Gằn từng chữ từng chữ một —— quá độc ác, tình cảm như lưỡi dao cứa vào người cậu.Cậu nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ngâm nga một đoạn nhạc, hồi tưởng quá khứ. Sân khấu huy hoàng rực rỡ ánh đèn, náo nhiệt sục sôi, nhiều người vì cậu mà hò hét, vì cậu mà sôi trào… Nhưng chỉ có người đang đứng giữa sân khấu như cậu mới có thể cảm nhận được sự cô độc len lỏi vào xương cốt, cứ như bị chia lìa sang một thế giới khác, một thế giới vừa chật chội, vừa lạnh lẽo lại đen tối, nếu bị thương cũng chỉ có thể tự mình liếm vết thương. Rất nhiều người đều nói yêu cậu, nhưng không ai có thể cứu nổi cậu.Trầm…
Chương 11: Hồn xuyên
Trường Phiêu BạtTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện NgượcẤm ức? Chỉ những người biết thương bản thân mới có tư cách để ấm ức, có thể làm nũng không kiêng nể gì, có thể giận cá chém thớt không phân biệt xanh đỏ đen trắng, có thể tùy ý làm càn không nói lý, còn cậu thì ấm ức gì với Yến Thanh Châu?Không khác gì tự rước nhục vào thân.Lâm Thu Biệt nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay của Yến Thanh Châu, ngồi dậy khoanh gối: “Thanh Châu, Yến Thanh Châu… Ngươi đúng là độc ác.” Gằn từng chữ từng chữ một —— quá độc ác, tình cảm như lưỡi dao cứa vào người cậu.Cậu nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ngâm nga một đoạn nhạc, hồi tưởng quá khứ. Sân khấu huy hoàng rực rỡ ánh đèn, náo nhiệt sục sôi, nhiều người vì cậu mà hò hét, vì cậu mà sôi trào… Nhưng chỉ có người đang đứng giữa sân khấu như cậu mới có thể cảm nhận được sự cô độc len lỏi vào xương cốt, cứ như bị chia lìa sang một thế giới khác, một thế giới vừa chật chội, vừa lạnh lẽo lại đen tối, nếu bị thương cũng chỉ có thể tự mình liếm vết thương. Rất nhiều người đều nói yêu cậu, nhưng không ai có thể cứu nổi cậu.Trầm… Yến Thanh Châu bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, không biết từ lúc nào đã rơi lệ đầy mặt.Hắn ôm lấy ngọn đèn trong lồng ngực, thấp giọng khóc nức nở.Người kia lừa hắn.Người kia vốn không có thân thể.Cô hồn bị thương như vậy có kết cục gì, đơn giản là bị ác quỷ tranh cướp cắn xé, tan thành cát bụi.Ngọn lửa vừa châm lên lại tắt đi, vẫn hấp dẫn những ký ức vô chủ phiêu tán khắp đất trời.Đoạn ký ức này thuộc về ai, Yến Thanh Châu không dám nghĩ.Thì ra người kia tự sát, người tự sát sao có thể đoạt xác được?Vết thương của người kia do hắn tạo thành, cậu chết trên tay hắn.Ký ức của người kia vì sao lại vô chủ?Người kia…… Đi đâu vậy?Người hắn muốn yêu thương bằng cả trái tim…… Không thấy nữa……Một thân vết thương, không có chỗ về.Không có chỗ về, không bằng…… Tan biến.Tan biến sạch sẽ.
Trường Phiêu BạtTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện NgượcẤm ức? Chỉ những người biết thương bản thân mới có tư cách để ấm ức, có thể làm nũng không kiêng nể gì, có thể giận cá chém thớt không phân biệt xanh đỏ đen trắng, có thể tùy ý làm càn không nói lý, còn cậu thì ấm ức gì với Yến Thanh Châu?Không khác gì tự rước nhục vào thân.Lâm Thu Biệt nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay của Yến Thanh Châu, ngồi dậy khoanh gối: “Thanh Châu, Yến Thanh Châu… Ngươi đúng là độc ác.” Gằn từng chữ từng chữ một —— quá độc ác, tình cảm như lưỡi dao cứa vào người cậu.Cậu nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ngâm nga một đoạn nhạc, hồi tưởng quá khứ. Sân khấu huy hoàng rực rỡ ánh đèn, náo nhiệt sục sôi, nhiều người vì cậu mà hò hét, vì cậu mà sôi trào… Nhưng chỉ có người đang đứng giữa sân khấu như cậu mới có thể cảm nhận được sự cô độc len lỏi vào xương cốt, cứ như bị chia lìa sang một thế giới khác, một thế giới vừa chật chội, vừa lạnh lẽo lại đen tối, nếu bị thương cũng chỉ có thể tự mình liếm vết thương. Rất nhiều người đều nói yêu cậu, nhưng không ai có thể cứu nổi cậu.Trầm… Yến Thanh Châu bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, không biết từ lúc nào đã rơi lệ đầy mặt.Hắn ôm lấy ngọn đèn trong lồng ngực, thấp giọng khóc nức nở.Người kia lừa hắn.Người kia vốn không có thân thể.Cô hồn bị thương như vậy có kết cục gì, đơn giản là bị ác quỷ tranh cướp cắn xé, tan thành cát bụi.Ngọn lửa vừa châm lên lại tắt đi, vẫn hấp dẫn những ký ức vô chủ phiêu tán khắp đất trời.Đoạn ký ức này thuộc về ai, Yến Thanh Châu không dám nghĩ.Thì ra người kia tự sát, người tự sát sao có thể đoạt xác được?Vết thương của người kia do hắn tạo thành, cậu chết trên tay hắn.Ký ức của người kia vì sao lại vô chủ?Người kia…… Đi đâu vậy?Người hắn muốn yêu thương bằng cả trái tim…… Không thấy nữa……Một thân vết thương, không có chỗ về.Không có chỗ về, không bằng…… Tan biến.Tan biến sạch sẽ.
Trường Phiêu BạtTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Đam Mỹ, Truyện Đoản Văn, Truyện NgượcẤm ức? Chỉ những người biết thương bản thân mới có tư cách để ấm ức, có thể làm nũng không kiêng nể gì, có thể giận cá chém thớt không phân biệt xanh đỏ đen trắng, có thể tùy ý làm càn không nói lý, còn cậu thì ấm ức gì với Yến Thanh Châu?Không khác gì tự rước nhục vào thân.Lâm Thu Biệt nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay của Yến Thanh Châu, ngồi dậy khoanh gối: “Thanh Châu, Yến Thanh Châu… Ngươi đúng là độc ác.” Gằn từng chữ từng chữ một —— quá độc ác, tình cảm như lưỡi dao cứa vào người cậu.Cậu nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ngâm nga một đoạn nhạc, hồi tưởng quá khứ. Sân khấu huy hoàng rực rỡ ánh đèn, náo nhiệt sục sôi, nhiều người vì cậu mà hò hét, vì cậu mà sôi trào… Nhưng chỉ có người đang đứng giữa sân khấu như cậu mới có thể cảm nhận được sự cô độc len lỏi vào xương cốt, cứ như bị chia lìa sang một thế giới khác, một thế giới vừa chật chội, vừa lạnh lẽo lại đen tối, nếu bị thương cũng chỉ có thể tự mình liếm vết thương. Rất nhiều người đều nói yêu cậu, nhưng không ai có thể cứu nổi cậu.Trầm… Yến Thanh Châu bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, không biết từ lúc nào đã rơi lệ đầy mặt.Hắn ôm lấy ngọn đèn trong lồng ngực, thấp giọng khóc nức nở.Người kia lừa hắn.Người kia vốn không có thân thể.Cô hồn bị thương như vậy có kết cục gì, đơn giản là bị ác quỷ tranh cướp cắn xé, tan thành cát bụi.Ngọn lửa vừa châm lên lại tắt đi, vẫn hấp dẫn những ký ức vô chủ phiêu tán khắp đất trời.Đoạn ký ức này thuộc về ai, Yến Thanh Châu không dám nghĩ.Thì ra người kia tự sát, người tự sát sao có thể đoạt xác được?Vết thương của người kia do hắn tạo thành, cậu chết trên tay hắn.Ký ức của người kia vì sao lại vô chủ?Người kia…… Đi đâu vậy?Người hắn muốn yêu thương bằng cả trái tim…… Không thấy nữa……Một thân vết thương, không có chỗ về.Không có chỗ về, không bằng…… Tan biến.Tan biến sạch sẽ.