Tác giả:

Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…

Chương 160: Giang hồ Như xưa

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Tạ Tuyên ném sách vở vào rương, xoay người cõng rương sách lên, caogiọng ngâm: “Mơ xuân mây thu, tụ tán thật dễ dàng. Tư Không huynh, cũnghy vọng chúng ta sẽ gặp lại ở chốn non nước.”Tư Không Trường Phong nghi hoặc nói: “Ngươi định đi ngay bây giờ à?”“Tiểu sư điệt của ta vốn là như vậy, từ trong thư viện cõng một rương sáchlên, đi ngàn dặm đường, ngày nào đó đọc hết sách rồi thì về thư viện.” TrầnNho mỉm cười: “Đi đường cẩn thận.’“Tạm biệt sư thúc, Lý Trường Sinh có ước hẹn thời gian với sư thúc không?Khi nào sư thúc rời học đường?” Tạ Tuyên hỏi.Trần Nho cười khổ: “Chưa từng.”“Sư thúc vất vả rồi.” Tạ Tuyên có vẻ đồng tình vỗ vai Trần Nho, khẽ gật đầuvới Tư Không Trường Phong một cái rồi rảo bước ra ngoài cửa.Sau khi Tạ Tuyên ra khỏi cửa, Tạ Tuyên do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi:“Nhưng chẳng phải lúc trước vị tiên sinh kia chỉ nhận một đệ tử cuối cùngà?”“Ngươi cũng đoán được là vị tiên sinh kia rồi. Có điều vị tiên sinh vốn kianổi tiếng là hành xử tùy ý, khó lòng nắm bắt mà! Ngươi chỉ cần nhớ lời tathôi, khi gặp lại ở chốn non nước, đừng để ông ấy thất vọng.” Trần Nho khẽmỉm cười, lấy từ trong lòng ra một cái ống trúc, ném cho Tư Không TrườngPhong: “Đúng rồi, vừa có thư từ Dược Vương Cốc đưa tới, là cho ngươi.”Tư Không Trường Phong nhận lấy ống trúc, mở thư bên trong ra, trên đóchỉ viết vài chữ ít ỏi, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.“Sao vậy?” Trần Nho hỏi.“Trên thư dặn ta không cần về Dược Vương Cốc, tới một nơi khác tìm TânBách Thảo.” Tư Không Trường Phong nhíu mày.“Ồ? Dược Vương rời cốc, chuyện hiếm có đây.” Trần Nho cũng hơi tò mò:“Lần này định đi đâu?”“Đường môn.” Tư Không Trường Phong trả lời.Trần Nho không nhịn được bật cười: “Đường môn à, đó là nơi thú vị đấy.”‘Thú vị tới mức nào?” Tư Không Trường Phong hỏi ngược lại.Trần Nho suy nghĩ rồi nói: “Thà chọc Diêm Vương, đừng gặp Đường môn?”Tư Không Trường Phong nghe vậy không ngờ lại cười to mấy tiếng, cất caogiọng nói: “Thế thì đúng là rất thú vị.”“Bao giờ đi?” Trần Nho hỏi.“Vậy thì ngay hôm nay luôn đi.” Tư Không Trường Phong về phòng, lấy bọchành lý của mình, để dược liệu vào trong, tiếp đó cầm trường thương lên,trên trường thương treo bình rượu bạch ngọc, lúc la lúc lắc.“Ngươi cũng gấp vậy à?”“Núi cao biển rộng, tiên sinh, nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại.” Tư KhôngTrường Phong sải bước ra ngoài cửa.Trần Nho nhìn theo bóng lưng hắn, lẩm bẩm: “Giang hồ vẫn là giang hồ xưakia. Đó là vì có những thiếu niên thế hệ sau nối bước thế hệ trước.”Tư Không Trường Phong cõng bọc hành lý, cầm trường thương, đi non nửacanh giờ, đột nhiên nghe tiếng đàn du dương. Hắn quay đầu lại, phát hiệncó người đang đánh đàn trên quán trà. Hắn thở dài một tiếng, hạ giọng lẩmbẩm: “Có nên đi không đây?”Do dự một hồi lâu, cuối cùng Tư Không Trường Phong xoay người, đi theohướng ngược lại, lại đi non nửa canh giờ mới dừng chân. Hắn ngẩng đầulên, nhìn biển hiệu bên trên.Bách Hoa Lâu.Tư Không Trường Phong nuốt một ngụm nước miếng, vừa rồi còn nóichuyện tùy ý với Trần Nho tiên sinh nổi tiếng thiên hạ ở học đường, nhưnggiờ phút này đứng trước cửa Bách Hoa Lâu, hắn vẫn do dự không dám vào.“Ồ, đây chẳng phải Tư Không công tử à?” Một giọng nói đầy hài hước vanglên, Tư Không Trường Phong quay đầu lại, thấy Đồ Vãn Đồ Nhị Gia hậnkhông thể giết mình ở Bách Hoa Lâu ngày hôm đó.“Là ngươi, ngươi...” Tư Không Trường Phong suy nghĩ cả nửa ngày vẫnkhông nhớ ra tên của đối phương.“Ta tên là Đồ Vãn, nhị đương gia của Thiên Khải Thành Thiên Kim Thai, đượccác huynh đệ gọi là nhị gia.” Lần này Đồ Nhị Gia lại có vẻ khách khí.” Lầntrước đấu rượu trong Điêu Lâu Tiểu Trúc, ta cũng may mắn ở cạnh quan sát.Vị Bách Lý huynh đệ của ngươi thắng rất đẹp. Lần đầu tiên gặp hắn ở ThiênKim Thai, ta đã biết hắn bất phàm rồi. Hôm nay hắn không tới à?”Hắn theo tiên sinh đi xa rồi.” Tư Không Trường Phong trả lời.“Ồ ồ ồ.” Đồ Nhị Gia nở nụ cười ám muội: “Tức là hôm nay ngươi tới hưởngphúc một mình?”Sắc mặt Tư Không Trường Phong đỏ bừng, vội vàng lắc đầu: “Không phải.Ta chỉ... muốn tới nghe đàn của Phong cô nương.”“À.” Đồ Nhị Gia ngừng cười. “Sau hôm đó Phong cô nương đã giải thích vớichúng ta, chẳng qua chỉ là hiểu lầm mà thôi. Ngày đó ta lỗ mãng, xin lỗi TưKhông huynh. Chúng ta là đồng đạo, nếu đến nghe đàn, thế thì cùng vàothôi.”“Vậy xin làm phiền...” Lần trước tới Bách Hoa Lâu là Lôi Mộng Sát tự ý dẫnmình theo, hơn nữa còn có Bách Lý Đông Quân làm bạn, tuy xấu hổ nhưngtóm lại chỉ cần đi theo là được. Lần này Tư Không Trường Phong do dự mộthồi lâu, khó khăn lắm mới gặp được cứu tinh là Đồ Nhị Gia, thật ra tronglòng đã vui như mở cờ.Hai người cùng bước vào Bách Hoa Lâu, Đồ Nhị Gia ngựa quen đường cũ,trò chuyện vui vẻ với các nữ tử ở đây. Tư Không Trường Phong hoàn toànkhông có cảm giác tiêu sái của thiếu niên, dọc đường cứ ngượng ngùng,trốn trái trốn phải mới theo Đồ Nhị Gia lên tầng. Trên tầng vẫn là một cáibục cao, trên bục phủ lụa trắng, trong đó có một cô gái đang ngồi khẽ vuốtve đàn cổ.“Cô nương, là vị công tử tới đây lần trước.” Có thị nữ thấy Tư Không TrườngPhong, vội vàng vén rèm đi vào nói với Phong Thu Vũ.Phong Thu Vũ nở nụ cười đầy ẩn ý: “Ồ? Hắn tới rồi. Lần này là một mình?”“Đi cùng tên Đồ Nhị Gia đáng ghét. Kỳ quái, sao bọn họ lại đi cùng nhau?”Thị nữ khó hiểu.Phong Thu Vũ khẽ gật đầu: “Thế thì là tới một mình.’Trong ngọn núi hoang vô danh, Bách Lý Đông Quân dừng xe ngựa, ngửađầu uống một ngụm rượu rồi quay lại nhìn về phương xa, buồn bã nói: “Đãđi khá xa rồi, không biết cái gã Tư Không Trường Phong ở Thiên Khải Thànhra sao rồi?”“Mạng của thằng nhóc đó rất cứng, không cần lo cho nó.” Nam Cung XuânThủy ngồi trong xe ngựa vận khí, xung quanh vẫn là làn sương trắng mônglung, chân khí bộc phát, thần tiên tới không thể thần tiên hơn.“Tiên sinh, có lúc ngài như thầy bói, nhiều chuyện lại chỉ nhìn một cái là cóthể thấy được quá khứ tương lai. Ngài còn nói sau này hắn có thể trở thànhThương Tiên nữa.” Bách Lý Đông Quân cười nói.Nam Cung Xuân Thủy thở dài: “Đã bảo đừng gọi tiên sinh mà. Nhưng tađúng là thầy bói đấy, ta tinh thông thuật vọng khí tầm long, đoán số mệnhrất chuẩn, chỉ kém Lữ Tố Chân của núi Thanh Thành với Tề Thiên Trần củaKhâm Thiên Giám một chút xíu thôi.”Bách Lý Đông Quân nhún vai, vẻ mặt không tin: “Vậy ngài tính xem bây giờTư Không Trường Phong đang làm gì? Luyện thương hay uống rượu?”“Đều không phải.” Nam Cung Xuân Thủy vận công xong, thở dài một tiếng,giơ tay phải giả bộ tính toán nửa ngày, cuối cùng nghiêm nghị nói: “Ta tínhhôm nay hắn có đào hoa kiếp, đang độ kiếp đấy.”“Ha ha ha ha ha ha đào hoa kiếp.” Bách Lý Đông Quân lập tức cười tớikhông khép miệng lại được: “Tiên sinh, ngài đúng là chẳng hiểu gì về TưKhông Trường Phong, người như hắn làm gì có đào hoa.”Nam Cung Xuân Thủy nhướn mày: “Ồ? Thật không?”

Tạ Tuyên ném sách vở vào rương, xoay người cõng rương sách lên, cao

giọng ngâm: “Mơ xuân mây thu, tụ tán thật dễ dàng. Tư Không huynh, cũng

hy vọng chúng ta sẽ gặp lại ở chốn non nước.”

Tư Không Trường Phong nghi hoặc nói: “Ngươi định đi ngay bây giờ à?”

“Tiểu sư điệt của ta vốn là như vậy, từ trong thư viện cõng một rương sách

lên, đi ngàn dặm đường, ngày nào đó đọc hết sách rồi thì về thư viện.” Trần

Nho mỉm cười: “Đi đường cẩn thận.’

“Tạm biệt sư thúc, Lý Trường Sinh có ước hẹn thời gian với sư thúc không?

Khi nào sư thúc rời học đường?” Tạ Tuyên hỏi.

Trần Nho cười khổ: “Chưa từng.”

“Sư thúc vất vả rồi.” Tạ Tuyên có vẻ đồng tình vỗ vai Trần Nho, khẽ gật đầu

với Tư Không Trường Phong một cái rồi rảo bước ra ngoài cửa.

Sau khi Tạ Tuyên ra khỏi cửa, Tạ Tuyên do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi:

“Nhưng chẳng phải lúc trước vị tiên sinh kia chỉ nhận một đệ tử cuối cùng

à?”

“Ngươi cũng đoán được là vị tiên sinh kia rồi. Có điều vị tiên sinh vốn kia

nổi tiếng là hành xử tùy ý, khó lòng nắm bắt mà! Ngươi chỉ cần nhớ lời ta

thôi, khi gặp lại ở chốn non nước, đừng để ông ấy thất vọng.” Trần Nho khẽ

mỉm cười, lấy từ trong lòng ra một cái ống trúc, ném cho Tư Không Trường

Phong: “Đúng rồi, vừa có thư từ Dược Vương Cốc đưa tới, là cho ngươi.”

Tư Không Trường Phong nhận lấy ống trúc, mở thư bên trong ra, trên đó

chỉ viết vài chữ ít ỏi, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.

“Sao vậy?” Trần Nho hỏi.

“Trên thư dặn ta không cần về Dược Vương Cốc, tới một nơi khác tìm Tân

Bách Thảo.” Tư Không Trường Phong nhíu mày.

“Ồ? Dược Vương rời cốc, chuyện hiếm có đây.” Trần Nho cũng hơi tò mò:

“Lần này định đi đâu?”

“Đường môn.” Tư Không Trường Phong trả lời.

Trần Nho không nhịn được bật cười: “Đường môn à, đó là nơi thú vị đấy.”

‘Thú vị tới mức nào?” Tư Không Trường Phong hỏi ngược lại.

Trần Nho suy nghĩ rồi nói: “Thà chọc Diêm Vương, đừng gặp Đường môn?”

Tư Không Trường Phong nghe vậy không ngờ lại cười to mấy tiếng, cất cao

giọng nói: “Thế thì đúng là rất thú vị.”

“Bao giờ đi?” Trần Nho hỏi.

“Vậy thì ngay hôm nay luôn đi.” Tư Không Trường Phong về phòng, lấy bọc

hành lý của mình, để dược liệu vào trong, tiếp đó cầm trường thương lên,

trên trường thương treo bình rượu bạch ngọc, lúc la lúc lắc.

“Ngươi cũng gấp vậy à?”

“Núi cao biển rộng, tiên sinh, nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại.” Tư Không

Trường Phong sải bước ra ngoài cửa.

Trần Nho nhìn theo bóng lưng hắn, lẩm bẩm: “Giang hồ vẫn là giang hồ xưa

kia. Đó là vì có những thiếu niên thế hệ sau nối bước thế hệ trước.”

Tư Không Trường Phong cõng bọc hành lý, cầm trường thương, đi non nửa

canh giờ, đột nhiên nghe tiếng đàn du dương. Hắn quay đầu lại, phát hiện

có người đang đánh đàn trên quán trà. Hắn thở dài một tiếng, hạ giọng lẩm

bẩm: “Có nên đi không đây?”

Do dự một hồi lâu, cuối cùng Tư Không Trường Phong xoay người, đi theo

hướng ngược lại, lại đi non nửa canh giờ mới dừng chân. Hắn ngẩng đầu

lên, nhìn biển hiệu bên trên.

Bách Hoa Lâu.

Tư Không Trường Phong nuốt một ngụm nước miếng, vừa rồi còn nói

chuyện tùy ý với Trần Nho tiên sinh nổi tiếng thiên hạ ở học đường, nhưng

giờ phút này đứng trước cửa Bách Hoa Lâu, hắn vẫn do dự không dám vào.

“Ồ, đây chẳng phải Tư Không công tử à?” Một giọng nói đầy hài hước vang

lên, Tư Không Trường Phong quay đầu lại, thấy Đồ Vãn Đồ Nhị Gia hận

không thể giết mình ở Bách Hoa Lâu ngày hôm đó.

“Là ngươi, ngươi...” Tư Không Trường Phong suy nghĩ cả nửa ngày vẫn

không nhớ ra tên của đối phương.

“Ta tên là Đồ Vãn, nhị đương gia của Thiên Khải Thành Thiên Kim Thai, được

các huynh đệ gọi là nhị gia.” Lần này Đồ Nhị Gia lại có vẻ khách khí.” Lần

trước đấu rượu trong Điêu Lâu Tiểu Trúc, ta cũng may mắn ở cạnh quan sát.

Vị Bách Lý huynh đệ của ngươi thắng rất đẹp. Lần đầu tiên gặp hắn ở Thiên

Kim Thai, ta đã biết hắn bất phàm rồi. Hôm nay hắn không tới à?”

Hắn theo tiên sinh đi xa rồi.” Tư Không Trường Phong trả lời.

“Ồ ồ ồ.” Đồ Nhị Gia nở nụ cười ám muội: “Tức là hôm nay ngươi tới hưởng

phúc một mình?”

Sắc mặt Tư Không Trường Phong đỏ bừng, vội vàng lắc đầu: “Không phải.

Ta chỉ... muốn tới nghe đàn của Phong cô nương.”

“À.” Đồ Nhị Gia ngừng cười. “Sau hôm đó Phong cô nương đã giải thích với

chúng ta, chẳng qua chỉ là hiểu lầm mà thôi. Ngày đó ta lỗ mãng, xin lỗi Tư

Không huynh. Chúng ta là đồng đạo, nếu đến nghe đàn, thế thì cùng vào

thôi.”

“Vậy xin làm phiền...” Lần trước tới Bách Hoa Lâu là Lôi Mộng Sát tự ý dẫn

mình theo, hơn nữa còn có Bách Lý Đông Quân làm bạn, tuy xấu hổ nhưng

tóm lại chỉ cần đi theo là được. Lần này Tư Không Trường Phong do dự một

hồi lâu, khó khăn lắm mới gặp được cứu tinh là Đồ Nhị Gia, thật ra trong

lòng đã vui như mở cờ.

Hai người cùng bước vào Bách Hoa Lâu, Đồ Nhị Gia ngựa quen đường cũ,

trò chuyện vui vẻ với các nữ tử ở đây. Tư Không Trường Phong hoàn toàn

không có cảm giác tiêu sái của thiếu niên, dọc đường cứ ngượng ngùng,

trốn trái trốn phải mới theo Đồ Nhị Gia lên tầng. Trên tầng vẫn là một cái

bục cao, trên bục phủ lụa trắng, trong đó có một cô gái đang ngồi khẽ vuốt

ve đàn cổ.

“Cô nương, là vị công tử tới đây lần trước.” Có thị nữ thấy Tư Không Trường

Phong, vội vàng vén rèm đi vào nói với Phong Thu Vũ.

Phong Thu Vũ nở nụ cười đầy ẩn ý: “Ồ? Hắn tới rồi. Lần này là một mình?”

“Đi cùng tên Đồ Nhị Gia đáng ghét. Kỳ quái, sao bọn họ lại đi cùng nhau?”

Thị nữ khó hiểu.

Phong Thu Vũ khẽ gật đầu: “Thế thì là tới một mình.’

Trong ngọn núi hoang vô danh, Bách Lý Đông Quân dừng xe ngựa, ngửa

đầu uống một ngụm rượu rồi quay lại nhìn về phương xa, buồn bã nói: “Đã

đi khá xa rồi, không biết cái gã Tư Không Trường Phong ở Thiên Khải Thành

ra sao rồi?”

“Mạng của thằng nhóc đó rất cứng, không cần lo cho nó.” Nam Cung Xuân

Thủy ngồi trong xe ngựa vận khí, xung quanh vẫn là làn sương trắng mông

lung, chân khí bộc phát, thần tiên tới không thể thần tiên hơn.

“Tiên sinh, có lúc ngài như thầy bói, nhiều chuyện lại chỉ nhìn một cái là có

thể thấy được quá khứ tương lai. Ngài còn nói sau này hắn có thể trở thành

Thương Tiên nữa.” Bách Lý Đông Quân cười nói.

Nam Cung Xuân Thủy thở dài: “Đã bảo đừng gọi tiên sinh mà. Nhưng ta

đúng là thầy bói đấy, ta tinh thông thuật vọng khí tầm long, đoán số mệnh

rất chuẩn, chỉ kém Lữ Tố Chân của núi Thanh Thành với Tề Thiên Trần của

Khâm Thiên Giám một chút xíu thôi.”

Bách Lý Đông Quân nhún vai, vẻ mặt không tin: “Vậy ngài tính xem bây giờ

Tư Không Trường Phong đang làm gì? Luyện thương hay uống rượu?”

“Đều không phải.” Nam Cung Xuân Thủy vận công xong, thở dài một tiếng,

giơ tay phải giả bộ tính toán nửa ngày, cuối cùng nghiêm nghị nói: “Ta tính

hôm nay hắn có đào hoa kiếp, đang độ kiếp đấy.”

“Ha ha ha ha ha ha đào hoa kiếp.” Bách Lý Đông Quân lập tức cười tới

không khép miệng lại được: “Tiên sinh, ngài đúng là chẳng hiểu gì về Tư

Không Trường Phong, người như hắn làm gì có đào hoa.”

Nam Cung Xuân Thủy nhướn mày: “Ồ? Thật không?”

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… Tạ Tuyên ném sách vở vào rương, xoay người cõng rương sách lên, caogiọng ngâm: “Mơ xuân mây thu, tụ tán thật dễ dàng. Tư Không huynh, cũnghy vọng chúng ta sẽ gặp lại ở chốn non nước.”Tư Không Trường Phong nghi hoặc nói: “Ngươi định đi ngay bây giờ à?”“Tiểu sư điệt của ta vốn là như vậy, từ trong thư viện cõng một rương sáchlên, đi ngàn dặm đường, ngày nào đó đọc hết sách rồi thì về thư viện.” TrầnNho mỉm cười: “Đi đường cẩn thận.’“Tạm biệt sư thúc, Lý Trường Sinh có ước hẹn thời gian với sư thúc không?Khi nào sư thúc rời học đường?” Tạ Tuyên hỏi.Trần Nho cười khổ: “Chưa từng.”“Sư thúc vất vả rồi.” Tạ Tuyên có vẻ đồng tình vỗ vai Trần Nho, khẽ gật đầuvới Tư Không Trường Phong một cái rồi rảo bước ra ngoài cửa.Sau khi Tạ Tuyên ra khỏi cửa, Tạ Tuyên do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi:“Nhưng chẳng phải lúc trước vị tiên sinh kia chỉ nhận một đệ tử cuối cùngà?”“Ngươi cũng đoán được là vị tiên sinh kia rồi. Có điều vị tiên sinh vốn kianổi tiếng là hành xử tùy ý, khó lòng nắm bắt mà! Ngươi chỉ cần nhớ lời tathôi, khi gặp lại ở chốn non nước, đừng để ông ấy thất vọng.” Trần Nho khẽmỉm cười, lấy từ trong lòng ra một cái ống trúc, ném cho Tư Không TrườngPhong: “Đúng rồi, vừa có thư từ Dược Vương Cốc đưa tới, là cho ngươi.”Tư Không Trường Phong nhận lấy ống trúc, mở thư bên trong ra, trên đóchỉ viết vài chữ ít ỏi, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.“Sao vậy?” Trần Nho hỏi.“Trên thư dặn ta không cần về Dược Vương Cốc, tới một nơi khác tìm TânBách Thảo.” Tư Không Trường Phong nhíu mày.“Ồ? Dược Vương rời cốc, chuyện hiếm có đây.” Trần Nho cũng hơi tò mò:“Lần này định đi đâu?”“Đường môn.” Tư Không Trường Phong trả lời.Trần Nho không nhịn được bật cười: “Đường môn à, đó là nơi thú vị đấy.”‘Thú vị tới mức nào?” Tư Không Trường Phong hỏi ngược lại.Trần Nho suy nghĩ rồi nói: “Thà chọc Diêm Vương, đừng gặp Đường môn?”Tư Không Trường Phong nghe vậy không ngờ lại cười to mấy tiếng, cất caogiọng nói: “Thế thì đúng là rất thú vị.”“Bao giờ đi?” Trần Nho hỏi.“Vậy thì ngay hôm nay luôn đi.” Tư Không Trường Phong về phòng, lấy bọchành lý của mình, để dược liệu vào trong, tiếp đó cầm trường thương lên,trên trường thương treo bình rượu bạch ngọc, lúc la lúc lắc.“Ngươi cũng gấp vậy à?”“Núi cao biển rộng, tiên sinh, nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại.” Tư KhôngTrường Phong sải bước ra ngoài cửa.Trần Nho nhìn theo bóng lưng hắn, lẩm bẩm: “Giang hồ vẫn là giang hồ xưakia. Đó là vì có những thiếu niên thế hệ sau nối bước thế hệ trước.”Tư Không Trường Phong cõng bọc hành lý, cầm trường thương, đi non nửacanh giờ, đột nhiên nghe tiếng đàn du dương. Hắn quay đầu lại, phát hiệncó người đang đánh đàn trên quán trà. Hắn thở dài một tiếng, hạ giọng lẩmbẩm: “Có nên đi không đây?”Do dự một hồi lâu, cuối cùng Tư Không Trường Phong xoay người, đi theohướng ngược lại, lại đi non nửa canh giờ mới dừng chân. Hắn ngẩng đầulên, nhìn biển hiệu bên trên.Bách Hoa Lâu.Tư Không Trường Phong nuốt một ngụm nước miếng, vừa rồi còn nóichuyện tùy ý với Trần Nho tiên sinh nổi tiếng thiên hạ ở học đường, nhưnggiờ phút này đứng trước cửa Bách Hoa Lâu, hắn vẫn do dự không dám vào.“Ồ, đây chẳng phải Tư Không công tử à?” Một giọng nói đầy hài hước vanglên, Tư Không Trường Phong quay đầu lại, thấy Đồ Vãn Đồ Nhị Gia hậnkhông thể giết mình ở Bách Hoa Lâu ngày hôm đó.“Là ngươi, ngươi...” Tư Không Trường Phong suy nghĩ cả nửa ngày vẫnkhông nhớ ra tên của đối phương.“Ta tên là Đồ Vãn, nhị đương gia của Thiên Khải Thành Thiên Kim Thai, đượccác huynh đệ gọi là nhị gia.” Lần này Đồ Nhị Gia lại có vẻ khách khí.” Lầntrước đấu rượu trong Điêu Lâu Tiểu Trúc, ta cũng may mắn ở cạnh quan sát.Vị Bách Lý huynh đệ của ngươi thắng rất đẹp. Lần đầu tiên gặp hắn ở ThiênKim Thai, ta đã biết hắn bất phàm rồi. Hôm nay hắn không tới à?”Hắn theo tiên sinh đi xa rồi.” Tư Không Trường Phong trả lời.“Ồ ồ ồ.” Đồ Nhị Gia nở nụ cười ám muội: “Tức là hôm nay ngươi tới hưởngphúc một mình?”Sắc mặt Tư Không Trường Phong đỏ bừng, vội vàng lắc đầu: “Không phải.Ta chỉ... muốn tới nghe đàn của Phong cô nương.”“À.” Đồ Nhị Gia ngừng cười. “Sau hôm đó Phong cô nương đã giải thích vớichúng ta, chẳng qua chỉ là hiểu lầm mà thôi. Ngày đó ta lỗ mãng, xin lỗi TưKhông huynh. Chúng ta là đồng đạo, nếu đến nghe đàn, thế thì cùng vàothôi.”“Vậy xin làm phiền...” Lần trước tới Bách Hoa Lâu là Lôi Mộng Sát tự ý dẫnmình theo, hơn nữa còn có Bách Lý Đông Quân làm bạn, tuy xấu hổ nhưngtóm lại chỉ cần đi theo là được. Lần này Tư Không Trường Phong do dự mộthồi lâu, khó khăn lắm mới gặp được cứu tinh là Đồ Nhị Gia, thật ra tronglòng đã vui như mở cờ.Hai người cùng bước vào Bách Hoa Lâu, Đồ Nhị Gia ngựa quen đường cũ,trò chuyện vui vẻ với các nữ tử ở đây. Tư Không Trường Phong hoàn toànkhông có cảm giác tiêu sái của thiếu niên, dọc đường cứ ngượng ngùng,trốn trái trốn phải mới theo Đồ Nhị Gia lên tầng. Trên tầng vẫn là một cáibục cao, trên bục phủ lụa trắng, trong đó có một cô gái đang ngồi khẽ vuốtve đàn cổ.“Cô nương, là vị công tử tới đây lần trước.” Có thị nữ thấy Tư Không TrườngPhong, vội vàng vén rèm đi vào nói với Phong Thu Vũ.Phong Thu Vũ nở nụ cười đầy ẩn ý: “Ồ? Hắn tới rồi. Lần này là một mình?”“Đi cùng tên Đồ Nhị Gia đáng ghét. Kỳ quái, sao bọn họ lại đi cùng nhau?”Thị nữ khó hiểu.Phong Thu Vũ khẽ gật đầu: “Thế thì là tới một mình.’Trong ngọn núi hoang vô danh, Bách Lý Đông Quân dừng xe ngựa, ngửađầu uống một ngụm rượu rồi quay lại nhìn về phương xa, buồn bã nói: “Đãđi khá xa rồi, không biết cái gã Tư Không Trường Phong ở Thiên Khải Thànhra sao rồi?”“Mạng của thằng nhóc đó rất cứng, không cần lo cho nó.” Nam Cung XuânThủy ngồi trong xe ngựa vận khí, xung quanh vẫn là làn sương trắng mônglung, chân khí bộc phát, thần tiên tới không thể thần tiên hơn.“Tiên sinh, có lúc ngài như thầy bói, nhiều chuyện lại chỉ nhìn một cái là cóthể thấy được quá khứ tương lai. Ngài còn nói sau này hắn có thể trở thànhThương Tiên nữa.” Bách Lý Đông Quân cười nói.Nam Cung Xuân Thủy thở dài: “Đã bảo đừng gọi tiên sinh mà. Nhưng tađúng là thầy bói đấy, ta tinh thông thuật vọng khí tầm long, đoán số mệnhrất chuẩn, chỉ kém Lữ Tố Chân của núi Thanh Thành với Tề Thiên Trần củaKhâm Thiên Giám một chút xíu thôi.”Bách Lý Đông Quân nhún vai, vẻ mặt không tin: “Vậy ngài tính xem bây giờTư Không Trường Phong đang làm gì? Luyện thương hay uống rượu?”“Đều không phải.” Nam Cung Xuân Thủy vận công xong, thở dài một tiếng,giơ tay phải giả bộ tính toán nửa ngày, cuối cùng nghiêm nghị nói: “Ta tínhhôm nay hắn có đào hoa kiếp, đang độ kiếp đấy.”“Ha ha ha ha ha ha đào hoa kiếp.” Bách Lý Đông Quân lập tức cười tớikhông khép miệng lại được: “Tiên sinh, ngài đúng là chẳng hiểu gì về TưKhông Trường Phong, người như hắn làm gì có đào hoa.”Nam Cung Xuân Thủy nhướn mày: “Ồ? Thật không?”

Chương 160: Giang hồ Như xưa