Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…
Chương 154: Đại xuân bát thiên
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Sáng sớm hôm sau.Xe ngựa dừng lại bên cạnh một gốc đại thụ, cương ngựa buộc vào cây,Bách Lý Đông Quân tựa người vào xe ngựa ngủ say.Mặt trời đã lên, Lý tiên sinh mở mắt đúng như ông đã nói đêm qua. Ôngnhìn bốn phía xung quanh, phát hiện không có ai, bèn đứng dậy vén rèm,thấy Bách Lý Đông Quân đang dựa vào xe ngựa ngủ say, tay phải còn cầmkiếm, phát ra tiếng ngáy trầm trầm. Lý tiên sinh mỉm cười, tránh khỏi y,bước từ trên xe ngựa xuống.Giờ phút này bọn họ đang đứng trong một sơn cốc, xung quanh là cỏ câyum tùm, cảnh tượng rất diễm lệ, đặc biệt là gốc đại thụ bên cạnh cực kỳsum suê, trên cây có quả dại lớn, trông có vẻ đã chín, chắc chắn rất thơmngon. Lý tiên sinh giơ tay định hái một quả, nhưng phất phất tay, lại bất đắcdĩ lắc đầu.Hôm qua là đệ nhất thiên hạ giơ tay là hái được sao trên trời, hôm nay tớihái một quả dại cũng không được.Lý tiên sinh với bộ dạng thiếu niên tự chế giễu màn thân, đi một vòngquanh sơn cốc rồi ngồi xếp bằng xuống. Ông hít sâu một hơi, nhắm hai mắtlại, đột nhiên trong đầu trống trải, suy nghĩ đã vân du ngoài ngàn dặm.Khoảng hơn một canh giờ sau, một con chim nhỏ từ trong sơn cốc bay ra,đậu xuống đỉnh đầu Bách Lý Đông Quân, kêu khẽ một tiếng. Bách Lý ĐôngQuân từ từ mở mắt ra, giơ tay xua con chim kia đi, dụi hai mắt, quay lại vénmàn che: “Tiên sinh, đến giờ dậy rồi.”Trong xe ngựa không một bóng người.Bách Lý Đông Quân vừa rồi còn đang ngái ngủ, giờ phút này lập tức tỉnhtáo lại. Y rút phắt thanh Bất Nhiễm Trần ra, xoay người hạ xuống đất, nhưngquan sát kỹ hơn thì phát hiện Lý tiên sinh đang ngồi xếp bằng dưới gốc câyto, toàn thân tỏa ra sương mù, hợp với cảnh sắc núi non tráng lệ nơi đây,nếu người khác nhìn thấy khéo còn tưởng tiên nhân đang tu luyện ở chốnnày. Hôm qua dù sao cũng đã tối, tuy Bách Lý Đông Quân chứng kiến thầntích phản lão hoàn đồng của Lý tiên sinh nhưng không thấy rõ như giờ phútnày, cả làn da và thần thái của Lý tiên sinh không khác lắm so với bản thân,thậm chí còn có vẻ trẻ trung hơn một chút. Điều duy nhất không hề thayđổi là mái tóc trắng kia, vẫn không tìm thấy chút sắc đen nào. Bách Lý ĐôngQuân vừa trầm trồ kinh ngạc vừa không dám quấy nhiễu chuyện tu hànhcủa Lý tiên sinh. Y tra kiếm vào vỏ, ngẩng đầu lên nhìn cây đại thụ, ngón taybúng nhẹ, một quả cây lớn rơi xuống, y giơ tay đón lấy, cắn một cái, nướcquả giàn dụa.“Ngọt quá.” Bách Lý Đông Quân mỉm cười.Lý tiên sinh nhíu mày, như thấy được cảnh tượng trước mắt, liếm môi.Nhưng Bách Lý Đông Quân thò đầu lại gần, phát hiện Lý tiên sinh vẫn nhắmnghiền hai mắt, y giơ tay vẫy vẫy, đối phương vẫn không có phản ứng gì.Bách Lý Đông Quân cảm thấy chán ngắt, tung người nhảy lên gốc đại thụ,tựa lưng vào thân cây nghỉ ngơi tiếp. Tới khi y tỉnh lại đã là giữa trưa. BáchLý Đông Quân nhảy từ trên cây xuống, nhìn về phía Lý tiên sinh, phát hiệnLý tiên sinh cũng mở mắt ra.“Tiên sinh.” Bách Lý Đông Quân vội vàng hành lễ.“Trái cây ngon không? Không lấy cho sư phụ một quả à?” Lý tiên sinh hỏi.Bách Lý Đông Quân sửng sốt: “Sư phụ, ngài thấy à?”“Con có thể hỏi ta một câu. Con có chắc mình muốn hỏi câu này không?” Lýtiên sinh vẫn ngồi xếp bằng, không định đứng dậy.Bách Lý Đông Quân vội vàng tung người nhảy lên, hái một quả cây cực lớn,đưa cho Lý tiên sinh. Lý tiên sinh quan sát quả cây này, gật đầu hài lòng:“Con có thể hỏi rồi.’Bách Lý Đông Quân tới bên cạnh Lý tiên sinh, cũng ngồi xếp bằng: “Tiênsinh, ngài là thần tiên thật à?”“Thần tiên, thế nào là thần tiên?” Lý tiên sinh cười nói: “Mọc cánh thànhtiên, ngao du thiên địa, đó là thần tiên trong lòng thế nhân. Tuy khinh côngcủa ta rất tốt, nhưng không thể nhảy cao bằng một ngọn núi; tuy nội côngcủa ta rất mạnh, nhưng một chưởng cũng chỉ nhấc được một con sông; tuykiếm thuật của ta rất cao, nhưng giết một vạn người thì mũi kiếm cũnggãy.”“Tiên sinh, sao bây giờ ngài lại khiêm tốn như vậy?” Bách Lý Đông Quân lấylàm khó hiểu: “Rõ ràng ngài đã phản lão hoàn đồng, hơn nữa theo lời tiênsinh thì năm nay ngài đã sống hơn một trăm tám mươi tuổi. Con người làmsao sống được hơn một trăm tám mươi tuổi?”“Con người làm sao lại không sống được hơn một trăm tám mươi tuổi? NúiHoàng Long có một vị đạo nhân, tu được thuật trường sinh, khi về cõi tiêncũng đã một trăm bảy mươi tuổi, mặt mày vẫn thiếu niên. Ta chỉ hơn ông tacó mười mấy năm mà thôi. Đại đạo trong thế gian, tu được trường sinhthôi, có gì đáng kinh ngạc.” Lý tiên sinh cười.Bách Lý Đông Quân vỗ đùi: “Tiên sinh, ngài lại ra vẻ rồi! Đối tượng mà ngàinói chẳng khác nào thần tiên, chúng ta chỉ nghe chứ chưa từng thấy, nhưngngài vẫn sống sờ sờ trước mặt chúng ta. Ngài cứ thế bước đi, rồi biến thànhdáng vẻ hiện giờ... còn trẻ trung hơn cả con.”“Muốn biết ta làm thế nào không?” Lý tiên sinh hỏi.“Tiên sinh đồng ý nói?” Bách Lý Đông Quân vui vẻ nói.“Không phải chuyện gì ghê gớm. Khi còn trẻ sư môn của ta là núi HoàngLong, học được một môn võ công, môn võ công này rất khó luyện thành. Vịđạo nhân một trăm bảy mươi tuổi mới về cõi tiên đã luyện thành, ta cũngluyện được. Tên của võ công đó chỉ có một chữ, là ‘Xuân’.” Lý tiên sinh chậmrãi nói.“Gọi là Xuân?” Bách Lý Đông Quân cả kinh.Lý tiên sinh giơ tay gãi trái, có vẻ nghi ngờ không biết chuyến này mang tênđệ tử này theo là đúng hay sai.Bách Lý Đông Quân phát hiện Kỳ Môn Độn Giáp đúng, lập tức ngồi nghiêmchỉnh: “Sư phụ, ngài nói tiếp đi.”“Không phải xuân trong mùa xuân mà là xuân trong cây đại xuân. ĐờiThượng cổ có giống cây Đại Xuân, lấy tám nghìn năm làm mùa xuân, támnghìn năm làm mùa thu. Đây mới là ý nghĩa của từ ‘Xuân’ đó. Sau khi luyệnđược môn võ công này, lấy ba mươi năm làm kỳ hạn, cứ ba mươi năm lạikhôi phục dung nhan một lần. Còn một năm sau khi phản lão hoàn đồng,công lực mất hết, phải tu luyện lại công pháp này mới có thể khôi phụccông lực. Cho nên nếu bây giờ ta vẫn ở Thiên Khải Thành, một khi chuyệnnày bại lộ, chắc chắn thằng nhóc họ Tiêu đó sẽ phái Ngũ Đại Tổng Quản,Lục Đại Gian Tặc gì đó tới giết ta. Cho nên ta phải rời khỏi Thiên KhảiThành, cho nên...” Lý tiên sinh liếc mắt nhìn Bách Lý Đông Quân.Bách Lý Đông Quân sửng sốt: “Tức là tiên sinh dẫn con theo là để bảo vệcon?”“Thông minh đấy.” Lý tiên sinh vỗ vai Bách Lý Đông Quân.Bách Lý Đông Quân bất đắc dĩ: “Vì sao lại là con? Võ công của con thấpnhất, cũng thiếu kinh nghiệm nhất.”“Lấy ba mươi năm làm kỳ hạn, mỗi ba mươi năm phải sống với thân phậnmới. Ta và bọn họ quen biết đã lâu, có quá nhiều thứ không thể dứt bỏ.Nếu bọn họ ở cạnh, như vậy ta vẫn là Lý Trường Sinh. Ta không thích thế,cho nên ta chọn con.”Bách Lý Đông Quân cái hiểu cái không ‘ừm’ một tiếng: “Vậy tiên sinh, rốtcuộc lần này chúng ta đi đâu?’Lý tiên sinh lấy từ trong lòng ra một cái bàn đồ, trải bản đồ ra, ông giơ mộtngón tay chỉ vào một điểm trên bản đồ: “Nơi này, Tuyết Nguyệt thành.”“Tuyết Nguyệt thành?’“Đúng vậy, hạ quan phong, thượng quan hoa, Thương sơn tuyết, Nhĩ Hảinguyệt.”(Gió ở Hạ Quan, hoa trong Thượng Quan, tuyết tại Thương sơn, trăng trênNhĩ Hải.)
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Sáng sớm hôm sau.Xe ngựa dừng lại bên cạnh một gốc đại thụ, cương ngựa buộc vào cây,Bách Lý Đông Quân tựa người vào xe ngựa ngủ say.Mặt trời đã lên, Lý tiên sinh mở mắt đúng như ông đã nói đêm qua. Ôngnhìn bốn phía xung quanh, phát hiện không có ai, bèn đứng dậy vén rèm,thấy Bách Lý Đông Quân đang dựa vào xe ngựa ngủ say, tay phải còn cầmkiếm, phát ra tiếng ngáy trầm trầm. Lý tiên sinh mỉm cười, tránh khỏi y,bước từ trên xe ngựa xuống.Giờ phút này bọn họ đang đứng trong một sơn cốc, xung quanh là cỏ câyum tùm, cảnh tượng rất diễm lệ, đặc biệt là gốc đại thụ bên cạnh cực kỳsum suê, trên cây có quả dại lớn, trông có vẻ đã chín, chắc chắn rất thơmngon. Lý tiên sinh giơ tay định hái một quả, nhưng phất phất tay, lại bất đắcdĩ lắc đầu.Hôm qua là đệ nhất thiên hạ giơ tay là hái được sao trên trời, hôm nay tớihái một quả dại cũng không được.Lý tiên sinh với bộ dạng thiếu niên tự chế giễu màn thân, đi một vòngquanh sơn cốc rồi ngồi xếp bằng xuống. Ông hít sâu một hơi, nhắm hai mắtlại, đột nhiên trong đầu trống trải, suy nghĩ đã vân du ngoài ngàn dặm.Khoảng hơn một canh giờ sau, một con chim nhỏ từ trong sơn cốc bay ra,đậu xuống đỉnh đầu Bách Lý Đông Quân, kêu khẽ một tiếng. Bách Lý ĐôngQuân từ từ mở mắt ra, giơ tay xua con chim kia đi, dụi hai mắt, quay lại vénmàn che: “Tiên sinh, đến giờ dậy rồi.”Trong xe ngựa không một bóng người.Bách Lý Đông Quân vừa rồi còn đang ngái ngủ, giờ phút này lập tức tỉnhtáo lại. Y rút phắt thanh Bất Nhiễm Trần ra, xoay người hạ xuống đất, nhưngquan sát kỹ hơn thì phát hiện Lý tiên sinh đang ngồi xếp bằng dưới gốc câyto, toàn thân tỏa ra sương mù, hợp với cảnh sắc núi non tráng lệ nơi đây,nếu người khác nhìn thấy khéo còn tưởng tiên nhân đang tu luyện ở chốnnày. Hôm qua dù sao cũng đã tối, tuy Bách Lý Đông Quân chứng kiến thầntích phản lão hoàn đồng của Lý tiên sinh nhưng không thấy rõ như giờ phútnày, cả làn da và thần thái của Lý tiên sinh không khác lắm so với bản thân,thậm chí còn có vẻ trẻ trung hơn một chút. Điều duy nhất không hề thayđổi là mái tóc trắng kia, vẫn không tìm thấy chút sắc đen nào. Bách Lý ĐôngQuân vừa trầm trồ kinh ngạc vừa không dám quấy nhiễu chuyện tu hànhcủa Lý tiên sinh. Y tra kiếm vào vỏ, ngẩng đầu lên nhìn cây đại thụ, ngón taybúng nhẹ, một quả cây lớn rơi xuống, y giơ tay đón lấy, cắn một cái, nướcquả giàn dụa.“Ngọt quá.” Bách Lý Đông Quân mỉm cười.Lý tiên sinh nhíu mày, như thấy được cảnh tượng trước mắt, liếm môi.Nhưng Bách Lý Đông Quân thò đầu lại gần, phát hiện Lý tiên sinh vẫn nhắmnghiền hai mắt, y giơ tay vẫy vẫy, đối phương vẫn không có phản ứng gì.Bách Lý Đông Quân cảm thấy chán ngắt, tung người nhảy lên gốc đại thụ,tựa lưng vào thân cây nghỉ ngơi tiếp. Tới khi y tỉnh lại đã là giữa trưa. BáchLý Đông Quân nhảy từ trên cây xuống, nhìn về phía Lý tiên sinh, phát hiệnLý tiên sinh cũng mở mắt ra.“Tiên sinh.” Bách Lý Đông Quân vội vàng hành lễ.“Trái cây ngon không? Không lấy cho sư phụ một quả à?” Lý tiên sinh hỏi.Bách Lý Đông Quân sửng sốt: “Sư phụ, ngài thấy à?”“Con có thể hỏi ta một câu. Con có chắc mình muốn hỏi câu này không?” Lýtiên sinh vẫn ngồi xếp bằng, không định đứng dậy.Bách Lý Đông Quân vội vàng tung người nhảy lên, hái một quả cây cực lớn,đưa cho Lý tiên sinh. Lý tiên sinh quan sát quả cây này, gật đầu hài lòng:“Con có thể hỏi rồi.’Bách Lý Đông Quân tới bên cạnh Lý tiên sinh, cũng ngồi xếp bằng: “Tiênsinh, ngài là thần tiên thật à?”“Thần tiên, thế nào là thần tiên?” Lý tiên sinh cười nói: “Mọc cánh thànhtiên, ngao du thiên địa, đó là thần tiên trong lòng thế nhân. Tuy khinh côngcủa ta rất tốt, nhưng không thể nhảy cao bằng một ngọn núi; tuy nội côngcủa ta rất mạnh, nhưng một chưởng cũng chỉ nhấc được một con sông; tuykiếm thuật của ta rất cao, nhưng giết một vạn người thì mũi kiếm cũnggãy.”“Tiên sinh, sao bây giờ ngài lại khiêm tốn như vậy?” Bách Lý Đông Quân lấylàm khó hiểu: “Rõ ràng ngài đã phản lão hoàn đồng, hơn nữa theo lời tiênsinh thì năm nay ngài đã sống hơn một trăm tám mươi tuổi. Con người làmsao sống được hơn một trăm tám mươi tuổi?”“Con người làm sao lại không sống được hơn một trăm tám mươi tuổi? NúiHoàng Long có một vị đạo nhân, tu được thuật trường sinh, khi về cõi tiêncũng đã một trăm bảy mươi tuổi, mặt mày vẫn thiếu niên. Ta chỉ hơn ông tacó mười mấy năm mà thôi. Đại đạo trong thế gian, tu được trường sinhthôi, có gì đáng kinh ngạc.” Lý tiên sinh cười.Bách Lý Đông Quân vỗ đùi: “Tiên sinh, ngài lại ra vẻ rồi! Đối tượng mà ngàinói chẳng khác nào thần tiên, chúng ta chỉ nghe chứ chưa từng thấy, nhưngngài vẫn sống sờ sờ trước mặt chúng ta. Ngài cứ thế bước đi, rồi biến thànhdáng vẻ hiện giờ... còn trẻ trung hơn cả con.”“Muốn biết ta làm thế nào không?” Lý tiên sinh hỏi.“Tiên sinh đồng ý nói?” Bách Lý Đông Quân vui vẻ nói.“Không phải chuyện gì ghê gớm. Khi còn trẻ sư môn của ta là núi HoàngLong, học được một môn võ công, môn võ công này rất khó luyện thành. Vịđạo nhân một trăm bảy mươi tuổi mới về cõi tiên đã luyện thành, ta cũngluyện được. Tên của võ công đó chỉ có một chữ, là ‘Xuân’.” Lý tiên sinh chậmrãi nói.“Gọi là Xuân?” Bách Lý Đông Quân cả kinh.Lý tiên sinh giơ tay gãi trái, có vẻ nghi ngờ không biết chuyến này mang tênđệ tử này theo là đúng hay sai.Bách Lý Đông Quân phát hiện Kỳ Môn Độn Giáp đúng, lập tức ngồi nghiêmchỉnh: “Sư phụ, ngài nói tiếp đi.”“Không phải xuân trong mùa xuân mà là xuân trong cây đại xuân. ĐờiThượng cổ có giống cây Đại Xuân, lấy tám nghìn năm làm mùa xuân, támnghìn năm làm mùa thu. Đây mới là ý nghĩa của từ ‘Xuân’ đó. Sau khi luyệnđược môn võ công này, lấy ba mươi năm làm kỳ hạn, cứ ba mươi năm lạikhôi phục dung nhan một lần. Còn một năm sau khi phản lão hoàn đồng,công lực mất hết, phải tu luyện lại công pháp này mới có thể khôi phụccông lực. Cho nên nếu bây giờ ta vẫn ở Thiên Khải Thành, một khi chuyệnnày bại lộ, chắc chắn thằng nhóc họ Tiêu đó sẽ phái Ngũ Đại Tổng Quản,Lục Đại Gian Tặc gì đó tới giết ta. Cho nên ta phải rời khỏi Thiên KhảiThành, cho nên...” Lý tiên sinh liếc mắt nhìn Bách Lý Đông Quân.Bách Lý Đông Quân sửng sốt: “Tức là tiên sinh dẫn con theo là để bảo vệcon?”“Thông minh đấy.” Lý tiên sinh vỗ vai Bách Lý Đông Quân.Bách Lý Đông Quân bất đắc dĩ: “Vì sao lại là con? Võ công của con thấpnhất, cũng thiếu kinh nghiệm nhất.”“Lấy ba mươi năm làm kỳ hạn, mỗi ba mươi năm phải sống với thân phậnmới. Ta và bọn họ quen biết đã lâu, có quá nhiều thứ không thể dứt bỏ.Nếu bọn họ ở cạnh, như vậy ta vẫn là Lý Trường Sinh. Ta không thích thế,cho nên ta chọn con.”Bách Lý Đông Quân cái hiểu cái không ‘ừm’ một tiếng: “Vậy tiên sinh, rốtcuộc lần này chúng ta đi đâu?’Lý tiên sinh lấy từ trong lòng ra một cái bàn đồ, trải bản đồ ra, ông giơ mộtngón tay chỉ vào một điểm trên bản đồ: “Nơi này, Tuyết Nguyệt thành.”“Tuyết Nguyệt thành?’“Đúng vậy, hạ quan phong, thượng quan hoa, Thương sơn tuyết, Nhĩ Hảinguyệt.”(Gió ở Hạ Quan, hoa trong Thượng Quan, tuyết tại Thương sơn, trăng trênNhĩ Hải.)
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Sáng sớm hôm sau.Xe ngựa dừng lại bên cạnh một gốc đại thụ, cương ngựa buộc vào cây,Bách Lý Đông Quân tựa người vào xe ngựa ngủ say.Mặt trời đã lên, Lý tiên sinh mở mắt đúng như ông đã nói đêm qua. Ôngnhìn bốn phía xung quanh, phát hiện không có ai, bèn đứng dậy vén rèm,thấy Bách Lý Đông Quân đang dựa vào xe ngựa ngủ say, tay phải còn cầmkiếm, phát ra tiếng ngáy trầm trầm. Lý tiên sinh mỉm cười, tránh khỏi y,bước từ trên xe ngựa xuống.Giờ phút này bọn họ đang đứng trong một sơn cốc, xung quanh là cỏ câyum tùm, cảnh tượng rất diễm lệ, đặc biệt là gốc đại thụ bên cạnh cực kỳsum suê, trên cây có quả dại lớn, trông có vẻ đã chín, chắc chắn rất thơmngon. Lý tiên sinh giơ tay định hái một quả, nhưng phất phất tay, lại bất đắcdĩ lắc đầu.Hôm qua là đệ nhất thiên hạ giơ tay là hái được sao trên trời, hôm nay tớihái một quả dại cũng không được.Lý tiên sinh với bộ dạng thiếu niên tự chế giễu màn thân, đi một vòngquanh sơn cốc rồi ngồi xếp bằng xuống. Ông hít sâu một hơi, nhắm hai mắtlại, đột nhiên trong đầu trống trải, suy nghĩ đã vân du ngoài ngàn dặm.Khoảng hơn một canh giờ sau, một con chim nhỏ từ trong sơn cốc bay ra,đậu xuống đỉnh đầu Bách Lý Đông Quân, kêu khẽ một tiếng. Bách Lý ĐôngQuân từ từ mở mắt ra, giơ tay xua con chim kia đi, dụi hai mắt, quay lại vénmàn che: “Tiên sinh, đến giờ dậy rồi.”Trong xe ngựa không một bóng người.Bách Lý Đông Quân vừa rồi còn đang ngái ngủ, giờ phút này lập tức tỉnhtáo lại. Y rút phắt thanh Bất Nhiễm Trần ra, xoay người hạ xuống đất, nhưngquan sát kỹ hơn thì phát hiện Lý tiên sinh đang ngồi xếp bằng dưới gốc câyto, toàn thân tỏa ra sương mù, hợp với cảnh sắc núi non tráng lệ nơi đây,nếu người khác nhìn thấy khéo còn tưởng tiên nhân đang tu luyện ở chốnnày. Hôm qua dù sao cũng đã tối, tuy Bách Lý Đông Quân chứng kiến thầntích phản lão hoàn đồng của Lý tiên sinh nhưng không thấy rõ như giờ phútnày, cả làn da và thần thái của Lý tiên sinh không khác lắm so với bản thân,thậm chí còn có vẻ trẻ trung hơn một chút. Điều duy nhất không hề thayđổi là mái tóc trắng kia, vẫn không tìm thấy chút sắc đen nào. Bách Lý ĐôngQuân vừa trầm trồ kinh ngạc vừa không dám quấy nhiễu chuyện tu hànhcủa Lý tiên sinh. Y tra kiếm vào vỏ, ngẩng đầu lên nhìn cây đại thụ, ngón taybúng nhẹ, một quả cây lớn rơi xuống, y giơ tay đón lấy, cắn một cái, nướcquả giàn dụa.“Ngọt quá.” Bách Lý Đông Quân mỉm cười.Lý tiên sinh nhíu mày, như thấy được cảnh tượng trước mắt, liếm môi.Nhưng Bách Lý Đông Quân thò đầu lại gần, phát hiện Lý tiên sinh vẫn nhắmnghiền hai mắt, y giơ tay vẫy vẫy, đối phương vẫn không có phản ứng gì.Bách Lý Đông Quân cảm thấy chán ngắt, tung người nhảy lên gốc đại thụ,tựa lưng vào thân cây nghỉ ngơi tiếp. Tới khi y tỉnh lại đã là giữa trưa. BáchLý Đông Quân nhảy từ trên cây xuống, nhìn về phía Lý tiên sinh, phát hiệnLý tiên sinh cũng mở mắt ra.“Tiên sinh.” Bách Lý Đông Quân vội vàng hành lễ.“Trái cây ngon không? Không lấy cho sư phụ một quả à?” Lý tiên sinh hỏi.Bách Lý Đông Quân sửng sốt: “Sư phụ, ngài thấy à?”“Con có thể hỏi ta một câu. Con có chắc mình muốn hỏi câu này không?” Lýtiên sinh vẫn ngồi xếp bằng, không định đứng dậy.Bách Lý Đông Quân vội vàng tung người nhảy lên, hái một quả cây cực lớn,đưa cho Lý tiên sinh. Lý tiên sinh quan sát quả cây này, gật đầu hài lòng:“Con có thể hỏi rồi.’Bách Lý Đông Quân tới bên cạnh Lý tiên sinh, cũng ngồi xếp bằng: “Tiênsinh, ngài là thần tiên thật à?”“Thần tiên, thế nào là thần tiên?” Lý tiên sinh cười nói: “Mọc cánh thànhtiên, ngao du thiên địa, đó là thần tiên trong lòng thế nhân. Tuy khinh côngcủa ta rất tốt, nhưng không thể nhảy cao bằng một ngọn núi; tuy nội côngcủa ta rất mạnh, nhưng một chưởng cũng chỉ nhấc được một con sông; tuykiếm thuật của ta rất cao, nhưng giết một vạn người thì mũi kiếm cũnggãy.”“Tiên sinh, sao bây giờ ngài lại khiêm tốn như vậy?” Bách Lý Đông Quân lấylàm khó hiểu: “Rõ ràng ngài đã phản lão hoàn đồng, hơn nữa theo lời tiênsinh thì năm nay ngài đã sống hơn một trăm tám mươi tuổi. Con người làmsao sống được hơn một trăm tám mươi tuổi?”“Con người làm sao lại không sống được hơn một trăm tám mươi tuổi? NúiHoàng Long có một vị đạo nhân, tu được thuật trường sinh, khi về cõi tiêncũng đã một trăm bảy mươi tuổi, mặt mày vẫn thiếu niên. Ta chỉ hơn ông tacó mười mấy năm mà thôi. Đại đạo trong thế gian, tu được trường sinhthôi, có gì đáng kinh ngạc.” Lý tiên sinh cười.Bách Lý Đông Quân vỗ đùi: “Tiên sinh, ngài lại ra vẻ rồi! Đối tượng mà ngàinói chẳng khác nào thần tiên, chúng ta chỉ nghe chứ chưa từng thấy, nhưngngài vẫn sống sờ sờ trước mặt chúng ta. Ngài cứ thế bước đi, rồi biến thànhdáng vẻ hiện giờ... còn trẻ trung hơn cả con.”“Muốn biết ta làm thế nào không?” Lý tiên sinh hỏi.“Tiên sinh đồng ý nói?” Bách Lý Đông Quân vui vẻ nói.“Không phải chuyện gì ghê gớm. Khi còn trẻ sư môn của ta là núi HoàngLong, học được một môn võ công, môn võ công này rất khó luyện thành. Vịđạo nhân một trăm bảy mươi tuổi mới về cõi tiên đã luyện thành, ta cũngluyện được. Tên của võ công đó chỉ có một chữ, là ‘Xuân’.” Lý tiên sinh chậmrãi nói.“Gọi là Xuân?” Bách Lý Đông Quân cả kinh.Lý tiên sinh giơ tay gãi trái, có vẻ nghi ngờ không biết chuyến này mang tênđệ tử này theo là đúng hay sai.Bách Lý Đông Quân phát hiện Kỳ Môn Độn Giáp đúng, lập tức ngồi nghiêmchỉnh: “Sư phụ, ngài nói tiếp đi.”“Không phải xuân trong mùa xuân mà là xuân trong cây đại xuân. ĐờiThượng cổ có giống cây Đại Xuân, lấy tám nghìn năm làm mùa xuân, támnghìn năm làm mùa thu. Đây mới là ý nghĩa của từ ‘Xuân’ đó. Sau khi luyệnđược môn võ công này, lấy ba mươi năm làm kỳ hạn, cứ ba mươi năm lạikhôi phục dung nhan một lần. Còn một năm sau khi phản lão hoàn đồng,công lực mất hết, phải tu luyện lại công pháp này mới có thể khôi phụccông lực. Cho nên nếu bây giờ ta vẫn ở Thiên Khải Thành, một khi chuyệnnày bại lộ, chắc chắn thằng nhóc họ Tiêu đó sẽ phái Ngũ Đại Tổng Quản,Lục Đại Gian Tặc gì đó tới giết ta. Cho nên ta phải rời khỏi Thiên KhảiThành, cho nên...” Lý tiên sinh liếc mắt nhìn Bách Lý Đông Quân.Bách Lý Đông Quân sửng sốt: “Tức là tiên sinh dẫn con theo là để bảo vệcon?”“Thông minh đấy.” Lý tiên sinh vỗ vai Bách Lý Đông Quân.Bách Lý Đông Quân bất đắc dĩ: “Vì sao lại là con? Võ công của con thấpnhất, cũng thiếu kinh nghiệm nhất.”“Lấy ba mươi năm làm kỳ hạn, mỗi ba mươi năm phải sống với thân phậnmới. Ta và bọn họ quen biết đã lâu, có quá nhiều thứ không thể dứt bỏ.Nếu bọn họ ở cạnh, như vậy ta vẫn là Lý Trường Sinh. Ta không thích thế,cho nên ta chọn con.”Bách Lý Đông Quân cái hiểu cái không ‘ừm’ một tiếng: “Vậy tiên sinh, rốtcuộc lần này chúng ta đi đâu?’Lý tiên sinh lấy từ trong lòng ra một cái bàn đồ, trải bản đồ ra, ông giơ mộtngón tay chỉ vào một điểm trên bản đồ: “Nơi này, Tuyết Nguyệt thành.”“Tuyết Nguyệt thành?’“Đúng vậy, hạ quan phong, thượng quan hoa, Thương sơn tuyết, Nhĩ Hảinguyệt.”(Gió ở Hạ Quan, hoa trong Thượng Quan, tuyết tại Thương sơn, trăng trênNhĩ Hải.)