Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…
Chương 88: Một thanh kiếm gỗ
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Hạ Hầu Mạnh Định nhìn đạo sĩ gầy gò trước mặt, cười khinh thường: “Cáithân còi của ngươi mà dám tới đánh với ta? E là lát nữa ta đập một thương,xương cốt của ngươi đều đứt đoạn mất.”Đạo sĩ tên Triệu Ngọc Giáp không để ý tới hắn, chỉ rút thanh kiếm của mìnhtừ sau lưng ra.Một thanh kiếm gỗ.Đạo gia thường dùng kiếm gỗ đào, vốn không phải chuyện hiếm có gì,nhưng Hạ Hầu Mạnh Định lại cười ha hả: “Một thanh kiếm gỗ? Kiếm gỗ nàycòn chẳng phá nổi Thương Lương Giáp của ta!”Triệu Ngọc Giáp thở dài một tiếng, quay sang phía Lôi Mộng Sát, chỉ vào HạHầu Mạnh Định nói: “Giám khảo, bây giờ ta có thể đánh hắn không?”Lôi Mộng Sát xua tay: “Xin ngài cứ tự nhiên!”“Phi kiếm!” Triệu Ngọc Giáp vung tay lên, kiếm gỗ đào trong tay bay lên, tayphải của hắn đột nhiên vung lên, thanh kiếm gỗ đào hóa thành một luồngảo ảnh màu trắng, đột nhiên cắt mấy chục phát lên áo giáp của Hạ HầuMạnh Định rồi bay về tay Triệu Ngọc Giáp. Triệu Ngọc Giáp giơ thanh kiếmgỗ: “Phá!”Âm thanh vừa vang lên, bộ áo giáp trên người Hạ Hầu Mạnh Định lập tứcnứt toác ra, hắn còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ nghe dưới đài vang lên tiếngcười nhạo, mới khôi phục tinh thần, vội vàng túm chặt áo trong của mình,khí thế uy vũ của thiếu tướng quân lúc vừa rồi lập tức mất sạch.“Người như vậy làm sao qua vòng sơ khảo? Phủ tướng quân hối lộ ngươià?” Mặc Hiểu Hắc hừ lạnh nói.“Đúng là võ công của vị tiểu tướng quân này chỉ là chút kỹ thuật binh mã,quyết đấu một chọi một thì đương nhiên không phải đối thủ của ngườitrong giang hồ. Nhưng hắn qua vòng sơ khảo, đúng là có chút bản lĩnh hơnngười. Hãy chờ xem.” Liễu Nguyệt trả lời.Triệu Ngọc Giáp lười biếng ngáp một cái: “Hạ Hầu Mạnh Định đúng không?Còn đánh nữa không?’“Đừng quá kiêu ngạo!” Hạ Hầu Mạnh Định đột nhiên lùi lại một bước, huýtsáo một tiếng rồi quát lớn: “Trường Không!”Chỉ thấy một tiếng ưng kêu vọng lại, một con diều hâu từ trên không laoxuống, nhào về phía trường kiếm của Triệu Ngọc Giáp. Triệu Ngọc Giáp cảkinh, vung trường kiếm, một ống tay áo đã bị con diều hâu kia vồ lấy. Diềuhâu đánh trúng một đòn, bay về vai Hạ Hầu Mạnh Định. Hạ Hầu Mạnh Địnhcười đắc ý: “Trò hay chỉ mới bắt đầu! Sơn Tôn!”Chỉ thấy một tiếng gầm vang lên trong góc của võ trường, có người lập tứcnhận ra âm thanh này: “Là mãnh hổ!”Vừa dứt lời, một mùi tanh nồng nặc lan tỏa, đám người lập tức tránh ra mộtcon đường. Một con bạch hổ trắng toát nhanh chóng chạy tới, nhảy mộtcái là lên đài, đứng bên cạnh Hạ Hầu Mạnh Định, bốn chân giang rộng,miệng hổ há to. Hạ Hầu Mạnh Định vốn cường tráng nhưng đứng bên cạnhnó còn trở nên nhỏ bé, huống chi Triệu Ngọc Giáp vốn gầy gò. Mọi ngườiđều cảm thấy con hổ kia chỉ thổi một cái là hất bay Triệu Ngọc Giáp.Nhưng Hạ Hầu Mạnh Định lại cảm thấy như vậy còn chưa đủ, lại quát to:“Truy Liệp, Lôi Quỷ!”Lại hai tiếng gầm vang lên, không hề thua kém tiếng rống của con hổ trắngvừa rồi. Mọi người cùng quay đầu lại, chỉ thấy hai con mãnh thú rất giốnghổ đang bước từng bước một đi tới, nhưng khác với loài hổ bình thường, từtai đến bả vai có thêm lớp lông dài, dày đặc, đựng đứng.“Đây là dã thú gì?” Có người hỏi.Diệp Đỉnh Chi khẽ nhíu mày: “Đây là sư tử, động vật trong kinh Phật, khôngngờ lại có người đưa nó từ Phật quốc xa xôi tới Bắc Ly.”“Là sư tử, trước đây chỉ thấy trong tranh, lần đầu thấy được vật thật.” BáchLý Đông Quân nói.Hai con sư tử kia chậm rãi đi lên đài, đứng bên cạnh Hạ Hầu Mạnh Địnhcùng con hổ trắng. Mặc Hiểu Hắc trên bục lạnh nhạt nói: “Hóa ra là thuậtngự thú, đây đúng là bản lĩnh khó lường trên chiến trường.”“Sợ không?” Hạ Hầu Mạnh Định xoa đầu con hổ trắng.Triệu Ngọc Giáp mỉm cười: “Sao lại sợ?”“Súc sinh không có mắt, nếu làm ngươi bị thương, vậy thì đừng trách ta!”Hạ Hầu Mạnh Định khẽ cúi người: “Khởi thế!”Một hổ hai sư tử đồng thời cúi người xuống, tiếp đó đứng dậy rống to,tiếng gầm như sét đánh trong núi!Triệu Ngọc Giáp đột nhiên giơ thanh kiếm gỗ lên, chỉ trong chớp mắt đãgiơ ngón tay vẽ một đạo bùa chú lên đó. Tiếp đó hắn ngẩng đầu, quát lớnmột tiếng, sau lưng hắn lập tức hiện lên một ảo ảnh sư tử, cao cỡ hai người,xung quanh sư tử có ánh sáng trắng lợn lờ.“Thái Ất Cửu Sư Quyết?” Lôi Mộng Sát cả kinh.ẤĐạo gia có chân nhân Thái Ất Thiên Tôn, dưới trướng Thiên Tôn có một consư tử chín đầu, tên là Cửu Linh Nguyên Thánh, con sư tử chín đầu này rốngmột tiếng là mở cửa vào Cửu U địa ngục. Triệu Ngọc Giáp dùng Thái Ất CửuSư Quyết là mời lực lượng của Cửu Linh Nguyên Thánh, một trong nhữngpháp môn khó tu luyện nhất của Đạo gia. Mà Triệu Ngọc Giáp vừa ra tay làcó ảo ảnh đầu sư tử, chứng tỏ đã có thành tựu trong pháp thuật Đạo gianày.“Uông!” Ảo ảnh sư tử kia ngửa mặt lên trời gầm to một tiếng, lập tức khiếncho cát bay đá chạy, những người cách võ đài gần nhất bị ép phải lùi lại vàibước, còn hung ác hơn một hổ hai sử tử đồng thanh rống lớn tới vài lần!Triệu Ngọc Giáp mỉm cười: “Không biết ai ngự thú hung ác hơn?”“Sơn Tôn, Truy Liệp, Lôi Quỷ, lên cho ta! Đó chỉ là giả thôi!” Hạ Hầu MạnhĐịnh đạp mạnh lên người con hổ trắng, ý bảo nó lao lên. Nhưng con hổtrắng kia lại đột nhiên nằm bẹp xuống, đầu cúi rạp dưới đất, bộ dáng nhưđang kinh hãi. Còn hai con sư tử kia chân cẳng run rẩy, đầu cúi thấp, khôngdám ngẩng đầu lên nhìn ảo ảnh sư tử.“Thế thì ta đánh nhé?” Triệu Ngọc Giáp đặt kiếm gỗ đào trước mặt, thần sắcnghiêm nghị.“Được rồi.” Lôi Mộng Sát ngăn trước mặt Triệu Ngọc Giáp, hắn cũng biếtnếu Triệu Ngọc Giáp thật sự dùng Cửu Sư Quyết, như vậy cho dù Hạ HầuMạnh Định không chết cũng sẽ trọng thương. Đương nhiên Lôi Mộng Sátkhông thể để công tử của phủ tướng quân bị trọng thương trên võ đài màmình chủ trì.“Chỉ đùa chút thôi.” Triệu Ngọc Giáp thu hồi kiếm gỗ, ảo ảnh đầu sư tử lậptức tiêu tán, hắn nhún vai: “Có coi là ta thắng không?”“Đương nhiên, Triệu Ngọc Giáp.” Lôi Mộng Sát vỗ vai hắn, một luồng kìnhlực ép xuống. Nhưng thân hình Triệu Ngọc Giáp lại trượt sang, thoát khỏitay Lôi Mộng Sát. Còn trong mắt những người dưới đài, Triệu Ngọc Giáp bịvỗ một cái, thân thể không chịu được lực đạo đổ về phía sau một bước.Tiếp đó Triệu Ngọc Giáp cúi người với Lôi Mộng Sát rồi xuống đài.Bách Lý Đông Quân trong lòng thầm chấn động, bất luận là Diệp Đỉnh Chilúc vừa rồi hay Doãn Lạc Hà sau đó, rồi tới Triệu Ngọc Giáp hiện tại, thực lựcmà họ thể hiện đều cực kỳ kinh khủng. Giờ phút y cũng không chắc nếu lênvõ đài mình có thắng được hay không, trong lòng không khỏi mừng thầm,xem ra rút được Yến Phi Phi là chuyện rất may mắn.“Nhóm tiếp theo, Bách Lý Đông Quân và Yến Phi Phi.” Lôi Mộng Sát lùi lạimột bước.Bách Lý Đông Quân nhảy lên đài, dưới đài vang lên tiếng la ó, không ítngười mang tâm trạng tới xem trò vui, vì ai cũng biết vị thí sinh mà tiểu tiênsinh dẫn về này, mặt võ công còn chẳng chịu nổi một đòn, qua được vòngsơ khảo chỉ là vận may. Nhưng trước mặt Bách Lý Đông Quân lại rỗngtuếch, chẳng hề thấy bóng dáng Yến Phi Phi.
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Hạ Hầu Mạnh Định nhìn đạo sĩ gầy gò trước mặt, cười khinh thường: “Cáithân còi của ngươi mà dám tới đánh với ta? E là lát nữa ta đập một thương,xương cốt của ngươi đều đứt đoạn mất.”Đạo sĩ tên Triệu Ngọc Giáp không để ý tới hắn, chỉ rút thanh kiếm của mìnhtừ sau lưng ra.Một thanh kiếm gỗ.Đạo gia thường dùng kiếm gỗ đào, vốn không phải chuyện hiếm có gì,nhưng Hạ Hầu Mạnh Định lại cười ha hả: “Một thanh kiếm gỗ? Kiếm gỗ nàycòn chẳng phá nổi Thương Lương Giáp của ta!”Triệu Ngọc Giáp thở dài một tiếng, quay sang phía Lôi Mộng Sát, chỉ vào HạHầu Mạnh Định nói: “Giám khảo, bây giờ ta có thể đánh hắn không?”Lôi Mộng Sát xua tay: “Xin ngài cứ tự nhiên!”“Phi kiếm!” Triệu Ngọc Giáp vung tay lên, kiếm gỗ đào trong tay bay lên, tayphải của hắn đột nhiên vung lên, thanh kiếm gỗ đào hóa thành một luồngảo ảnh màu trắng, đột nhiên cắt mấy chục phát lên áo giáp của Hạ HầuMạnh Định rồi bay về tay Triệu Ngọc Giáp. Triệu Ngọc Giáp giơ thanh kiếmgỗ: “Phá!”Âm thanh vừa vang lên, bộ áo giáp trên người Hạ Hầu Mạnh Định lập tứcnứt toác ra, hắn còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ nghe dưới đài vang lên tiếngcười nhạo, mới khôi phục tinh thần, vội vàng túm chặt áo trong của mình,khí thế uy vũ của thiếu tướng quân lúc vừa rồi lập tức mất sạch.“Người như vậy làm sao qua vòng sơ khảo? Phủ tướng quân hối lộ ngươià?” Mặc Hiểu Hắc hừ lạnh nói.“Đúng là võ công của vị tiểu tướng quân này chỉ là chút kỹ thuật binh mã,quyết đấu một chọi một thì đương nhiên không phải đối thủ của ngườitrong giang hồ. Nhưng hắn qua vòng sơ khảo, đúng là có chút bản lĩnh hơnngười. Hãy chờ xem.” Liễu Nguyệt trả lời.Triệu Ngọc Giáp lười biếng ngáp một cái: “Hạ Hầu Mạnh Định đúng không?Còn đánh nữa không?’“Đừng quá kiêu ngạo!” Hạ Hầu Mạnh Định đột nhiên lùi lại một bước, huýtsáo một tiếng rồi quát lớn: “Trường Không!”Chỉ thấy một tiếng ưng kêu vọng lại, một con diều hâu từ trên không laoxuống, nhào về phía trường kiếm của Triệu Ngọc Giáp. Triệu Ngọc Giáp cảkinh, vung trường kiếm, một ống tay áo đã bị con diều hâu kia vồ lấy. Diềuhâu đánh trúng một đòn, bay về vai Hạ Hầu Mạnh Định. Hạ Hầu Mạnh Địnhcười đắc ý: “Trò hay chỉ mới bắt đầu! Sơn Tôn!”Chỉ thấy một tiếng gầm vang lên trong góc của võ trường, có người lập tứcnhận ra âm thanh này: “Là mãnh hổ!”Vừa dứt lời, một mùi tanh nồng nặc lan tỏa, đám người lập tức tránh ra mộtcon đường. Một con bạch hổ trắng toát nhanh chóng chạy tới, nhảy mộtcái là lên đài, đứng bên cạnh Hạ Hầu Mạnh Định, bốn chân giang rộng,miệng hổ há to. Hạ Hầu Mạnh Định vốn cường tráng nhưng đứng bên cạnhnó còn trở nên nhỏ bé, huống chi Triệu Ngọc Giáp vốn gầy gò. Mọi ngườiđều cảm thấy con hổ kia chỉ thổi một cái là hất bay Triệu Ngọc Giáp.Nhưng Hạ Hầu Mạnh Định lại cảm thấy như vậy còn chưa đủ, lại quát to:“Truy Liệp, Lôi Quỷ!”Lại hai tiếng gầm vang lên, không hề thua kém tiếng rống của con hổ trắngvừa rồi. Mọi người cùng quay đầu lại, chỉ thấy hai con mãnh thú rất giốnghổ đang bước từng bước một đi tới, nhưng khác với loài hổ bình thường, từtai đến bả vai có thêm lớp lông dài, dày đặc, đựng đứng.“Đây là dã thú gì?” Có người hỏi.Diệp Đỉnh Chi khẽ nhíu mày: “Đây là sư tử, động vật trong kinh Phật, khôngngờ lại có người đưa nó từ Phật quốc xa xôi tới Bắc Ly.”“Là sư tử, trước đây chỉ thấy trong tranh, lần đầu thấy được vật thật.” BáchLý Đông Quân nói.Hai con sư tử kia chậm rãi đi lên đài, đứng bên cạnh Hạ Hầu Mạnh Địnhcùng con hổ trắng. Mặc Hiểu Hắc trên bục lạnh nhạt nói: “Hóa ra là thuậtngự thú, đây đúng là bản lĩnh khó lường trên chiến trường.”“Sợ không?” Hạ Hầu Mạnh Định xoa đầu con hổ trắng.Triệu Ngọc Giáp mỉm cười: “Sao lại sợ?”“Súc sinh không có mắt, nếu làm ngươi bị thương, vậy thì đừng trách ta!”Hạ Hầu Mạnh Định khẽ cúi người: “Khởi thế!”Một hổ hai sư tử đồng thời cúi người xuống, tiếp đó đứng dậy rống to,tiếng gầm như sét đánh trong núi!Triệu Ngọc Giáp đột nhiên giơ thanh kiếm gỗ lên, chỉ trong chớp mắt đãgiơ ngón tay vẽ một đạo bùa chú lên đó. Tiếp đó hắn ngẩng đầu, quát lớnmột tiếng, sau lưng hắn lập tức hiện lên một ảo ảnh sư tử, cao cỡ hai người,xung quanh sư tử có ánh sáng trắng lợn lờ.“Thái Ất Cửu Sư Quyết?” Lôi Mộng Sát cả kinh.ẤĐạo gia có chân nhân Thái Ất Thiên Tôn, dưới trướng Thiên Tôn có một consư tử chín đầu, tên là Cửu Linh Nguyên Thánh, con sư tử chín đầu này rốngmột tiếng là mở cửa vào Cửu U địa ngục. Triệu Ngọc Giáp dùng Thái Ất CửuSư Quyết là mời lực lượng của Cửu Linh Nguyên Thánh, một trong nhữngpháp môn khó tu luyện nhất của Đạo gia. Mà Triệu Ngọc Giáp vừa ra tay làcó ảo ảnh đầu sư tử, chứng tỏ đã có thành tựu trong pháp thuật Đạo gianày.“Uông!” Ảo ảnh sư tử kia ngửa mặt lên trời gầm to một tiếng, lập tức khiếncho cát bay đá chạy, những người cách võ đài gần nhất bị ép phải lùi lại vàibước, còn hung ác hơn một hổ hai sử tử đồng thanh rống lớn tới vài lần!Triệu Ngọc Giáp mỉm cười: “Không biết ai ngự thú hung ác hơn?”“Sơn Tôn, Truy Liệp, Lôi Quỷ, lên cho ta! Đó chỉ là giả thôi!” Hạ Hầu MạnhĐịnh đạp mạnh lên người con hổ trắng, ý bảo nó lao lên. Nhưng con hổtrắng kia lại đột nhiên nằm bẹp xuống, đầu cúi rạp dưới đất, bộ dáng nhưđang kinh hãi. Còn hai con sư tử kia chân cẳng run rẩy, đầu cúi thấp, khôngdám ngẩng đầu lên nhìn ảo ảnh sư tử.“Thế thì ta đánh nhé?” Triệu Ngọc Giáp đặt kiếm gỗ đào trước mặt, thần sắcnghiêm nghị.“Được rồi.” Lôi Mộng Sát ngăn trước mặt Triệu Ngọc Giáp, hắn cũng biếtnếu Triệu Ngọc Giáp thật sự dùng Cửu Sư Quyết, như vậy cho dù Hạ HầuMạnh Định không chết cũng sẽ trọng thương. Đương nhiên Lôi Mộng Sátkhông thể để công tử của phủ tướng quân bị trọng thương trên võ đài màmình chủ trì.“Chỉ đùa chút thôi.” Triệu Ngọc Giáp thu hồi kiếm gỗ, ảo ảnh đầu sư tử lậptức tiêu tán, hắn nhún vai: “Có coi là ta thắng không?”“Đương nhiên, Triệu Ngọc Giáp.” Lôi Mộng Sát vỗ vai hắn, một luồng kìnhlực ép xuống. Nhưng thân hình Triệu Ngọc Giáp lại trượt sang, thoát khỏitay Lôi Mộng Sát. Còn trong mắt những người dưới đài, Triệu Ngọc Giáp bịvỗ một cái, thân thể không chịu được lực đạo đổ về phía sau một bước.Tiếp đó Triệu Ngọc Giáp cúi người với Lôi Mộng Sát rồi xuống đài.Bách Lý Đông Quân trong lòng thầm chấn động, bất luận là Diệp Đỉnh Chilúc vừa rồi hay Doãn Lạc Hà sau đó, rồi tới Triệu Ngọc Giáp hiện tại, thực lựcmà họ thể hiện đều cực kỳ kinh khủng. Giờ phút y cũng không chắc nếu lênvõ đài mình có thắng được hay không, trong lòng không khỏi mừng thầm,xem ra rút được Yến Phi Phi là chuyện rất may mắn.“Nhóm tiếp theo, Bách Lý Đông Quân và Yến Phi Phi.” Lôi Mộng Sát lùi lạimột bước.Bách Lý Đông Quân nhảy lên đài, dưới đài vang lên tiếng la ó, không ítngười mang tâm trạng tới xem trò vui, vì ai cũng biết vị thí sinh mà tiểu tiênsinh dẫn về này, mặt võ công còn chẳng chịu nổi một đòn, qua được vòngsơ khảo chỉ là vận may. Nhưng trước mặt Bách Lý Đông Quân lại rỗngtuếch, chẳng hề thấy bóng dáng Yến Phi Phi.
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Hạ Hầu Mạnh Định nhìn đạo sĩ gầy gò trước mặt, cười khinh thường: “Cáithân còi của ngươi mà dám tới đánh với ta? E là lát nữa ta đập một thương,xương cốt của ngươi đều đứt đoạn mất.”Đạo sĩ tên Triệu Ngọc Giáp không để ý tới hắn, chỉ rút thanh kiếm của mìnhtừ sau lưng ra.Một thanh kiếm gỗ.Đạo gia thường dùng kiếm gỗ đào, vốn không phải chuyện hiếm có gì,nhưng Hạ Hầu Mạnh Định lại cười ha hả: “Một thanh kiếm gỗ? Kiếm gỗ nàycòn chẳng phá nổi Thương Lương Giáp của ta!”Triệu Ngọc Giáp thở dài một tiếng, quay sang phía Lôi Mộng Sát, chỉ vào HạHầu Mạnh Định nói: “Giám khảo, bây giờ ta có thể đánh hắn không?”Lôi Mộng Sát xua tay: “Xin ngài cứ tự nhiên!”“Phi kiếm!” Triệu Ngọc Giáp vung tay lên, kiếm gỗ đào trong tay bay lên, tayphải của hắn đột nhiên vung lên, thanh kiếm gỗ đào hóa thành một luồngảo ảnh màu trắng, đột nhiên cắt mấy chục phát lên áo giáp của Hạ HầuMạnh Định rồi bay về tay Triệu Ngọc Giáp. Triệu Ngọc Giáp giơ thanh kiếmgỗ: “Phá!”Âm thanh vừa vang lên, bộ áo giáp trên người Hạ Hầu Mạnh Định lập tứcnứt toác ra, hắn còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ nghe dưới đài vang lên tiếngcười nhạo, mới khôi phục tinh thần, vội vàng túm chặt áo trong của mình,khí thế uy vũ của thiếu tướng quân lúc vừa rồi lập tức mất sạch.“Người như vậy làm sao qua vòng sơ khảo? Phủ tướng quân hối lộ ngươià?” Mặc Hiểu Hắc hừ lạnh nói.“Đúng là võ công của vị tiểu tướng quân này chỉ là chút kỹ thuật binh mã,quyết đấu một chọi một thì đương nhiên không phải đối thủ của ngườitrong giang hồ. Nhưng hắn qua vòng sơ khảo, đúng là có chút bản lĩnh hơnngười. Hãy chờ xem.” Liễu Nguyệt trả lời.Triệu Ngọc Giáp lười biếng ngáp một cái: “Hạ Hầu Mạnh Định đúng không?Còn đánh nữa không?’“Đừng quá kiêu ngạo!” Hạ Hầu Mạnh Định đột nhiên lùi lại một bước, huýtsáo một tiếng rồi quát lớn: “Trường Không!”Chỉ thấy một tiếng ưng kêu vọng lại, một con diều hâu từ trên không laoxuống, nhào về phía trường kiếm của Triệu Ngọc Giáp. Triệu Ngọc Giáp cảkinh, vung trường kiếm, một ống tay áo đã bị con diều hâu kia vồ lấy. Diềuhâu đánh trúng một đòn, bay về vai Hạ Hầu Mạnh Định. Hạ Hầu Mạnh Địnhcười đắc ý: “Trò hay chỉ mới bắt đầu! Sơn Tôn!”Chỉ thấy một tiếng gầm vang lên trong góc của võ trường, có người lập tứcnhận ra âm thanh này: “Là mãnh hổ!”Vừa dứt lời, một mùi tanh nồng nặc lan tỏa, đám người lập tức tránh ra mộtcon đường. Một con bạch hổ trắng toát nhanh chóng chạy tới, nhảy mộtcái là lên đài, đứng bên cạnh Hạ Hầu Mạnh Định, bốn chân giang rộng,miệng hổ há to. Hạ Hầu Mạnh Định vốn cường tráng nhưng đứng bên cạnhnó còn trở nên nhỏ bé, huống chi Triệu Ngọc Giáp vốn gầy gò. Mọi ngườiđều cảm thấy con hổ kia chỉ thổi một cái là hất bay Triệu Ngọc Giáp.Nhưng Hạ Hầu Mạnh Định lại cảm thấy như vậy còn chưa đủ, lại quát to:“Truy Liệp, Lôi Quỷ!”Lại hai tiếng gầm vang lên, không hề thua kém tiếng rống của con hổ trắngvừa rồi. Mọi người cùng quay đầu lại, chỉ thấy hai con mãnh thú rất giốnghổ đang bước từng bước một đi tới, nhưng khác với loài hổ bình thường, từtai đến bả vai có thêm lớp lông dài, dày đặc, đựng đứng.“Đây là dã thú gì?” Có người hỏi.Diệp Đỉnh Chi khẽ nhíu mày: “Đây là sư tử, động vật trong kinh Phật, khôngngờ lại có người đưa nó từ Phật quốc xa xôi tới Bắc Ly.”“Là sư tử, trước đây chỉ thấy trong tranh, lần đầu thấy được vật thật.” BáchLý Đông Quân nói.Hai con sư tử kia chậm rãi đi lên đài, đứng bên cạnh Hạ Hầu Mạnh Địnhcùng con hổ trắng. Mặc Hiểu Hắc trên bục lạnh nhạt nói: “Hóa ra là thuậtngự thú, đây đúng là bản lĩnh khó lường trên chiến trường.”“Sợ không?” Hạ Hầu Mạnh Định xoa đầu con hổ trắng.Triệu Ngọc Giáp mỉm cười: “Sao lại sợ?”“Súc sinh không có mắt, nếu làm ngươi bị thương, vậy thì đừng trách ta!”Hạ Hầu Mạnh Định khẽ cúi người: “Khởi thế!”Một hổ hai sư tử đồng thời cúi người xuống, tiếp đó đứng dậy rống to,tiếng gầm như sét đánh trong núi!Triệu Ngọc Giáp đột nhiên giơ thanh kiếm gỗ lên, chỉ trong chớp mắt đãgiơ ngón tay vẽ một đạo bùa chú lên đó. Tiếp đó hắn ngẩng đầu, quát lớnmột tiếng, sau lưng hắn lập tức hiện lên một ảo ảnh sư tử, cao cỡ hai người,xung quanh sư tử có ánh sáng trắng lợn lờ.“Thái Ất Cửu Sư Quyết?” Lôi Mộng Sát cả kinh.ẤĐạo gia có chân nhân Thái Ất Thiên Tôn, dưới trướng Thiên Tôn có một consư tử chín đầu, tên là Cửu Linh Nguyên Thánh, con sư tử chín đầu này rốngmột tiếng là mở cửa vào Cửu U địa ngục. Triệu Ngọc Giáp dùng Thái Ất CửuSư Quyết là mời lực lượng của Cửu Linh Nguyên Thánh, một trong nhữngpháp môn khó tu luyện nhất của Đạo gia. Mà Triệu Ngọc Giáp vừa ra tay làcó ảo ảnh đầu sư tử, chứng tỏ đã có thành tựu trong pháp thuật Đạo gianày.“Uông!” Ảo ảnh sư tử kia ngửa mặt lên trời gầm to một tiếng, lập tức khiếncho cát bay đá chạy, những người cách võ đài gần nhất bị ép phải lùi lại vàibước, còn hung ác hơn một hổ hai sử tử đồng thanh rống lớn tới vài lần!Triệu Ngọc Giáp mỉm cười: “Không biết ai ngự thú hung ác hơn?”“Sơn Tôn, Truy Liệp, Lôi Quỷ, lên cho ta! Đó chỉ là giả thôi!” Hạ Hầu MạnhĐịnh đạp mạnh lên người con hổ trắng, ý bảo nó lao lên. Nhưng con hổtrắng kia lại đột nhiên nằm bẹp xuống, đầu cúi rạp dưới đất, bộ dáng nhưđang kinh hãi. Còn hai con sư tử kia chân cẳng run rẩy, đầu cúi thấp, khôngdám ngẩng đầu lên nhìn ảo ảnh sư tử.“Thế thì ta đánh nhé?” Triệu Ngọc Giáp đặt kiếm gỗ đào trước mặt, thần sắcnghiêm nghị.“Được rồi.” Lôi Mộng Sát ngăn trước mặt Triệu Ngọc Giáp, hắn cũng biếtnếu Triệu Ngọc Giáp thật sự dùng Cửu Sư Quyết, như vậy cho dù Hạ HầuMạnh Định không chết cũng sẽ trọng thương. Đương nhiên Lôi Mộng Sátkhông thể để công tử của phủ tướng quân bị trọng thương trên võ đài màmình chủ trì.“Chỉ đùa chút thôi.” Triệu Ngọc Giáp thu hồi kiếm gỗ, ảo ảnh đầu sư tử lậptức tiêu tán, hắn nhún vai: “Có coi là ta thắng không?”“Đương nhiên, Triệu Ngọc Giáp.” Lôi Mộng Sát vỗ vai hắn, một luồng kìnhlực ép xuống. Nhưng thân hình Triệu Ngọc Giáp lại trượt sang, thoát khỏitay Lôi Mộng Sát. Còn trong mắt những người dưới đài, Triệu Ngọc Giáp bịvỗ một cái, thân thể không chịu được lực đạo đổ về phía sau một bước.Tiếp đó Triệu Ngọc Giáp cúi người với Lôi Mộng Sát rồi xuống đài.Bách Lý Đông Quân trong lòng thầm chấn động, bất luận là Diệp Đỉnh Chilúc vừa rồi hay Doãn Lạc Hà sau đó, rồi tới Triệu Ngọc Giáp hiện tại, thực lựcmà họ thể hiện đều cực kỳ kinh khủng. Giờ phút y cũng không chắc nếu lênvõ đài mình có thắng được hay không, trong lòng không khỏi mừng thầm,xem ra rút được Yến Phi Phi là chuyện rất may mắn.“Nhóm tiếp theo, Bách Lý Đông Quân và Yến Phi Phi.” Lôi Mộng Sát lùi lạimột bước.Bách Lý Đông Quân nhảy lên đài, dưới đài vang lên tiếng la ó, không ítngười mang tâm trạng tới xem trò vui, vì ai cũng biết vị thí sinh mà tiểu tiênsinh dẫn về này, mặt võ công còn chẳng chịu nổi một đòn, qua được vòngsơ khảo chỉ là vận may. Nhưng trước mặt Bách Lý Đông Quân lại rỗngtuếch, chẳng hề thấy bóng dáng Yến Phi Phi.