Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…
Chương 159: Nhất quyền nhất hội
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Thiên Khải Thành.Thu Lư.Bảng hiệu của Thu Lư không lớn, nhưng vẻ ngoài lại rất thanh tú. Tư KhôngTrường Phong gõ nhẹ lên cửa, nửa ngày sau mới thấy một người trung niênrâu dài dáng dấp như chưởng quầy tới mở cửa. Hắn nhìn Tư Không TrườngPhong, nhíu mày: “Xin hỏi ngươi tìm ai?”Thanh Châu Mộc gia, phú gia số một thiên hạ, còn tòa Thu Lư này là mộttrong số những dược phòng quý giá nhất của Thanh Châu Mộc gia, đươngnhiên không phải ai cũng có thể đi vào.“Tư Không Trường Phong, tới từ Dược Vương Cốc.” Tư Không TrườngPhong điềm nhiên nói.Chưởng quầy của dược phòng nhìn Tư Không Trường Phong một cái, vui vẻnói: “Hóa ra là người mà Tân tiên sinh phái tới, mời vào.”Tư Không Trường Phong vừa bước vào Thu Lư đã ngửi thấy một mùi thơmđặc trưng của thảo dược. Mùi thơm này rất quen thuộc với hắn, lúc ở DượcVương Cốc thì ngày nào cũng ngửi thấy, ngay cả lúc ngủ cũng là ngủ saytrong hương thảo dược này. Hiện giờ hắn rời xa mùi thơm này đã một thờigian, cũng thấy hơi nhớ, không biết vị Dược Vương ngày thì hái thuốc, đêmthì mài thuốc, bây giờ đã tìm được truyền nhân mới thay thế mình chưa.“Chẳng hay lần này Tư Không tiểu huynh đệ tới lấy những vị dược liệunào?” Chưởng quầy dược phòng cười hỏi.Cần những vị dược liệu nào, đương nhiên người của Thanh Châu Mộc giađã báo trước cho Thu Lư, chưởng quầy dược phòng làm vậy đơn giản làmuốn xác minh thân phận của mình. Tư Không Trường Phong cũng khôngngại, trả lời: “Ba cây linh chi trăm năm, một gốc Tuyết Liên Hoa, một phầnLong Tiên Hương, còn có một con Kim Tiễn Bạch Hoa Xà phơi khô, mộtlượng Thất Tinh Long Hồn.”“Hiểu rồi, ta lấy ngay đây.” Chưởng quầy dược phòng gật đầu, giơ tay ấnmột cái lên quầy. Quầy thuốc phía sau bỗng dịch sang bên cạnh. Tư KhôngTrường Phong chăm chú quan sát, mới phát hiện phía sau quầy thuốc làmột cảnh tượng khác, nhìn bộ dáng có lẽ là toàn bộ vườn thuốc. Chưởngquầy dược phòng đi vào, sau thời gian khoảng một nén nhang mới đi ra,đóng gói kỹ càng những dược liệu quý giá đó rồi cho vào bọc lớn, rồi mớicẩn thận từng chút một đưa cho Tư Không Trường Phong: “Dược liệu quýgiá, mong Tư Không công tử bảo quản tốt.”“Yên tâm đi, lần này không chỉ liên quan tới tính mạng người bệnh của Mộcgia các người mà còn liên quan tới tính mạng ta.” Tư Không Trường Phongcười tự giễu, xách cái bọc đi ra ngoài.Chưởng quầy dược phòng nhìn theo bóng lưng hắn, con ngươi hơi co lại,vuốt chòm râu của mình: “Đây là truyền nhân của Dược Vương? Khí tức đó,sao lại là một võ phu?”Tư Không Trường Phong xách cái bọc về học đường, tuy Bách Lý ĐôngQuân đã đi, hắn cũng không còn lý do lưu lại học đường; nhưng vị tế tửuvừa nhận chức của học đường lấy lý do chỉ đạo võ học giữ hắn lại. rõ ràngnhiều người âm thầm suy đoán, vị viện giám của Sơn Tiền thư viện, hiện giờlà tế tửu tiên sinh của Tắc Hạ Học Đường đang định thu nhận vị lãng kháchgiang hồ này làm đồ đệ.Nhưng trước nay Tư Không Trường Phong không trả lời những câu hỏi dòcủa người khác về chuyện này, chỉ ngày ngày ở trong gian nhà, luyệnthương không ngừng nghỉ.Trần Nho cũng chỉ cười cho qua đối với các câu hỏi dò của giáo viên khác,mỗi ngày luôn bỏ một canh giờ tới sân luyện thương của Tư Không TrườngPhong chỉ đạo vài câu.Hai người chưa bao giờ bàn luận đề tài này, một người luyện thương, mộtngười so chiêu, còn một nho sinh luôn ngồi bên cạnh đọc sách, Tạ Tuyên.Từng ngày trôi qua, tiếp tục cũng lần lượt đọc xong từng cuốn sách trongrương. Khi Tư Không Trường Phong xách cái bọc dược liệu đi vào sân, TạTuyên cũng đang lục lọi rương đựng sách, miệng lẩm bẩm: “Sắp đọc hếtsách rồi, đến lúc đi thôi.”Tư Không Trường Phong nghe vậy sửng sốt: "Tạ công tử cũng định đi à?”Tạ Tuyên gật đầu: “Tình cờ gặp nhau, cuối cùng vẫn có lúc từ biệt, chẳngphải ngươi cũng đang định đi à?”Tư Không Trường Phong vung vẩy bọc dược liệu trong tay, mỉm cười: “Tạhuynh đệ đúng là thông minh, bị Tạ huynh nhìn ra rồi.” Sau khi nói xong,hắn đặt bọc dược liệu xuống dưới, móc từ trong lòng ra một bình thuốc, đổmột viên thuốc ra ném vào miệng.Trong lúc hai người trò chuyện, Trần Nho đi vào trong sân, Tư KhôngTrường Phong thấy thế vội vàng đi tìm thanh trường thương của mình.Đáng lẽ bây giờ hắn đã luyện được một lượt, nhưng hôm nay phải tới ThuLư nên chậm trễ. Trần Nho vẫy tay: “Hôm nay không cần luyện thương,Công Thủ Thương của ngươi đã luyện được chút dáng dấp rồi. Hôm nay tatới là để tán gẫu với ngươi một số chuyện.”Tư Không Trường Phong không hề kinh ngạc, chỉ cười: “Hình như ngườitrong học đường đều có thần thông gì đó, Lý tiên sinh như vậy, Trần tiênsinh cũng vậy, đều có khả năng tiên tri.”Trần Nho tìm một cái ghế dựa, ngồi xuống, giọng điệu ôn hòa: “Nói vậythời gian gần đây ngươi đã nghe được một số lời đồn đại, về chuyện tađịnh nhận ngươi làm đệ tử?’Tuy lúc thường luôn thể hiện mình không để ý tới chuyện này, nhưng giờphút này Tư Không Trường Phong vẫn có vẻ hơi bối rối. Được tiên sinh củaTắc Hạ Học Đường nhận làm đệ tử dưới trướng, đây là chuyện bao nhiêungười có cầu còn không được. Tư Không Trường Phong không cầu, nhưngkhông có nghĩa là hắn không thèm để ý. Giờ phút này trong lòng hắn dodự, vì hắn không ngờ Trần Nho lại đề cập tới việc này trước: “Chỉ là vài lờiđồn đại thôi, tiên sinh chỉ dạy võ học cho ta, ta đã thấy đủ rồi, chuyện báisư nào dám đòi hỏi.”“Trước khi bàn luận chuyện tiếp theo, ta không nhịn được muốn hỏi mộtcâu. Bách Lý Đông Quân sinh ra trong hầu phủ, thân phận cao quý, phụthân là thế tử của phủ hầu gia, mẫu thân là thiên kim của Ôn gia, giờ lại làđệ tử của Lý tiên sinh của học đường, số mệnh hắn rất tốt. Còn ngươi từnhỏ đã lưu lạc, bốn biển là nhà, đáng lẽ rất không ưa loại công tử ăn chơitrác táng như vậy mới đúng. Vì sao lại trở thành bằng hữu?” Trần Nho hỏi.Tư Không Trường Phong nghe xong mấy câu này chỉ lắc đầu cười: “Khi ta vàhắn trở thành bằng hữu, đâu có biết hắn là công tử của phủ hầu gia, chỉcho là hai người xa lạ gặp gỡ, trở thành bằng hữu, cùng nhau xông xáogiang hồ. Sau này biết hắn là công tử của phủ hầu gia, trong lòng cũng chỉcảm thấy, hóa ra người lớn lên trong phủ hầu gia... cũng có thể như vậy. Khinhỏ ta đã gặp không ít con cháu thế gia, vẻ ngoài thì chỉn chu mà tronglòng cực kỳ dơ bẩn. Tuổi của ta không lớn nhưng lại biết nhìn lòng người.Tâm của Bách Lý Đông Quân rất trong sáng, là tâm của thiếu niên.”Trần Nho gật đầu, tỏ ý tán đồng: “Câu trả lời rất hay.”Tư Không Trường Phong còn chưa nói hết, hắn tiếp tục nói: “Huống chi, tacảm thấy chúng ta là người giống nhau. Số mệnh hắn tốt, số mệnh ta cứng,đều là người có thể đi tới cuối cùng!”Trần Nho vỗ tay khen ngợi: “Câu trả lời này càng hay!”Tạ Tuyên đột nhiên đặt sách xuống, sắc mặt Tư Không Trường Phong hơiđổi, nếu câu hỏi đã xong, như vậy... đã đền lúc bàn chuyện bái sư.“Ta sẽ không nhận ngươi làm đồ đệ.” Trần Nho thở dài.Sắc mặt Tạ Tuyên không thay đổi, thần sắc Tư Không Trường Phong lại ảmđạm đi đôi chút.“Vì ta không có tư cách!” Trần Nho đột nhiên cất cao giọng nói: “Có mộtngười lợi hại hơn ta gấp chục lần, gấp trăm lần muốn nhận ngươi làm đồđệ, nhưng thời cơ còn chưa tới. Có điều ngày đó sẽ không lâu, hắn chờngươi tại chốn non nước trên giang hồ, sẽ gặp lại ngươi!”Gặp lại, chứng tỏ đã từng gặp mặt.Thân thể Tư Không Trường Phong chấn động, như bị sét đánh!
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Thiên Khải Thành.Thu Lư.Bảng hiệu của Thu Lư không lớn, nhưng vẻ ngoài lại rất thanh tú. Tư KhôngTrường Phong gõ nhẹ lên cửa, nửa ngày sau mới thấy một người trung niênrâu dài dáng dấp như chưởng quầy tới mở cửa. Hắn nhìn Tư Không TrườngPhong, nhíu mày: “Xin hỏi ngươi tìm ai?”Thanh Châu Mộc gia, phú gia số một thiên hạ, còn tòa Thu Lư này là mộttrong số những dược phòng quý giá nhất của Thanh Châu Mộc gia, đươngnhiên không phải ai cũng có thể đi vào.“Tư Không Trường Phong, tới từ Dược Vương Cốc.” Tư Không TrườngPhong điềm nhiên nói.Chưởng quầy của dược phòng nhìn Tư Không Trường Phong một cái, vui vẻnói: “Hóa ra là người mà Tân tiên sinh phái tới, mời vào.”Tư Không Trường Phong vừa bước vào Thu Lư đã ngửi thấy một mùi thơmđặc trưng của thảo dược. Mùi thơm này rất quen thuộc với hắn, lúc ở DượcVương Cốc thì ngày nào cũng ngửi thấy, ngay cả lúc ngủ cũng là ngủ saytrong hương thảo dược này. Hiện giờ hắn rời xa mùi thơm này đã một thờigian, cũng thấy hơi nhớ, không biết vị Dược Vương ngày thì hái thuốc, đêmthì mài thuốc, bây giờ đã tìm được truyền nhân mới thay thế mình chưa.“Chẳng hay lần này Tư Không tiểu huynh đệ tới lấy những vị dược liệunào?” Chưởng quầy dược phòng cười hỏi.Cần những vị dược liệu nào, đương nhiên người của Thanh Châu Mộc giađã báo trước cho Thu Lư, chưởng quầy dược phòng làm vậy đơn giản làmuốn xác minh thân phận của mình. Tư Không Trường Phong cũng khôngngại, trả lời: “Ba cây linh chi trăm năm, một gốc Tuyết Liên Hoa, một phầnLong Tiên Hương, còn có một con Kim Tiễn Bạch Hoa Xà phơi khô, mộtlượng Thất Tinh Long Hồn.”“Hiểu rồi, ta lấy ngay đây.” Chưởng quầy dược phòng gật đầu, giơ tay ấnmột cái lên quầy. Quầy thuốc phía sau bỗng dịch sang bên cạnh. Tư KhôngTrường Phong chăm chú quan sát, mới phát hiện phía sau quầy thuốc làmột cảnh tượng khác, nhìn bộ dáng có lẽ là toàn bộ vườn thuốc. Chưởngquầy dược phòng đi vào, sau thời gian khoảng một nén nhang mới đi ra,đóng gói kỹ càng những dược liệu quý giá đó rồi cho vào bọc lớn, rồi mớicẩn thận từng chút một đưa cho Tư Không Trường Phong: “Dược liệu quýgiá, mong Tư Không công tử bảo quản tốt.”“Yên tâm đi, lần này không chỉ liên quan tới tính mạng người bệnh của Mộcgia các người mà còn liên quan tới tính mạng ta.” Tư Không Trường Phongcười tự giễu, xách cái bọc đi ra ngoài.Chưởng quầy dược phòng nhìn theo bóng lưng hắn, con ngươi hơi co lại,vuốt chòm râu của mình: “Đây là truyền nhân của Dược Vương? Khí tức đó,sao lại là một võ phu?”Tư Không Trường Phong xách cái bọc về học đường, tuy Bách Lý ĐôngQuân đã đi, hắn cũng không còn lý do lưu lại học đường; nhưng vị tế tửuvừa nhận chức của học đường lấy lý do chỉ đạo võ học giữ hắn lại. rõ ràngnhiều người âm thầm suy đoán, vị viện giám của Sơn Tiền thư viện, hiện giờlà tế tửu tiên sinh của Tắc Hạ Học Đường đang định thu nhận vị lãng kháchgiang hồ này làm đồ đệ.Nhưng trước nay Tư Không Trường Phong không trả lời những câu hỏi dòcủa người khác về chuyện này, chỉ ngày ngày ở trong gian nhà, luyệnthương không ngừng nghỉ.Trần Nho cũng chỉ cười cho qua đối với các câu hỏi dò của giáo viên khác,mỗi ngày luôn bỏ một canh giờ tới sân luyện thương của Tư Không TrườngPhong chỉ đạo vài câu.Hai người chưa bao giờ bàn luận đề tài này, một người luyện thương, mộtngười so chiêu, còn một nho sinh luôn ngồi bên cạnh đọc sách, Tạ Tuyên.Từng ngày trôi qua, tiếp tục cũng lần lượt đọc xong từng cuốn sách trongrương. Khi Tư Không Trường Phong xách cái bọc dược liệu đi vào sân, TạTuyên cũng đang lục lọi rương đựng sách, miệng lẩm bẩm: “Sắp đọc hếtsách rồi, đến lúc đi thôi.”Tư Không Trường Phong nghe vậy sửng sốt: "Tạ công tử cũng định đi à?”Tạ Tuyên gật đầu: “Tình cờ gặp nhau, cuối cùng vẫn có lúc từ biệt, chẳngphải ngươi cũng đang định đi à?”Tư Không Trường Phong vung vẩy bọc dược liệu trong tay, mỉm cười: “Tạhuynh đệ đúng là thông minh, bị Tạ huynh nhìn ra rồi.” Sau khi nói xong,hắn đặt bọc dược liệu xuống dưới, móc từ trong lòng ra một bình thuốc, đổmột viên thuốc ra ném vào miệng.Trong lúc hai người trò chuyện, Trần Nho đi vào trong sân, Tư KhôngTrường Phong thấy thế vội vàng đi tìm thanh trường thương của mình.Đáng lẽ bây giờ hắn đã luyện được một lượt, nhưng hôm nay phải tới ThuLư nên chậm trễ. Trần Nho vẫy tay: “Hôm nay không cần luyện thương,Công Thủ Thương của ngươi đã luyện được chút dáng dấp rồi. Hôm nay tatới là để tán gẫu với ngươi một số chuyện.”Tư Không Trường Phong không hề kinh ngạc, chỉ cười: “Hình như ngườitrong học đường đều có thần thông gì đó, Lý tiên sinh như vậy, Trần tiênsinh cũng vậy, đều có khả năng tiên tri.”Trần Nho tìm một cái ghế dựa, ngồi xuống, giọng điệu ôn hòa: “Nói vậythời gian gần đây ngươi đã nghe được một số lời đồn đại, về chuyện tađịnh nhận ngươi làm đệ tử?’Tuy lúc thường luôn thể hiện mình không để ý tới chuyện này, nhưng giờphút này Tư Không Trường Phong vẫn có vẻ hơi bối rối. Được tiên sinh củaTắc Hạ Học Đường nhận làm đệ tử dưới trướng, đây là chuyện bao nhiêungười có cầu còn không được. Tư Không Trường Phong không cầu, nhưngkhông có nghĩa là hắn không thèm để ý. Giờ phút này trong lòng hắn dodự, vì hắn không ngờ Trần Nho lại đề cập tới việc này trước: “Chỉ là vài lờiđồn đại thôi, tiên sinh chỉ dạy võ học cho ta, ta đã thấy đủ rồi, chuyện báisư nào dám đòi hỏi.”“Trước khi bàn luận chuyện tiếp theo, ta không nhịn được muốn hỏi mộtcâu. Bách Lý Đông Quân sinh ra trong hầu phủ, thân phận cao quý, phụthân là thế tử của phủ hầu gia, mẫu thân là thiên kim của Ôn gia, giờ lại làđệ tử của Lý tiên sinh của học đường, số mệnh hắn rất tốt. Còn ngươi từnhỏ đã lưu lạc, bốn biển là nhà, đáng lẽ rất không ưa loại công tử ăn chơitrác táng như vậy mới đúng. Vì sao lại trở thành bằng hữu?” Trần Nho hỏi.Tư Không Trường Phong nghe xong mấy câu này chỉ lắc đầu cười: “Khi ta vàhắn trở thành bằng hữu, đâu có biết hắn là công tử của phủ hầu gia, chỉcho là hai người xa lạ gặp gỡ, trở thành bằng hữu, cùng nhau xông xáogiang hồ. Sau này biết hắn là công tử của phủ hầu gia, trong lòng cũng chỉcảm thấy, hóa ra người lớn lên trong phủ hầu gia... cũng có thể như vậy. Khinhỏ ta đã gặp không ít con cháu thế gia, vẻ ngoài thì chỉn chu mà tronglòng cực kỳ dơ bẩn. Tuổi của ta không lớn nhưng lại biết nhìn lòng người.Tâm của Bách Lý Đông Quân rất trong sáng, là tâm của thiếu niên.”Trần Nho gật đầu, tỏ ý tán đồng: “Câu trả lời rất hay.”Tư Không Trường Phong còn chưa nói hết, hắn tiếp tục nói: “Huống chi, tacảm thấy chúng ta là người giống nhau. Số mệnh hắn tốt, số mệnh ta cứng,đều là người có thể đi tới cuối cùng!”Trần Nho vỗ tay khen ngợi: “Câu trả lời này càng hay!”Tạ Tuyên đột nhiên đặt sách xuống, sắc mặt Tư Không Trường Phong hơiđổi, nếu câu hỏi đã xong, như vậy... đã đền lúc bàn chuyện bái sư.“Ta sẽ không nhận ngươi làm đồ đệ.” Trần Nho thở dài.Sắc mặt Tạ Tuyên không thay đổi, thần sắc Tư Không Trường Phong lại ảmđạm đi đôi chút.“Vì ta không có tư cách!” Trần Nho đột nhiên cất cao giọng nói: “Có mộtngười lợi hại hơn ta gấp chục lần, gấp trăm lần muốn nhận ngươi làm đồđệ, nhưng thời cơ còn chưa tới. Có điều ngày đó sẽ không lâu, hắn chờngươi tại chốn non nước trên giang hồ, sẽ gặp lại ngươi!”Gặp lại, chứng tỏ đã từng gặp mặt.Thân thể Tư Không Trường Phong chấn động, như bị sét đánh!
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Thiên Khải Thành.Thu Lư.Bảng hiệu của Thu Lư không lớn, nhưng vẻ ngoài lại rất thanh tú. Tư KhôngTrường Phong gõ nhẹ lên cửa, nửa ngày sau mới thấy một người trung niênrâu dài dáng dấp như chưởng quầy tới mở cửa. Hắn nhìn Tư Không TrườngPhong, nhíu mày: “Xin hỏi ngươi tìm ai?”Thanh Châu Mộc gia, phú gia số một thiên hạ, còn tòa Thu Lư này là mộttrong số những dược phòng quý giá nhất của Thanh Châu Mộc gia, đươngnhiên không phải ai cũng có thể đi vào.“Tư Không Trường Phong, tới từ Dược Vương Cốc.” Tư Không TrườngPhong điềm nhiên nói.Chưởng quầy của dược phòng nhìn Tư Không Trường Phong một cái, vui vẻnói: “Hóa ra là người mà Tân tiên sinh phái tới, mời vào.”Tư Không Trường Phong vừa bước vào Thu Lư đã ngửi thấy một mùi thơmđặc trưng của thảo dược. Mùi thơm này rất quen thuộc với hắn, lúc ở DượcVương Cốc thì ngày nào cũng ngửi thấy, ngay cả lúc ngủ cũng là ngủ saytrong hương thảo dược này. Hiện giờ hắn rời xa mùi thơm này đã một thờigian, cũng thấy hơi nhớ, không biết vị Dược Vương ngày thì hái thuốc, đêmthì mài thuốc, bây giờ đã tìm được truyền nhân mới thay thế mình chưa.“Chẳng hay lần này Tư Không tiểu huynh đệ tới lấy những vị dược liệunào?” Chưởng quầy dược phòng cười hỏi.Cần những vị dược liệu nào, đương nhiên người của Thanh Châu Mộc giađã báo trước cho Thu Lư, chưởng quầy dược phòng làm vậy đơn giản làmuốn xác minh thân phận của mình. Tư Không Trường Phong cũng khôngngại, trả lời: “Ba cây linh chi trăm năm, một gốc Tuyết Liên Hoa, một phầnLong Tiên Hương, còn có một con Kim Tiễn Bạch Hoa Xà phơi khô, mộtlượng Thất Tinh Long Hồn.”“Hiểu rồi, ta lấy ngay đây.” Chưởng quầy dược phòng gật đầu, giơ tay ấnmột cái lên quầy. Quầy thuốc phía sau bỗng dịch sang bên cạnh. Tư KhôngTrường Phong chăm chú quan sát, mới phát hiện phía sau quầy thuốc làmột cảnh tượng khác, nhìn bộ dáng có lẽ là toàn bộ vườn thuốc. Chưởngquầy dược phòng đi vào, sau thời gian khoảng một nén nhang mới đi ra,đóng gói kỹ càng những dược liệu quý giá đó rồi cho vào bọc lớn, rồi mớicẩn thận từng chút một đưa cho Tư Không Trường Phong: “Dược liệu quýgiá, mong Tư Không công tử bảo quản tốt.”“Yên tâm đi, lần này không chỉ liên quan tới tính mạng người bệnh của Mộcgia các người mà còn liên quan tới tính mạng ta.” Tư Không Trường Phongcười tự giễu, xách cái bọc đi ra ngoài.Chưởng quầy dược phòng nhìn theo bóng lưng hắn, con ngươi hơi co lại,vuốt chòm râu của mình: “Đây là truyền nhân của Dược Vương? Khí tức đó,sao lại là một võ phu?”Tư Không Trường Phong xách cái bọc về học đường, tuy Bách Lý ĐôngQuân đã đi, hắn cũng không còn lý do lưu lại học đường; nhưng vị tế tửuvừa nhận chức của học đường lấy lý do chỉ đạo võ học giữ hắn lại. rõ ràngnhiều người âm thầm suy đoán, vị viện giám của Sơn Tiền thư viện, hiện giờlà tế tửu tiên sinh của Tắc Hạ Học Đường đang định thu nhận vị lãng kháchgiang hồ này làm đồ đệ.Nhưng trước nay Tư Không Trường Phong không trả lời những câu hỏi dòcủa người khác về chuyện này, chỉ ngày ngày ở trong gian nhà, luyệnthương không ngừng nghỉ.Trần Nho cũng chỉ cười cho qua đối với các câu hỏi dò của giáo viên khác,mỗi ngày luôn bỏ một canh giờ tới sân luyện thương của Tư Không TrườngPhong chỉ đạo vài câu.Hai người chưa bao giờ bàn luận đề tài này, một người luyện thương, mộtngười so chiêu, còn một nho sinh luôn ngồi bên cạnh đọc sách, Tạ Tuyên.Từng ngày trôi qua, tiếp tục cũng lần lượt đọc xong từng cuốn sách trongrương. Khi Tư Không Trường Phong xách cái bọc dược liệu đi vào sân, TạTuyên cũng đang lục lọi rương đựng sách, miệng lẩm bẩm: “Sắp đọc hếtsách rồi, đến lúc đi thôi.”Tư Không Trường Phong nghe vậy sửng sốt: "Tạ công tử cũng định đi à?”Tạ Tuyên gật đầu: “Tình cờ gặp nhau, cuối cùng vẫn có lúc từ biệt, chẳngphải ngươi cũng đang định đi à?”Tư Không Trường Phong vung vẩy bọc dược liệu trong tay, mỉm cười: “Tạhuynh đệ đúng là thông minh, bị Tạ huynh nhìn ra rồi.” Sau khi nói xong,hắn đặt bọc dược liệu xuống dưới, móc từ trong lòng ra một bình thuốc, đổmột viên thuốc ra ném vào miệng.Trong lúc hai người trò chuyện, Trần Nho đi vào trong sân, Tư KhôngTrường Phong thấy thế vội vàng đi tìm thanh trường thương của mình.Đáng lẽ bây giờ hắn đã luyện được một lượt, nhưng hôm nay phải tới ThuLư nên chậm trễ. Trần Nho vẫy tay: “Hôm nay không cần luyện thương,Công Thủ Thương của ngươi đã luyện được chút dáng dấp rồi. Hôm nay tatới là để tán gẫu với ngươi một số chuyện.”Tư Không Trường Phong không hề kinh ngạc, chỉ cười: “Hình như ngườitrong học đường đều có thần thông gì đó, Lý tiên sinh như vậy, Trần tiênsinh cũng vậy, đều có khả năng tiên tri.”Trần Nho tìm một cái ghế dựa, ngồi xuống, giọng điệu ôn hòa: “Nói vậythời gian gần đây ngươi đã nghe được một số lời đồn đại, về chuyện tađịnh nhận ngươi làm đệ tử?’Tuy lúc thường luôn thể hiện mình không để ý tới chuyện này, nhưng giờphút này Tư Không Trường Phong vẫn có vẻ hơi bối rối. Được tiên sinh củaTắc Hạ Học Đường nhận làm đệ tử dưới trướng, đây là chuyện bao nhiêungười có cầu còn không được. Tư Không Trường Phong không cầu, nhưngkhông có nghĩa là hắn không thèm để ý. Giờ phút này trong lòng hắn dodự, vì hắn không ngờ Trần Nho lại đề cập tới việc này trước: “Chỉ là vài lờiđồn đại thôi, tiên sinh chỉ dạy võ học cho ta, ta đã thấy đủ rồi, chuyện báisư nào dám đòi hỏi.”“Trước khi bàn luận chuyện tiếp theo, ta không nhịn được muốn hỏi mộtcâu. Bách Lý Đông Quân sinh ra trong hầu phủ, thân phận cao quý, phụthân là thế tử của phủ hầu gia, mẫu thân là thiên kim của Ôn gia, giờ lại làđệ tử của Lý tiên sinh của học đường, số mệnh hắn rất tốt. Còn ngươi từnhỏ đã lưu lạc, bốn biển là nhà, đáng lẽ rất không ưa loại công tử ăn chơitrác táng như vậy mới đúng. Vì sao lại trở thành bằng hữu?” Trần Nho hỏi.Tư Không Trường Phong nghe xong mấy câu này chỉ lắc đầu cười: “Khi ta vàhắn trở thành bằng hữu, đâu có biết hắn là công tử của phủ hầu gia, chỉcho là hai người xa lạ gặp gỡ, trở thành bằng hữu, cùng nhau xông xáogiang hồ. Sau này biết hắn là công tử của phủ hầu gia, trong lòng cũng chỉcảm thấy, hóa ra người lớn lên trong phủ hầu gia... cũng có thể như vậy. Khinhỏ ta đã gặp không ít con cháu thế gia, vẻ ngoài thì chỉn chu mà tronglòng cực kỳ dơ bẩn. Tuổi của ta không lớn nhưng lại biết nhìn lòng người.Tâm của Bách Lý Đông Quân rất trong sáng, là tâm của thiếu niên.”Trần Nho gật đầu, tỏ ý tán đồng: “Câu trả lời rất hay.”Tư Không Trường Phong còn chưa nói hết, hắn tiếp tục nói: “Huống chi, tacảm thấy chúng ta là người giống nhau. Số mệnh hắn tốt, số mệnh ta cứng,đều là người có thể đi tới cuối cùng!”Trần Nho vỗ tay khen ngợi: “Câu trả lời này càng hay!”Tạ Tuyên đột nhiên đặt sách xuống, sắc mặt Tư Không Trường Phong hơiđổi, nếu câu hỏi đã xong, như vậy... đã đền lúc bàn chuyện bái sư.“Ta sẽ không nhận ngươi làm đồ đệ.” Trần Nho thở dài.Sắc mặt Tạ Tuyên không thay đổi, thần sắc Tư Không Trường Phong lại ảmđạm đi đôi chút.“Vì ta không có tư cách!” Trần Nho đột nhiên cất cao giọng nói: “Có mộtngười lợi hại hơn ta gấp chục lần, gấp trăm lần muốn nhận ngươi làm đồđệ, nhưng thời cơ còn chưa tới. Có điều ngày đó sẽ không lâu, hắn chờngươi tại chốn non nước trên giang hồ, sẽ gặp lại ngươi!”Gặp lại, chứng tỏ đã từng gặp mặt.Thân thể Tư Không Trường Phong chấn động, như bị sét đánh!