Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…
Chương 153: Một vị thiếu niên
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Sông Dịch Thủy đã phẳng lặng trở lại, Lý tiên sinh cầm kiếm chậm rãi hạxuống, đạp lên gợn sóng lăn tăn.Cơ Nhược Phong nhìn Lý tiên sinh trước mặt, lẩm bẩm: “Trên đời này thậtsự có thuật trường sinh bất lão. Mãi tới giờ phút này tận mắt chứng kiến, tamới dám tin đó là sự thật.”“Trên đời này làm gì có trường sinh bất lão, chỉ là ở lại thế gian, sớm muộngì cũng có ngày trở lại. Chẳng qua ta bị nhốt ở nhân gian, không cách nàolên trời.” Lý tiên sinh bước từng bước một trên mặt nước, chậm rãi đi vềphía Cơ Nhược Phong.Mỗi bước chân, gương mặt Lý tiên sinh lại phát sinh biến hóa, khôi phục lạivẻ trẻ trung, mặt mày cũng càng thanh tú. Ông bước tổng cộng ba mươibước, vì vậy từ một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, biến thành mộtthiếu niên mười mấy tuổi. Gương mặt vốn giống Cơ Nhược Phong ba phần,đã lên tới tám phần.Tiêu Nhược Phong và Bách Lý Đông Quân đứng bên kia bờ sông Dịch Thủy,tuy cách khá xa, nhưng ánh mắt người tập võ vốn không giống ngườithường, có thể thấy rõ mọi chuyện xảy ra ở bờ bên kia. Nhưng cho dù làbọn họ, giờ phút này vẫn khó lòng tin nổi.“Sư huynh, có... có phải ta hoa mắt không? Hay là hơi nước nhiều quá, saotiên sinh lại trở nên trẻ trung như ta vậy?” Giọng nói của Bách Lý ĐôngQuân hơi run rẩy.Tiêu Nhược Phong cười khổ: “Xem ra chúng ta không hoa mắt, tiên sinhđúng là người cũng như tên, trường sinh... bất lão.”“Ngươi đã biết đáp án mà mình muốn biết, đừng quên chuyện ta đã nhờ.”Lý tiên sinh với gương mặt thiếu niên mỉm cười, giọng nói cũng trở nên trẻtrung trong trẻo.Cơ Nhược Phong vẫn đang kinh hãi, nửa ngày sau mới đáp lại: “Bách HiểuĐường không tham gia vào chuyện triều đình, đây chẳng phải quy củ màlão tổ tông lưu lại à?”“Ta bảo ngươi giúp hắn, không bảo Bách Hiểu Đường giúp hắn. Huống chi...lão tổ tông, chính là ta cơ mà?” Lý tiên sinh mỉm cười, vỗ vai Cơ NhượcPhong: “Ngươi đã thấy thứ mà mình muốn, viết vào Bách Hiểu Đường,nhưng đừng cho bất cứ ai biết được. Hiểu không?”Cơ Nhược Phong gật đầu, chắp tay nói: “Ta... Không đúng. Đệ tử... ừm... conhiểu rồi!” Hắn đắn đo một hồi lâu mới nghĩ ra một cách xưng hô thích hợp.Vốn dĩ hắn còn thấy khó chịu với Lý tiên sinh của học đường, dù sao ôngcũng là người duy nhất không chấp nhận Võ Bảng, nhưng bây giờ rốt cuộchắn cũng hiểu lý do. Người sáng tạo ra Bách Hiểu Đường làm sao lại chophép hậu bối bình phẩm võ công của mình?“Thằng nhóc ngốc nghếch này. Về đi.” Lý tiên sinh xoay người, cao giọnggọi: “Tiêu Nhược Phong!”“Có đệ tử!” Tiêu Nhược Phong nghe vậy vội vàng lao sang.Cơ Nhược Phong chắp tay cáo biệt Lý tiên sinh: “Con xin đi trước, nếu lúcnào tiên sinh về Thiên Khải, nhất định phải tới Bách Hiểu Đường xem thử.”“Bây giờ trông ta chỉ tầm tuổi ngươi, đừng xưng con.” Lý tiên sinh bất đắc dĩnói: “Đi đi.”Cơ Nhược Phong gật đầu, không hề do dự xoay người rời khỏi.Tiêu Nhược Phong đi tới cạnh Lý tiên sinh, nhìn Cơ Nhược Phong rời khỏi,đột nhiên nói: “Tiên sinh, ngài vốn tên là Cơ Trường Sinh?”“Ngốc. Lúc trước làm sao ta biết được mình sẽ trường sinh, tên thật của talà Cơ Hổ Biến, lúc ấy cũng có thể xếp vào năm hạng đầu trong thiên hạ, saunày sáng lập Bách Hiểu Đường, từ đó thoái ẩn giang hồ.” Lý tiên sinh cũngnhìn theo bóng lưng Cơ Nhược Phong: “Vị hậu bối của ta không kém tanăm xưa, con có hắn giúp, chuyện ngôi vị hoàng đế sẽ chắc chắn hơn vàiphần. Người dùng thương gặp ở Thiên Khải Thành cũng không tệ. Còn cáivị ở phía sau thì thân phận đặc thù, con đừng trông mong gì.”Tiêu Nhược Phong cúi đầu nói: “Đệ tử hiểu.”“Con cũng về đi, ta muốn tới một nơi, sau khi tới đó sẽ gửi thư cho các con.Nếu ai muốn, có thể tới cùng uống vài chén rượu nhạt.” Lý tiên sinh vungống tay áo, ngỏ ý từ biệt.Tiêu Nhược Phong cười khổ: “Sư phụ, rốt cuộc lời mà ngài nói có bao nhiêuphần là thật, bao nhiêu phần là giả? Vì sao đồ nhi lại cảm thấy lần này từbiệt sẽ không bao giờ gặp lại?”“Ngu ngốc, ta có bao giờ lừa các ngươi đâu, là các ngươi không chịu tin đấychứ. Lúc ta nói ta từng uống rượu với Thi Tiên các ngươi quay đi cái là trợntrắng mắt khinh thường, tưởng ta không biết chắc?” Lý tiên sinh cười lạnhmột tiếng.“Vậy hy vọng lần này sư phụ không lừa chúng con.” Rốt cuộc Tiêu NhượcPhong cũng xoay người rời khỏi.Bách Lý Đông Quân đứng ở bờ sông bên kia, thấy hai người lần lượt nói vớiLý tiên sinh vài câu rồi rời khỏi, nhưng không nghe thấy Lý tiên sinh gọimình. Y chờ tới khi bóng dáng Tiêu Nhược Phong và Cơ Nhược Phong đềukhuất xa mới thấy Lý tiên sinh gọi to một tiếng: “Bách Lý Đông Quân, lạiđây!”“Tới đây!” Bách Lý Đông Quân vui vẻ tung người nhảy lên, chạy tới gần.Lý tiên sinh giơ thanh Bất Nhiễm Trần, cắm vào vỏ kiếm của Bách Lý ĐôngQuân, trượt mất. Ông khẽ cau mày, lại trượt mất một chút, ông hơi tức giận,lại cắm liền mấy cái vẫn không thể tra kiếm vào vỏ. Cuối cùng vẫn là BáchLý Đông Quân lắc tay mới đưa được Bất Nhiễm Trần vào vỏ kiếm. Y hoangmang khó hiểu: “Tiên sinh làm sao vậy?”Lý tiên sinh giơ tay đỡ lấy bả vai Bách Lý Đông Quân, nói với vẻ kiệt sức:“Cõng ta qua sông nhé?”Bách Lý Đông Quân sửng sốt, cõng Lý tiên sinh qua sông? Lý tiên sinh đitrên mặt sông như giẫm trên đất bằng, sao đột nhiên lại yêu cầu y phảicõng? Y liếc mắt quan sát Lý tiên sinh, lại phát hiện sắc mặt Lý tiên sinh táinhợt, đôi mắt hơi híp lại, như đã cực kỳ suy yếu. Y không do dự nữa, lập tứccõng Lý tiên sinh lên, tung người vài cái là nhảy tới bên cạnh xe ngựa, đặt Lýtiên sinh lên xe ngựa, vươn ống tay áo lau mồ hôi trên trán Lý tiên sinh, lolắng hỏi: “Tiên sinh làm sao vậy?”Lý tiên sinh hơi thở mong manh: “Cơ Nhược Phong đoán không sai, cônglực của ta đã sắp mất hết, chỉ tiếc hắn tới sớm một chút, bỏ lỡ chuyện hiếmcó này. Lý tiên sinh thiên hạ đệ nhất, nhưng bây giờ ngay cả ngươi cũng cóthể cho một kiếm giết chết ta.”“Rốt cuộc có chuyện gì?” Bách Lý Đông Quân vội vàng la lên, không hiểu Lýtiên sinh bị thương hay trúng độc.“Không cần lo lắng, ta không chết đâu, chỉ hơi suy yếu mà thôi. Nhữngngày tiếp theo, ta sẽ nói cho con nguyên nhân, nhưng bây giờ ta chỉ muốnngủ một giấc thôi.” Lý tiên sinh dựa vào xe ngựa, hắt mắt khẽ nhắm lại.Bách Lý Đông Quân vội vàng tát Lý tiên sinh một cái: “Tiên sinh đừng ngủ!”Y nghe được nhiều câu chuyện trong quán trà, rất nhiều người cũng nhưvậy, ngủ một giấc là không tỉnh lại nữa.Lý tiên sinh đột nhiên bị tát một cái, thần trí thanh tỉnh hơn chút, lại hơi tứcgiận: “Ta chỉ ngủ một giấc thôi, thật đấy.”“Tiên sinh, không được ngủ. Ngủ thì không tỉnh lại được đâu!” Bách LýĐông Quân vội vàng la lên.“Có phải lần đầu tiên ta ngủ như vậy đâu, con tin ta cái, đánh xe đi thẳng vềphía tây, khi nào mặt trời lên, ta sẽ tỉnh...” Lý tiên sinh còn chưa dứt lời, đầuđã vẹo sang bên, ngủ thiếp đi.Bách Lý Đông Quân vội vàng giơ ngón tay kiểm tra hơi thở của Lý tiên sinh,phát hiện hơi thở tuy suy yếu nhưng vẫn coi là ổn định, rốt cuộc cũng yênlòng
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Sông Dịch Thủy đã phẳng lặng trở lại, Lý tiên sinh cầm kiếm chậm rãi hạxuống, đạp lên gợn sóng lăn tăn.Cơ Nhược Phong nhìn Lý tiên sinh trước mặt, lẩm bẩm: “Trên đời này thậtsự có thuật trường sinh bất lão. Mãi tới giờ phút này tận mắt chứng kiến, tamới dám tin đó là sự thật.”“Trên đời này làm gì có trường sinh bất lão, chỉ là ở lại thế gian, sớm muộngì cũng có ngày trở lại. Chẳng qua ta bị nhốt ở nhân gian, không cách nàolên trời.” Lý tiên sinh bước từng bước một trên mặt nước, chậm rãi đi vềphía Cơ Nhược Phong.Mỗi bước chân, gương mặt Lý tiên sinh lại phát sinh biến hóa, khôi phục lạivẻ trẻ trung, mặt mày cũng càng thanh tú. Ông bước tổng cộng ba mươibước, vì vậy từ một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, biến thành mộtthiếu niên mười mấy tuổi. Gương mặt vốn giống Cơ Nhược Phong ba phần,đã lên tới tám phần.Tiêu Nhược Phong và Bách Lý Đông Quân đứng bên kia bờ sông Dịch Thủy,tuy cách khá xa, nhưng ánh mắt người tập võ vốn không giống ngườithường, có thể thấy rõ mọi chuyện xảy ra ở bờ bên kia. Nhưng cho dù làbọn họ, giờ phút này vẫn khó lòng tin nổi.“Sư huynh, có... có phải ta hoa mắt không? Hay là hơi nước nhiều quá, saotiên sinh lại trở nên trẻ trung như ta vậy?” Giọng nói của Bách Lý ĐôngQuân hơi run rẩy.Tiêu Nhược Phong cười khổ: “Xem ra chúng ta không hoa mắt, tiên sinhđúng là người cũng như tên, trường sinh... bất lão.”“Ngươi đã biết đáp án mà mình muốn biết, đừng quên chuyện ta đã nhờ.”Lý tiên sinh với gương mặt thiếu niên mỉm cười, giọng nói cũng trở nên trẻtrung trong trẻo.Cơ Nhược Phong vẫn đang kinh hãi, nửa ngày sau mới đáp lại: “Bách HiểuĐường không tham gia vào chuyện triều đình, đây chẳng phải quy củ màlão tổ tông lưu lại à?”“Ta bảo ngươi giúp hắn, không bảo Bách Hiểu Đường giúp hắn. Huống chi...lão tổ tông, chính là ta cơ mà?” Lý tiên sinh mỉm cười, vỗ vai Cơ NhượcPhong: “Ngươi đã thấy thứ mà mình muốn, viết vào Bách Hiểu Đường,nhưng đừng cho bất cứ ai biết được. Hiểu không?”Cơ Nhược Phong gật đầu, chắp tay nói: “Ta... Không đúng. Đệ tử... ừm... conhiểu rồi!” Hắn đắn đo một hồi lâu mới nghĩ ra một cách xưng hô thích hợp.Vốn dĩ hắn còn thấy khó chịu với Lý tiên sinh của học đường, dù sao ôngcũng là người duy nhất không chấp nhận Võ Bảng, nhưng bây giờ rốt cuộchắn cũng hiểu lý do. Người sáng tạo ra Bách Hiểu Đường làm sao lại chophép hậu bối bình phẩm võ công của mình?“Thằng nhóc ngốc nghếch này. Về đi.” Lý tiên sinh xoay người, cao giọnggọi: “Tiêu Nhược Phong!”“Có đệ tử!” Tiêu Nhược Phong nghe vậy vội vàng lao sang.Cơ Nhược Phong chắp tay cáo biệt Lý tiên sinh: “Con xin đi trước, nếu lúcnào tiên sinh về Thiên Khải, nhất định phải tới Bách Hiểu Đường xem thử.”“Bây giờ trông ta chỉ tầm tuổi ngươi, đừng xưng con.” Lý tiên sinh bất đắc dĩnói: “Đi đi.”Cơ Nhược Phong gật đầu, không hề do dự xoay người rời khỏi.Tiêu Nhược Phong đi tới cạnh Lý tiên sinh, nhìn Cơ Nhược Phong rời khỏi,đột nhiên nói: “Tiên sinh, ngài vốn tên là Cơ Trường Sinh?”“Ngốc. Lúc trước làm sao ta biết được mình sẽ trường sinh, tên thật của talà Cơ Hổ Biến, lúc ấy cũng có thể xếp vào năm hạng đầu trong thiên hạ, saunày sáng lập Bách Hiểu Đường, từ đó thoái ẩn giang hồ.” Lý tiên sinh cũngnhìn theo bóng lưng Cơ Nhược Phong: “Vị hậu bối của ta không kém tanăm xưa, con có hắn giúp, chuyện ngôi vị hoàng đế sẽ chắc chắn hơn vàiphần. Người dùng thương gặp ở Thiên Khải Thành cũng không tệ. Còn cáivị ở phía sau thì thân phận đặc thù, con đừng trông mong gì.”Tiêu Nhược Phong cúi đầu nói: “Đệ tử hiểu.”“Con cũng về đi, ta muốn tới một nơi, sau khi tới đó sẽ gửi thư cho các con.Nếu ai muốn, có thể tới cùng uống vài chén rượu nhạt.” Lý tiên sinh vungống tay áo, ngỏ ý từ biệt.Tiêu Nhược Phong cười khổ: “Sư phụ, rốt cuộc lời mà ngài nói có bao nhiêuphần là thật, bao nhiêu phần là giả? Vì sao đồ nhi lại cảm thấy lần này từbiệt sẽ không bao giờ gặp lại?”“Ngu ngốc, ta có bao giờ lừa các ngươi đâu, là các ngươi không chịu tin đấychứ. Lúc ta nói ta từng uống rượu với Thi Tiên các ngươi quay đi cái là trợntrắng mắt khinh thường, tưởng ta không biết chắc?” Lý tiên sinh cười lạnhmột tiếng.“Vậy hy vọng lần này sư phụ không lừa chúng con.” Rốt cuộc Tiêu NhượcPhong cũng xoay người rời khỏi.Bách Lý Đông Quân đứng ở bờ sông bên kia, thấy hai người lần lượt nói vớiLý tiên sinh vài câu rồi rời khỏi, nhưng không nghe thấy Lý tiên sinh gọimình. Y chờ tới khi bóng dáng Tiêu Nhược Phong và Cơ Nhược Phong đềukhuất xa mới thấy Lý tiên sinh gọi to một tiếng: “Bách Lý Đông Quân, lạiđây!”“Tới đây!” Bách Lý Đông Quân vui vẻ tung người nhảy lên, chạy tới gần.Lý tiên sinh giơ thanh Bất Nhiễm Trần, cắm vào vỏ kiếm của Bách Lý ĐôngQuân, trượt mất. Ông khẽ cau mày, lại trượt mất một chút, ông hơi tức giận,lại cắm liền mấy cái vẫn không thể tra kiếm vào vỏ. Cuối cùng vẫn là BáchLý Đông Quân lắc tay mới đưa được Bất Nhiễm Trần vào vỏ kiếm. Y hoangmang khó hiểu: “Tiên sinh làm sao vậy?”Lý tiên sinh giơ tay đỡ lấy bả vai Bách Lý Đông Quân, nói với vẻ kiệt sức:“Cõng ta qua sông nhé?”Bách Lý Đông Quân sửng sốt, cõng Lý tiên sinh qua sông? Lý tiên sinh đitrên mặt sông như giẫm trên đất bằng, sao đột nhiên lại yêu cầu y phảicõng? Y liếc mắt quan sát Lý tiên sinh, lại phát hiện sắc mặt Lý tiên sinh táinhợt, đôi mắt hơi híp lại, như đã cực kỳ suy yếu. Y không do dự nữa, lập tứccõng Lý tiên sinh lên, tung người vài cái là nhảy tới bên cạnh xe ngựa, đặt Lýtiên sinh lên xe ngựa, vươn ống tay áo lau mồ hôi trên trán Lý tiên sinh, lolắng hỏi: “Tiên sinh làm sao vậy?”Lý tiên sinh hơi thở mong manh: “Cơ Nhược Phong đoán không sai, cônglực của ta đã sắp mất hết, chỉ tiếc hắn tới sớm một chút, bỏ lỡ chuyện hiếmcó này. Lý tiên sinh thiên hạ đệ nhất, nhưng bây giờ ngay cả ngươi cũng cóthể cho một kiếm giết chết ta.”“Rốt cuộc có chuyện gì?” Bách Lý Đông Quân vội vàng la lên, không hiểu Lýtiên sinh bị thương hay trúng độc.“Không cần lo lắng, ta không chết đâu, chỉ hơi suy yếu mà thôi. Nhữngngày tiếp theo, ta sẽ nói cho con nguyên nhân, nhưng bây giờ ta chỉ muốnngủ một giấc thôi.” Lý tiên sinh dựa vào xe ngựa, hắt mắt khẽ nhắm lại.Bách Lý Đông Quân vội vàng tát Lý tiên sinh một cái: “Tiên sinh đừng ngủ!”Y nghe được nhiều câu chuyện trong quán trà, rất nhiều người cũng nhưvậy, ngủ một giấc là không tỉnh lại nữa.Lý tiên sinh đột nhiên bị tát một cái, thần trí thanh tỉnh hơn chút, lại hơi tứcgiận: “Ta chỉ ngủ một giấc thôi, thật đấy.”“Tiên sinh, không được ngủ. Ngủ thì không tỉnh lại được đâu!” Bách LýĐông Quân vội vàng la lên.“Có phải lần đầu tiên ta ngủ như vậy đâu, con tin ta cái, đánh xe đi thẳng vềphía tây, khi nào mặt trời lên, ta sẽ tỉnh...” Lý tiên sinh còn chưa dứt lời, đầuđã vẹo sang bên, ngủ thiếp đi.Bách Lý Đông Quân vội vàng giơ ngón tay kiểm tra hơi thở của Lý tiên sinh,phát hiện hơi thở tuy suy yếu nhưng vẫn coi là ổn định, rốt cuộc cũng yênlòng
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Sông Dịch Thủy đã phẳng lặng trở lại, Lý tiên sinh cầm kiếm chậm rãi hạxuống, đạp lên gợn sóng lăn tăn.Cơ Nhược Phong nhìn Lý tiên sinh trước mặt, lẩm bẩm: “Trên đời này thậtsự có thuật trường sinh bất lão. Mãi tới giờ phút này tận mắt chứng kiến, tamới dám tin đó là sự thật.”“Trên đời này làm gì có trường sinh bất lão, chỉ là ở lại thế gian, sớm muộngì cũng có ngày trở lại. Chẳng qua ta bị nhốt ở nhân gian, không cách nàolên trời.” Lý tiên sinh bước từng bước một trên mặt nước, chậm rãi đi vềphía Cơ Nhược Phong.Mỗi bước chân, gương mặt Lý tiên sinh lại phát sinh biến hóa, khôi phục lạivẻ trẻ trung, mặt mày cũng càng thanh tú. Ông bước tổng cộng ba mươibước, vì vậy từ một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, biến thành mộtthiếu niên mười mấy tuổi. Gương mặt vốn giống Cơ Nhược Phong ba phần,đã lên tới tám phần.Tiêu Nhược Phong và Bách Lý Đông Quân đứng bên kia bờ sông Dịch Thủy,tuy cách khá xa, nhưng ánh mắt người tập võ vốn không giống ngườithường, có thể thấy rõ mọi chuyện xảy ra ở bờ bên kia. Nhưng cho dù làbọn họ, giờ phút này vẫn khó lòng tin nổi.“Sư huynh, có... có phải ta hoa mắt không? Hay là hơi nước nhiều quá, saotiên sinh lại trở nên trẻ trung như ta vậy?” Giọng nói của Bách Lý ĐôngQuân hơi run rẩy.Tiêu Nhược Phong cười khổ: “Xem ra chúng ta không hoa mắt, tiên sinhđúng là người cũng như tên, trường sinh... bất lão.”“Ngươi đã biết đáp án mà mình muốn biết, đừng quên chuyện ta đã nhờ.”Lý tiên sinh với gương mặt thiếu niên mỉm cười, giọng nói cũng trở nên trẻtrung trong trẻo.Cơ Nhược Phong vẫn đang kinh hãi, nửa ngày sau mới đáp lại: “Bách HiểuĐường không tham gia vào chuyện triều đình, đây chẳng phải quy củ màlão tổ tông lưu lại à?”“Ta bảo ngươi giúp hắn, không bảo Bách Hiểu Đường giúp hắn. Huống chi...lão tổ tông, chính là ta cơ mà?” Lý tiên sinh mỉm cười, vỗ vai Cơ NhượcPhong: “Ngươi đã thấy thứ mà mình muốn, viết vào Bách Hiểu Đường,nhưng đừng cho bất cứ ai biết được. Hiểu không?”Cơ Nhược Phong gật đầu, chắp tay nói: “Ta... Không đúng. Đệ tử... ừm... conhiểu rồi!” Hắn đắn đo một hồi lâu mới nghĩ ra một cách xưng hô thích hợp.Vốn dĩ hắn còn thấy khó chịu với Lý tiên sinh của học đường, dù sao ôngcũng là người duy nhất không chấp nhận Võ Bảng, nhưng bây giờ rốt cuộchắn cũng hiểu lý do. Người sáng tạo ra Bách Hiểu Đường làm sao lại chophép hậu bối bình phẩm võ công của mình?“Thằng nhóc ngốc nghếch này. Về đi.” Lý tiên sinh xoay người, cao giọnggọi: “Tiêu Nhược Phong!”“Có đệ tử!” Tiêu Nhược Phong nghe vậy vội vàng lao sang.Cơ Nhược Phong chắp tay cáo biệt Lý tiên sinh: “Con xin đi trước, nếu lúcnào tiên sinh về Thiên Khải, nhất định phải tới Bách Hiểu Đường xem thử.”“Bây giờ trông ta chỉ tầm tuổi ngươi, đừng xưng con.” Lý tiên sinh bất đắc dĩnói: “Đi đi.”Cơ Nhược Phong gật đầu, không hề do dự xoay người rời khỏi.Tiêu Nhược Phong đi tới cạnh Lý tiên sinh, nhìn Cơ Nhược Phong rời khỏi,đột nhiên nói: “Tiên sinh, ngài vốn tên là Cơ Trường Sinh?”“Ngốc. Lúc trước làm sao ta biết được mình sẽ trường sinh, tên thật của talà Cơ Hổ Biến, lúc ấy cũng có thể xếp vào năm hạng đầu trong thiên hạ, saunày sáng lập Bách Hiểu Đường, từ đó thoái ẩn giang hồ.” Lý tiên sinh cũngnhìn theo bóng lưng Cơ Nhược Phong: “Vị hậu bối của ta không kém tanăm xưa, con có hắn giúp, chuyện ngôi vị hoàng đế sẽ chắc chắn hơn vàiphần. Người dùng thương gặp ở Thiên Khải Thành cũng không tệ. Còn cáivị ở phía sau thì thân phận đặc thù, con đừng trông mong gì.”Tiêu Nhược Phong cúi đầu nói: “Đệ tử hiểu.”“Con cũng về đi, ta muốn tới một nơi, sau khi tới đó sẽ gửi thư cho các con.Nếu ai muốn, có thể tới cùng uống vài chén rượu nhạt.” Lý tiên sinh vungống tay áo, ngỏ ý từ biệt.Tiêu Nhược Phong cười khổ: “Sư phụ, rốt cuộc lời mà ngài nói có bao nhiêuphần là thật, bao nhiêu phần là giả? Vì sao đồ nhi lại cảm thấy lần này từbiệt sẽ không bao giờ gặp lại?”“Ngu ngốc, ta có bao giờ lừa các ngươi đâu, là các ngươi không chịu tin đấychứ. Lúc ta nói ta từng uống rượu với Thi Tiên các ngươi quay đi cái là trợntrắng mắt khinh thường, tưởng ta không biết chắc?” Lý tiên sinh cười lạnhmột tiếng.“Vậy hy vọng lần này sư phụ không lừa chúng con.” Rốt cuộc Tiêu NhượcPhong cũng xoay người rời khỏi.Bách Lý Đông Quân đứng ở bờ sông bên kia, thấy hai người lần lượt nói vớiLý tiên sinh vài câu rồi rời khỏi, nhưng không nghe thấy Lý tiên sinh gọimình. Y chờ tới khi bóng dáng Tiêu Nhược Phong và Cơ Nhược Phong đềukhuất xa mới thấy Lý tiên sinh gọi to một tiếng: “Bách Lý Đông Quân, lạiđây!”“Tới đây!” Bách Lý Đông Quân vui vẻ tung người nhảy lên, chạy tới gần.Lý tiên sinh giơ thanh Bất Nhiễm Trần, cắm vào vỏ kiếm của Bách Lý ĐôngQuân, trượt mất. Ông khẽ cau mày, lại trượt mất một chút, ông hơi tức giận,lại cắm liền mấy cái vẫn không thể tra kiếm vào vỏ. Cuối cùng vẫn là BáchLý Đông Quân lắc tay mới đưa được Bất Nhiễm Trần vào vỏ kiếm. Y hoangmang khó hiểu: “Tiên sinh làm sao vậy?”Lý tiên sinh giơ tay đỡ lấy bả vai Bách Lý Đông Quân, nói với vẻ kiệt sức:“Cõng ta qua sông nhé?”Bách Lý Đông Quân sửng sốt, cõng Lý tiên sinh qua sông? Lý tiên sinh đitrên mặt sông như giẫm trên đất bằng, sao đột nhiên lại yêu cầu y phảicõng? Y liếc mắt quan sát Lý tiên sinh, lại phát hiện sắc mặt Lý tiên sinh táinhợt, đôi mắt hơi híp lại, như đã cực kỳ suy yếu. Y không do dự nữa, lập tứccõng Lý tiên sinh lên, tung người vài cái là nhảy tới bên cạnh xe ngựa, đặt Lýtiên sinh lên xe ngựa, vươn ống tay áo lau mồ hôi trên trán Lý tiên sinh, lolắng hỏi: “Tiên sinh làm sao vậy?”Lý tiên sinh hơi thở mong manh: “Cơ Nhược Phong đoán không sai, cônglực của ta đã sắp mất hết, chỉ tiếc hắn tới sớm một chút, bỏ lỡ chuyện hiếmcó này. Lý tiên sinh thiên hạ đệ nhất, nhưng bây giờ ngay cả ngươi cũng cóthể cho một kiếm giết chết ta.”“Rốt cuộc có chuyện gì?” Bách Lý Đông Quân vội vàng la lên, không hiểu Lýtiên sinh bị thương hay trúng độc.“Không cần lo lắng, ta không chết đâu, chỉ hơi suy yếu mà thôi. Nhữngngày tiếp theo, ta sẽ nói cho con nguyên nhân, nhưng bây giờ ta chỉ muốnngủ một giấc thôi.” Lý tiên sinh dựa vào xe ngựa, hắt mắt khẽ nhắm lại.Bách Lý Đông Quân vội vàng tát Lý tiên sinh một cái: “Tiên sinh đừng ngủ!”Y nghe được nhiều câu chuyện trong quán trà, rất nhiều người cũng nhưvậy, ngủ một giấc là không tỉnh lại nữa.Lý tiên sinh đột nhiên bị tát một cái, thần trí thanh tỉnh hơn chút, lại hơi tứcgiận: “Ta chỉ ngủ một giấc thôi, thật đấy.”“Tiên sinh, không được ngủ. Ngủ thì không tỉnh lại được đâu!” Bách LýĐông Quân vội vàng la lên.“Có phải lần đầu tiên ta ngủ như vậy đâu, con tin ta cái, đánh xe đi thẳng vềphía tây, khi nào mặt trời lên, ta sẽ tỉnh...” Lý tiên sinh còn chưa dứt lời, đầuđã vẹo sang bên, ngủ thiếp đi.Bách Lý Đông Quân vội vàng giơ ngón tay kiểm tra hơi thở của Lý tiên sinh,phát hiện hơi thở tuy suy yếu nhưng vẫn coi là ổn định, rốt cuộc cũng yênlòng