Tác giả:

Con ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới…

Chương 198: Người tới kiếm tới

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… “Thiên Khải Thành, ta về đây!” Một tiếng hô lớn vang lên trên Thiên KhảiThành.Đồng thời Bách Lý Đông Quân mặc áo xanh cưỡi con ngựa đỏ rực như lửađang thúc ngựa phóng nhanh trên đường. Tư Không Trường Phong điềmnhiên đi đằng sau, không đuổi theo, chỉ mỉm cười rồi quay đầu nhìn về phíatây.“Ai dám phi ngựa trên đường trong Thiên Khải Thành!” Giáo úy tuần tragầm lên một tiếng, cầm kiếm ngăn cản.Là một gương mặt quen thuộc, vì đây không phải lần đầu tiên y phi ngựagiơ roi trong Thiên Khải Thành. Cũng vì lần trước người trẻ tuổi này phingựa trong thành, chính Lý tiên sinh của học đường đã cầm roi cho y.Bách Lý Đông Quân nhớ lại lần đầu mình phi ngựa trong Thiên Khải Thành,đã bị Lý tiên sinh cản lại. Nhưng bây giờ Thiên Khải Thành không có Lý tiênsinh, còn ai ngăn được ta?“Ai cản được ta!” Bách Lý Đông Quân vung roi ngựa, nhìn thẳng về phía họcđường, không nhịn được hô to suy nghĩ trong lòng.Mãi tới khi một bóng trắng hạ xuống, trực tiếp kéo Bách Lý Đông Quân từtrên ngựa xuống. Bóng trắng đó tiện tay ném Bách Lý Đông Quân xuốngđất, sau đó hô to một tiếng. Con ngựa đỏ rực như lửa vốn đang phát cuồnglập tức yên tĩnh trở lại, chạy mấy bước rồi quay đầu về, thậm chí còn nhẩycẫng lên, hí một tiếng.“Tuy là ngựa nhưng có lương tâm hơn tên súc sinh dưới đất nhiều.” Ngườiáo trắng giơ tay vuốt ve đầu ngựa.Bách Lý Đông Quân từ dưới đất đứng dậy, nhìn người áo trắng một cái,kinh ngạc hơn là vui mừng: “Bách Lý Thành Phong!”“Bách Lý Thành Phong là để ngươi gọi à?” Bách Lý Thành Phong giơ tay gõmạnh lên đầu Bách Lý Đông Quân một cái.Giáo úy tuần tra đuổi theo Bách Lý Đông Quân chạy tới, vốn thấy Bách LýĐông Quân bị người khác kéo xuống, định tới bắt hắn, nhưng nhìn thấyngười áo trắng lại lập tức dừng bước.Bọn họ cũng biết người này.Ba ngày trước Thiên Khải Thành tổ chức nghi thức hoan nghênh cực kỳnhiệt liệt, ba vị tiểu vương gia đích thân tiếp đón, đây là lễ nghi long trọnghơn cả sứ thần nước ngoài. Mà thân phận của người này cũng nhanh chóngđồn khắp Thiên Khải Thành.Thế tử phủ Trấn Tây Hầu.Hiện giờ Trấn Tây Hầu là vị quân hầu duy nhất còn lại ở Bắc Ly, mà Bách LýThành Phong là con trai duy nhất của Trấn Tây Hầu.Thanh danh Trấn Tây Hầu vang dội cỡ nào? Tuy đã nhiều năm rồi ôngkhông hiện thân trong Thiên Khải Thành, nhưng danh tiếng Sát Thần vẫnnhư sấm bên tai.“Thế tử gia.” Giáo úy cầm đầu vội vàng hành lễ.“Các ngươi định bắt hắn?” Bách Lý Thành Phong chỉ Bách Lý Đông Quân.Giáo úy do dự một tiếng, không thừa nhận cũng không phủ nhận: “Quanvăn nhị phẩm, quan võ tứ phẩm trở xuống không được phi ngựa trongthành.”Bách Lý Thành Phong mỉm cười: “Người này không có chức tước.”Giáo úy vẫn không đoán nổi quan hệ giữa thế tử Trấn Tây Hầu và người trẻtuổi này, đã đâm lao đành phải theo lao.“Bách Lý Thành Phong, có phải ông già không tới nên ngươi mới lớn lối vậykhông!” Bách Lý Đông Quân nổi giận chỉ vào Bách Lý Thành Phong mắng.“Đúng là cha không tới, hơn nữa vẫn còn ở Càn Đông Thành. Tốt nhấtngươi nên yên tĩnh một chút, nếu không viện binh của ngươi cũng khôngtới kịp đâu.” Bách Lý Thành Phong mỉm cười: “Đại lao của Thiên Khải Thành,không biết so với phòng tối của hầu phủ thì cái nào thoải mái hơn.”Bách Lý Đông Quân do dự một chút, đột nhiên nhoẻn miệng cười, cực kỳngoan ngoãn gọi Bách Lý Thành Phong một tiếng: “Cha.”Nhưng tiếng gọi này lại dọa cho đám giáo úy run rẩy, lập tức cúi người:“Hóa ra là việc nhà của hầu gia, vậy chúng ta không quấy rầy nữa.” Sau khinói xong không đợi Bách Lý Thành Phong phản ứng lại đã vung tay dẫnngười dưới bỏ chạy như một làn khói.Bách Lý Đông Quân thấy bọn họ đi rồi, lập tức thay đổi sắc mặt, cười lạnhnói: “Thế tử gia uy phong nhỉ.”“Uy phong này không phải của ngươi cũng không phải của ta, mà là của lãogià cách xa ngàn dặm.” Bách Lý Thành Phong liếc mắt nhìn y: “Gặp rồi thì đithôi.”“Đi đâu?” Bách Lý Đông Quân sắc mặt hoang mang.“Ngươi nghĩ vì sao ta lại tới Thiên Khải Thành? Cũng như ngươi thôi, thamgia hôn lễ của Cảnh Ngọc Vương. Tiêu Nhược Phong mời chúng ta tới họcđường tụ tập, trông dáng vẻ ngươi chẳng phải cũng tới học đường à? Saonào, định giả vờ không biết chắc?” Bách Lý Thành Phong hừ lạnh: “TrongCàn Đông Thành thì ngươi có thể làm loạn, nhưng đây là Thiên Khải Thành,ngươi ngoan ngoãn một chút cho ta! Nếu không, không cần ta ra tay, ôngnội cũng trừng trị ngươi!”Tư Không Trường Phong nhảy xuống, dắt ngựa đi tới. Hắn thấy Bách LýThành Phong, cung kính cúi người chào. Từ nhỏ hắn đã lớn lên trong nhữngcâu chuyện giang hồ, thời niên thiếu vị thế tử gia này đã theo Bách Lý LạcTrần chinh chiến bốn phương, hắn cũng nghe được không ít sự tích, đươngnhiên không dám lỗ mãng như Bách Lý Đông Quân, ngược lại hết sức kínhtrọng.“Ngươi là bằng hữu của Đông Quân?” Bách Lý Thành Phong hỏi.“Vãn bối Tư Không Trường Phong.” Tư Không Trường Phong cúi đầu nói.“Đi cùng thôi.” Bách Lý Thành Phong phất tay, xoay người, vỗ lưng Bách LýĐông Quân: “Gặp ta sao lại rầu rĩ thế? Xa nhà hơn nửa năm rồi mà khôngnhớ nhà à?”“Nhớ ông nội, nhớ mẹ thì có, nhớ ngươi thì không.” Bách Lý Đông Quânlàm mặt quỷ, dáng vẻ như trẻ con.Bách Lý Thành Phong lắc đầu: “Đúng là tự tạo nghiệt.”Nếu nói yêu chiều, Bách Lý Thành Phong cũng cực kỳ yêu chiều đứa nhócnày, không kém Bách Lý Lạc Trần chút nào. Trước khi Bách Lý Đông Quânmười tuổi, hai cha con ở với nhau không như cha con mà như anh em, đếnmức sau này Bách Lý Đông Quân càng ngày càng không sợ cha. Về sauBách Lý Thành Phong ý thức được mình còn như vậy sẽ nuôi thành một tênphá gia chi tử, nhưng đã muộn, bất luận hắn có ra vẻ nghiêm khắc, giả bộnổi giận, tất cả đều không được con trai để vào mắt. Chẳng qua vừa rồi hắnđập mấy cái, đã thăm dò căn cơ võ học của Bách Lý Đông Quân một chút...Quả nhiên, đã họ Bách Lý, làm sao lại là phá gia chi tử được?“Chẳng phải ngươi với ông nội ghét Thiên Khải Thành nhất à? Chỉ là một vịvương gia cưới trắc phi thôi, sao ngươi lại đi cả quãng đường xa tới đây?”Bách Lý Đông Quân hờ hững hỏi thăm.Bách Lý Thành Phong cười lạnh: “Chỉ là một vị vương gia, người khác mànghe được lời của ngươi, tung tin đồn ác ý một chút sẽ là tội chém đầu cảnhà đấy.”“Yên tâm đi, trước khi hắn nói bậy thì ta đã chém rồi.” Bách Lý Đông Quânvỗ thanh kiếm bên hông: “Bây giờ võ công của ta cũng không tệ lắm.”“Thế mà bị ta kéo xuống à?” Bách Lý Thành Phong nhún vai.“Ngươi đánh lén! Không tính!” Bách Lý Đông Quân cả giận nói.“Chẳng lẽ một người trước khi giết ngươi lại còn phải chạy tới trước mặtngươi, gào lên là ta muốn giết ngươi à?” Bách Lý Thành Phong trả lời.Dọc đường Tư Không Trường Phong chỉ cười chứ không nói gì, cảm thấycách hai cha con này ở cạnh nhau đúng là thú vị.Ba người đi gần nửa canh giờ, cuối cùng cũng tới gian nhà lúc trước, đứngtừ xa đã ngửi thấy mùi mực sách.Bách Lý Đông Quân ngẩng đầu lên nhìn bốn chữ ‘Tắc Hạ Học Đường’ bêntrên, hít một hơi rồi nhắm mắt lại: “Cảm giác như nằm mơ, lại về nơi này.”

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… “Thiên Khải Thành, ta về đây!” Một tiếng hô lớn vang lên trên Thiên KhảiThành.Đồng thời Bách Lý Đông Quân mặc áo xanh cưỡi con ngựa đỏ rực như lửađang thúc ngựa phóng nhanh trên đường. Tư Không Trường Phong điềmnhiên đi đằng sau, không đuổi theo, chỉ mỉm cười rồi quay đầu nhìn về phíatây.“Ai dám phi ngựa trên đường trong Thiên Khải Thành!” Giáo úy tuần tragầm lên một tiếng, cầm kiếm ngăn cản.Là một gương mặt quen thuộc, vì đây không phải lần đầu tiên y phi ngựagiơ roi trong Thiên Khải Thành. Cũng vì lần trước người trẻ tuổi này phingựa trong thành, chính Lý tiên sinh của học đường đã cầm roi cho y.Bách Lý Đông Quân nhớ lại lần đầu mình phi ngựa trong Thiên Khải Thành,đã bị Lý tiên sinh cản lại. Nhưng bây giờ Thiên Khải Thành không có Lý tiênsinh, còn ai ngăn được ta?“Ai cản được ta!” Bách Lý Đông Quân vung roi ngựa, nhìn thẳng về phía họcđường, không nhịn được hô to suy nghĩ trong lòng.Mãi tới khi một bóng trắng hạ xuống, trực tiếp kéo Bách Lý Đông Quân từtrên ngựa xuống. Bóng trắng đó tiện tay ném Bách Lý Đông Quân xuốngđất, sau đó hô to một tiếng. Con ngựa đỏ rực như lửa vốn đang phát cuồnglập tức yên tĩnh trở lại, chạy mấy bước rồi quay đầu về, thậm chí còn nhẩycẫng lên, hí một tiếng.“Tuy là ngựa nhưng có lương tâm hơn tên súc sinh dưới đất nhiều.” Ngườiáo trắng giơ tay vuốt ve đầu ngựa.Bách Lý Đông Quân từ dưới đất đứng dậy, nhìn người áo trắng một cái,kinh ngạc hơn là vui mừng: “Bách Lý Thành Phong!”“Bách Lý Thành Phong là để ngươi gọi à?” Bách Lý Thành Phong giơ tay gõmạnh lên đầu Bách Lý Đông Quân một cái.Giáo úy tuần tra đuổi theo Bách Lý Đông Quân chạy tới, vốn thấy Bách LýĐông Quân bị người khác kéo xuống, định tới bắt hắn, nhưng nhìn thấyngười áo trắng lại lập tức dừng bước.Bọn họ cũng biết người này.Ba ngày trước Thiên Khải Thành tổ chức nghi thức hoan nghênh cực kỳnhiệt liệt, ba vị tiểu vương gia đích thân tiếp đón, đây là lễ nghi long trọnghơn cả sứ thần nước ngoài. Mà thân phận của người này cũng nhanh chóngđồn khắp Thiên Khải Thành.Thế tử phủ Trấn Tây Hầu.Hiện giờ Trấn Tây Hầu là vị quân hầu duy nhất còn lại ở Bắc Ly, mà Bách LýThành Phong là con trai duy nhất của Trấn Tây Hầu.Thanh danh Trấn Tây Hầu vang dội cỡ nào? Tuy đã nhiều năm rồi ôngkhông hiện thân trong Thiên Khải Thành, nhưng danh tiếng Sát Thần vẫnnhư sấm bên tai.“Thế tử gia.” Giáo úy cầm đầu vội vàng hành lễ.“Các ngươi định bắt hắn?” Bách Lý Thành Phong chỉ Bách Lý Đông Quân.Giáo úy do dự một tiếng, không thừa nhận cũng không phủ nhận: “Quanvăn nhị phẩm, quan võ tứ phẩm trở xuống không được phi ngựa trongthành.”Bách Lý Thành Phong mỉm cười: “Người này không có chức tước.”Giáo úy vẫn không đoán nổi quan hệ giữa thế tử Trấn Tây Hầu và người trẻtuổi này, đã đâm lao đành phải theo lao.“Bách Lý Thành Phong, có phải ông già không tới nên ngươi mới lớn lối vậykhông!” Bách Lý Đông Quân nổi giận chỉ vào Bách Lý Thành Phong mắng.“Đúng là cha không tới, hơn nữa vẫn còn ở Càn Đông Thành. Tốt nhấtngươi nên yên tĩnh một chút, nếu không viện binh của ngươi cũng khôngtới kịp đâu.” Bách Lý Thành Phong mỉm cười: “Đại lao của Thiên Khải Thành,không biết so với phòng tối của hầu phủ thì cái nào thoải mái hơn.”Bách Lý Đông Quân do dự một chút, đột nhiên nhoẻn miệng cười, cực kỳngoan ngoãn gọi Bách Lý Thành Phong một tiếng: “Cha.”Nhưng tiếng gọi này lại dọa cho đám giáo úy run rẩy, lập tức cúi người:“Hóa ra là việc nhà của hầu gia, vậy chúng ta không quấy rầy nữa.” Sau khinói xong không đợi Bách Lý Thành Phong phản ứng lại đã vung tay dẫnngười dưới bỏ chạy như một làn khói.Bách Lý Đông Quân thấy bọn họ đi rồi, lập tức thay đổi sắc mặt, cười lạnhnói: “Thế tử gia uy phong nhỉ.”“Uy phong này không phải của ngươi cũng không phải của ta, mà là của lãogià cách xa ngàn dặm.” Bách Lý Thành Phong liếc mắt nhìn y: “Gặp rồi thì đithôi.”“Đi đâu?” Bách Lý Đông Quân sắc mặt hoang mang.“Ngươi nghĩ vì sao ta lại tới Thiên Khải Thành? Cũng như ngươi thôi, thamgia hôn lễ của Cảnh Ngọc Vương. Tiêu Nhược Phong mời chúng ta tới họcđường tụ tập, trông dáng vẻ ngươi chẳng phải cũng tới học đường à? Saonào, định giả vờ không biết chắc?” Bách Lý Thành Phong hừ lạnh: “TrongCàn Đông Thành thì ngươi có thể làm loạn, nhưng đây là Thiên Khải Thành,ngươi ngoan ngoãn một chút cho ta! Nếu không, không cần ta ra tay, ôngnội cũng trừng trị ngươi!”Tư Không Trường Phong nhảy xuống, dắt ngựa đi tới. Hắn thấy Bách LýThành Phong, cung kính cúi người chào. Từ nhỏ hắn đã lớn lên trong nhữngcâu chuyện giang hồ, thời niên thiếu vị thế tử gia này đã theo Bách Lý LạcTrần chinh chiến bốn phương, hắn cũng nghe được không ít sự tích, đươngnhiên không dám lỗ mãng như Bách Lý Đông Quân, ngược lại hết sức kínhtrọng.“Ngươi là bằng hữu của Đông Quân?” Bách Lý Thành Phong hỏi.“Vãn bối Tư Không Trường Phong.” Tư Không Trường Phong cúi đầu nói.“Đi cùng thôi.” Bách Lý Thành Phong phất tay, xoay người, vỗ lưng Bách LýĐông Quân: “Gặp ta sao lại rầu rĩ thế? Xa nhà hơn nửa năm rồi mà khôngnhớ nhà à?”“Nhớ ông nội, nhớ mẹ thì có, nhớ ngươi thì không.” Bách Lý Đông Quânlàm mặt quỷ, dáng vẻ như trẻ con.Bách Lý Thành Phong lắc đầu: “Đúng là tự tạo nghiệt.”Nếu nói yêu chiều, Bách Lý Thành Phong cũng cực kỳ yêu chiều đứa nhócnày, không kém Bách Lý Lạc Trần chút nào. Trước khi Bách Lý Đông Quânmười tuổi, hai cha con ở với nhau không như cha con mà như anh em, đếnmức sau này Bách Lý Đông Quân càng ngày càng không sợ cha. Về sauBách Lý Thành Phong ý thức được mình còn như vậy sẽ nuôi thành một tênphá gia chi tử, nhưng đã muộn, bất luận hắn có ra vẻ nghiêm khắc, giả bộnổi giận, tất cả đều không được con trai để vào mắt. Chẳng qua vừa rồi hắnđập mấy cái, đã thăm dò căn cơ võ học của Bách Lý Đông Quân một chút...Quả nhiên, đã họ Bách Lý, làm sao lại là phá gia chi tử được?“Chẳng phải ngươi với ông nội ghét Thiên Khải Thành nhất à? Chỉ là một vịvương gia cưới trắc phi thôi, sao ngươi lại đi cả quãng đường xa tới đây?”Bách Lý Đông Quân hờ hững hỏi thăm.Bách Lý Thành Phong cười lạnh: “Chỉ là một vị vương gia, người khác mànghe được lời của ngươi, tung tin đồn ác ý một chút sẽ là tội chém đầu cảnhà đấy.”“Yên tâm đi, trước khi hắn nói bậy thì ta đã chém rồi.” Bách Lý Đông Quânvỗ thanh kiếm bên hông: “Bây giờ võ công của ta cũng không tệ lắm.”“Thế mà bị ta kéo xuống à?” Bách Lý Thành Phong nhún vai.“Ngươi đánh lén! Không tính!” Bách Lý Đông Quân cả giận nói.“Chẳng lẽ một người trước khi giết ngươi lại còn phải chạy tới trước mặtngươi, gào lên là ta muốn giết ngươi à?” Bách Lý Thành Phong trả lời.Dọc đường Tư Không Trường Phong chỉ cười chứ không nói gì, cảm thấycách hai cha con này ở cạnh nhau đúng là thú vị.Ba người đi gần nửa canh giờ, cuối cùng cũng tới gian nhà lúc trước, đứngtừ xa đã ngửi thấy mùi mực sách.Bách Lý Đông Quân ngẩng đầu lên nhìn bốn chữ ‘Tắc Hạ Học Đường’ bêntrên, hít một hơi rồi nhắm mắt lại: “Cảm giác như nằm mơ, lại về nơi này.”

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân PhongTác giả: Chu Mộc NamTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpCon ngựa này tuy còn chưa trưởng thành nhưng vừa nhìn đã biết là ngựa tốt, tốc độ không hề thua kém ngựa đã thành niên. Còn phía trên con ngựa non này cũng là một thiếu niên vừa qua tuổi thứ chín, thiếu niên kia mặc một bộ giáp mềm của trường quân đội nhưng không ăn mặc chỉn chu, đai lưng buộc lỏng lẻo, dây buộc mũ giáp thõng xuống vai, tóc cũng không thắt búi, tùy ý buông xõa.“Đi! Đi! Liệt Phong, ngươi mà chạy chậm lại khiến ta mà bị bắt thì tối nay ăn thịt ngựa kho tàu đấy nhé!” Thiếu niên kia cất cao giọng hô, con ngựa non màu đỏ lửa như hiểu được lời cậu, chạy càng hăng hơn một chút. Thiếu niên kia đi ngang qua quán bán bánh hoa quế, không ngờ lại quay đầu sang: “La đại ca!”Người bán hàng rong mỉm cười, ném cái bánh mình vừa tiện tay lấy ra: “Tiểu công tử, đón lấy!”Thiếu niên kia nhận bánh hoa quế, cưỡi ngựa lướt đi như một cơn gió, cậu đưa lên miệng cắn một miếng lớn: “Ngọt quá đi!”Thiếu niên kia vừa cưỡi ngựa đi không bao lâu, một loạt võ sĩ mặc giáp nhẹ đã đuổi tới đây, có tới… “Thiên Khải Thành, ta về đây!” Một tiếng hô lớn vang lên trên Thiên KhảiThành.Đồng thời Bách Lý Đông Quân mặc áo xanh cưỡi con ngựa đỏ rực như lửađang thúc ngựa phóng nhanh trên đường. Tư Không Trường Phong điềmnhiên đi đằng sau, không đuổi theo, chỉ mỉm cười rồi quay đầu nhìn về phíatây.“Ai dám phi ngựa trên đường trong Thiên Khải Thành!” Giáo úy tuần tragầm lên một tiếng, cầm kiếm ngăn cản.Là một gương mặt quen thuộc, vì đây không phải lần đầu tiên y phi ngựagiơ roi trong Thiên Khải Thành. Cũng vì lần trước người trẻ tuổi này phingựa trong thành, chính Lý tiên sinh của học đường đã cầm roi cho y.Bách Lý Đông Quân nhớ lại lần đầu mình phi ngựa trong Thiên Khải Thành,đã bị Lý tiên sinh cản lại. Nhưng bây giờ Thiên Khải Thành không có Lý tiênsinh, còn ai ngăn được ta?“Ai cản được ta!” Bách Lý Đông Quân vung roi ngựa, nhìn thẳng về phía họcđường, không nhịn được hô to suy nghĩ trong lòng.Mãi tới khi một bóng trắng hạ xuống, trực tiếp kéo Bách Lý Đông Quân từtrên ngựa xuống. Bóng trắng đó tiện tay ném Bách Lý Đông Quân xuốngđất, sau đó hô to một tiếng. Con ngựa đỏ rực như lửa vốn đang phát cuồnglập tức yên tĩnh trở lại, chạy mấy bước rồi quay đầu về, thậm chí còn nhẩycẫng lên, hí một tiếng.“Tuy là ngựa nhưng có lương tâm hơn tên súc sinh dưới đất nhiều.” Ngườiáo trắng giơ tay vuốt ve đầu ngựa.Bách Lý Đông Quân từ dưới đất đứng dậy, nhìn người áo trắng một cái,kinh ngạc hơn là vui mừng: “Bách Lý Thành Phong!”“Bách Lý Thành Phong là để ngươi gọi à?” Bách Lý Thành Phong giơ tay gõmạnh lên đầu Bách Lý Đông Quân một cái.Giáo úy tuần tra đuổi theo Bách Lý Đông Quân chạy tới, vốn thấy Bách LýĐông Quân bị người khác kéo xuống, định tới bắt hắn, nhưng nhìn thấyngười áo trắng lại lập tức dừng bước.Bọn họ cũng biết người này.Ba ngày trước Thiên Khải Thành tổ chức nghi thức hoan nghênh cực kỳnhiệt liệt, ba vị tiểu vương gia đích thân tiếp đón, đây là lễ nghi long trọnghơn cả sứ thần nước ngoài. Mà thân phận của người này cũng nhanh chóngđồn khắp Thiên Khải Thành.Thế tử phủ Trấn Tây Hầu.Hiện giờ Trấn Tây Hầu là vị quân hầu duy nhất còn lại ở Bắc Ly, mà Bách LýThành Phong là con trai duy nhất của Trấn Tây Hầu.Thanh danh Trấn Tây Hầu vang dội cỡ nào? Tuy đã nhiều năm rồi ôngkhông hiện thân trong Thiên Khải Thành, nhưng danh tiếng Sát Thần vẫnnhư sấm bên tai.“Thế tử gia.” Giáo úy cầm đầu vội vàng hành lễ.“Các ngươi định bắt hắn?” Bách Lý Thành Phong chỉ Bách Lý Đông Quân.Giáo úy do dự một tiếng, không thừa nhận cũng không phủ nhận: “Quanvăn nhị phẩm, quan võ tứ phẩm trở xuống không được phi ngựa trongthành.”Bách Lý Thành Phong mỉm cười: “Người này không có chức tước.”Giáo úy vẫn không đoán nổi quan hệ giữa thế tử Trấn Tây Hầu và người trẻtuổi này, đã đâm lao đành phải theo lao.“Bách Lý Thành Phong, có phải ông già không tới nên ngươi mới lớn lối vậykhông!” Bách Lý Đông Quân nổi giận chỉ vào Bách Lý Thành Phong mắng.“Đúng là cha không tới, hơn nữa vẫn còn ở Càn Đông Thành. Tốt nhấtngươi nên yên tĩnh một chút, nếu không viện binh của ngươi cũng khôngtới kịp đâu.” Bách Lý Thành Phong mỉm cười: “Đại lao của Thiên Khải Thành,không biết so với phòng tối của hầu phủ thì cái nào thoải mái hơn.”Bách Lý Đông Quân do dự một chút, đột nhiên nhoẻn miệng cười, cực kỳngoan ngoãn gọi Bách Lý Thành Phong một tiếng: “Cha.”Nhưng tiếng gọi này lại dọa cho đám giáo úy run rẩy, lập tức cúi người:“Hóa ra là việc nhà của hầu gia, vậy chúng ta không quấy rầy nữa.” Sau khinói xong không đợi Bách Lý Thành Phong phản ứng lại đã vung tay dẫnngười dưới bỏ chạy như một làn khói.Bách Lý Đông Quân thấy bọn họ đi rồi, lập tức thay đổi sắc mặt, cười lạnhnói: “Thế tử gia uy phong nhỉ.”“Uy phong này không phải của ngươi cũng không phải của ta, mà là của lãogià cách xa ngàn dặm.” Bách Lý Thành Phong liếc mắt nhìn y: “Gặp rồi thì đithôi.”“Đi đâu?” Bách Lý Đông Quân sắc mặt hoang mang.“Ngươi nghĩ vì sao ta lại tới Thiên Khải Thành? Cũng như ngươi thôi, thamgia hôn lễ của Cảnh Ngọc Vương. Tiêu Nhược Phong mời chúng ta tới họcđường tụ tập, trông dáng vẻ ngươi chẳng phải cũng tới học đường à? Saonào, định giả vờ không biết chắc?” Bách Lý Thành Phong hừ lạnh: “TrongCàn Đông Thành thì ngươi có thể làm loạn, nhưng đây là Thiên Khải Thành,ngươi ngoan ngoãn một chút cho ta! Nếu không, không cần ta ra tay, ôngnội cũng trừng trị ngươi!”Tư Không Trường Phong nhảy xuống, dắt ngựa đi tới. Hắn thấy Bách LýThành Phong, cung kính cúi người chào. Từ nhỏ hắn đã lớn lên trong nhữngcâu chuyện giang hồ, thời niên thiếu vị thế tử gia này đã theo Bách Lý LạcTrần chinh chiến bốn phương, hắn cũng nghe được không ít sự tích, đươngnhiên không dám lỗ mãng như Bách Lý Đông Quân, ngược lại hết sức kínhtrọng.“Ngươi là bằng hữu của Đông Quân?” Bách Lý Thành Phong hỏi.“Vãn bối Tư Không Trường Phong.” Tư Không Trường Phong cúi đầu nói.“Đi cùng thôi.” Bách Lý Thành Phong phất tay, xoay người, vỗ lưng Bách LýĐông Quân: “Gặp ta sao lại rầu rĩ thế? Xa nhà hơn nửa năm rồi mà khôngnhớ nhà à?”“Nhớ ông nội, nhớ mẹ thì có, nhớ ngươi thì không.” Bách Lý Đông Quânlàm mặt quỷ, dáng vẻ như trẻ con.Bách Lý Thành Phong lắc đầu: “Đúng là tự tạo nghiệt.”Nếu nói yêu chiều, Bách Lý Thành Phong cũng cực kỳ yêu chiều đứa nhócnày, không kém Bách Lý Lạc Trần chút nào. Trước khi Bách Lý Đông Quânmười tuổi, hai cha con ở với nhau không như cha con mà như anh em, đếnmức sau này Bách Lý Đông Quân càng ngày càng không sợ cha. Về sauBách Lý Thành Phong ý thức được mình còn như vậy sẽ nuôi thành một tênphá gia chi tử, nhưng đã muộn, bất luận hắn có ra vẻ nghiêm khắc, giả bộnổi giận, tất cả đều không được con trai để vào mắt. Chẳng qua vừa rồi hắnđập mấy cái, đã thăm dò căn cơ võ học của Bách Lý Đông Quân một chút...Quả nhiên, đã họ Bách Lý, làm sao lại là phá gia chi tử được?“Chẳng phải ngươi với ông nội ghét Thiên Khải Thành nhất à? Chỉ là một vịvương gia cưới trắc phi thôi, sao ngươi lại đi cả quãng đường xa tới đây?”Bách Lý Đông Quân hờ hững hỏi thăm.Bách Lý Thành Phong cười lạnh: “Chỉ là một vị vương gia, người khác mànghe được lời của ngươi, tung tin đồn ác ý một chút sẽ là tội chém đầu cảnhà đấy.”“Yên tâm đi, trước khi hắn nói bậy thì ta đã chém rồi.” Bách Lý Đông Quânvỗ thanh kiếm bên hông: “Bây giờ võ công của ta cũng không tệ lắm.”“Thế mà bị ta kéo xuống à?” Bách Lý Thành Phong nhún vai.“Ngươi đánh lén! Không tính!” Bách Lý Đông Quân cả giận nói.“Chẳng lẽ một người trước khi giết ngươi lại còn phải chạy tới trước mặtngươi, gào lên là ta muốn giết ngươi à?” Bách Lý Thành Phong trả lời.Dọc đường Tư Không Trường Phong chỉ cười chứ không nói gì, cảm thấycách hai cha con này ở cạnh nhau đúng là thú vị.Ba người đi gần nửa canh giờ, cuối cùng cũng tới gian nhà lúc trước, đứngtừ xa đã ngửi thấy mùi mực sách.Bách Lý Đông Quân ngẩng đầu lên nhìn bốn chữ ‘Tắc Hạ Học Đường’ bêntrên, hít một hơi rồi nhắm mắt lại: “Cảm giác như nằm mơ, lại về nơi này.”

Chương 198: Người tới kiếm tới